Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi bất động trên ghé, bình tĩnh nhìn hắn. Loại ánh mắt bìn tĩnh này lại thâm thúy như biển, khiến cho Lục Nhân Giáp đại tổng quản đối diện đột nhiên giật mình sợ hãi trong lòng.
Hắn phụng chỉ mà tới, nhưng giờ phút này, lại có một loại cảm giác giống như Đệ Ngũ Khinh Nhu đang đứng trên mây cao, bễ nghễ khinh thường nhìn hắn. Ánh mắt mặc dù không có nửa điểm cảm tình,nhưng Lục Nhân Giáp lại có thể cản nhận được rõ ràng vẻ khinh thường trong đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLMà bản thân vị đại tổng quản này, giờ khắc này chính như một con kiếm dưới chân núi, bị người ta nhìn xuống.
Loại cảm giác này, khiến Lục đại tổng quản rất không thoải mái.
Hắn cho rằng mình bị miệt thị.
Mình nói thế nào cũng là một đại tổng quản quyền cao trức trọng! Sau khi mất đi thứ chỉ nam nhân mới có, đối với tiền tài sắc đẹp, Lục tổng quản đã không còn hứng thú, nhưng lại càng ngày càng để ý tới quyền lực, uy thế!
Nhất là cái loại dục vọng muốn được kẻ khác kính trọng, càng ngày càng mãnh liệt! Thậm chí, lòng tự ái của hắn còn mãnh liệt tới một mức độ biến thái.
"Thánh chỉ tới! Đệ Ngũ Khinh Nhu tiếp chỉ!" Sau khi không nhận được cái loại hồi đáp mà mình mong muốn, Lục đại tổng quản nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu, lại rống cái cổ họng lên.
Hai hàng lông mày Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng nhíu lại, sau đó, Lục Nhân Giáp không hiểu sao, toàn thân lại có một cảm giác lạnh lẽo.
"Đọc!"Thần sắc Đệ Ngũ Khinh Nhu bình tĩnh như nước, trong mắt vẫn là một vẻ thâm thúy như hàn đàm, chỉ nhẹ nhàng nói ra một chữ như vậy, cũng đánh nát hoàn toàn lòng tự tôn biến thái của tên Lục Nhân Giáp!
Vào thời khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được, nếu như mình không đọc, thì sẽ không còn cơ hội đọc nữa!
Ở phía sau hắn, bốn tên tiểu thái giám đảm nhiệm nghi thức đã sợ đến tám chân cùng nhau run bần bật.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...." Cái giọng vịt đức the thét bắt đầu cất lên.
"Đọc nội dung!" Đệ Ngũ Khinh Nhu bình tĩnh nói.
"...." Lục Nhân Giáp uất ức, gần như muốn nội thương.
"....Giao trách nhiệm cho Đệ Ngũ Khinh Nhu, đem toàn bộ bảo vật trong bảo khố hoàng cung, trở về...." Lục Nhân Giáp rốt cuộc cũng không chống đỡ được cỗ áp lực này, chỉ nói phần trọng điểm.
"Bảo khố hoàng cung bị trộm?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, lầu bầu nói:
"Muốn ta trả lại?" Trong thanh âm của hắn, mang theo một cảm giác hài hước.
Cao Thăng đứng bên cạnh, cũng gần như cười ra thành tiếng.
"Đi ra ngoài." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ mở mí mặt, nhìn Lục Nhân Giáp.
Lục Nhân Giáp giận dữ, nén giận nói:
"Đệ Ngũ tướng gia, trước khi nhân gia tới đây, bệ hạ từng dặn đi dặn lại, nói, những thứ Đệ Ngũ tướng gia lấy đi, tất nhiên là cần lấy đi, cũng cần phải dùng. Nhưng, đó dù sao cũng là tích góp của lịch đại hoàng gia. Vẫn hi vọng Đệ Ngũ tướng gia, thông cảm một chút nỗi khổ của bệ hạ...""Ừm, ta sẽ thông cảm." Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.
Nhưng lời này khiến Lục đại tổng quản trợn tròn mắt. Hoàng thượng bảo ngươi thông cảm chỉ là khách sáo với ngươi thôi, không ngờ ngươi lại thật sự ' thông cảm'?
"Hoàng thượng còn có một khẩu dụ." Lục Nhân GIáp cắn răng, đảo mắt nói.
"Hả?" Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn không động, nhưng Lục đại tổng quản rõ ràng cảm nhận được mùi vị mất kiên nhẫn.
"Bệ hạ nói... Hi vọng Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể hiểu được tiến thối, không làm một nghịch thần tặc tử! Nếu không, trẫm chỉ có thể không tiếc tất cả, loại bỏ." Lục Nhân Giáp chậm rãi nói.
Kỳ thật, những lời này cũng không phải là khẩu dụ của hoàng đế, mà là lời hoàng đế nói riêng với hoàng hậu trong một lần mật thoại. Lúc ấy, Lục tổng quản đang ở cách đó không xa, sẵn sàng hầu hạ, sau khi nghe xong những lời này, đương nhiên liền đem Đệ Ngũ Khinh Nhu trong lòng mình, xếp vào hàng ngũ đại thần có thể bị thất sủng, xét nhà diệt tộc bất cứ lúc nào.
Có thể khiến hoàng thượng nói như vậy, chẳng lẽ vị này còn có thể làm một thần tử tốt hay sao?
Thừa tướng? Thì sao? Từ trước tới nay, thần tử công cao hơn chủ thế nào đi nữa, nhưng có ai mà không bị hoàng đế giết? Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi cho dù quyền thế ngập trời, bất quá cũng chỉ là một thần tử mà thôi!
Cho nên, hôm nay, vì bảo hộ lòng tự tôn mãnh liệt đến đáng thương của mình, Lục đại tổng quản đã âm lãnh nói ra những lời này.
Hắn rất kỳ vọng nhìn thấy cảnh tượng Đệ Ngũ Khinh Nhu nghe xong, liền mồ hôi ướt dẫn quỳ rạp trên mặt đất, rối rít dập đầu....
Nếu như là vậy, Lục đại tổng quản tuyệt đối sẽ cao ngạo nói: Nếu như đã biết, tại sao lúc trước còn làm! Người ta cũng bất lực... sau đó phất tay áo rời đi...
Lưu lại một Đệ Ngũ Khinh Nhu thất hồn lạc phách, hối hận trách cứ bản thân!
Quả nhiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu nghe những lời này xong, sắc mặt liền có biến hóa. Ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh lùng. Trên mặt, cũng tựa hồ chậm rãi xuất hiện một tầng hàng băng.
"Đó là bệ hạ đích thân nói?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nặng nề nói.
"Đương nhiên!" Lục đại tổng quản ngẩng đầu lên.
"Làm phiền người hồi bẩm bệ hạ, Đệ Ngũ Khinh Nhu ta nhớ kỹ! Ta sẽ cho bệ hạ một câu trả lời hài lòng!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói.
Lục Nhân Giáp còn chưa kịp nói chuyện thì Cao Thăng đã vung tay lên:
"Người đâu! Đuổi tên thái giám này ra ngoài!"Chỉ nháy mắt, mấy tên đại hán như lang như hổ, túm lấy năm người Lục Nhân Giáp, lôi ra ngoài không chút lưu tình.
"Tướng gia không nên tức giận. Nhưng lời này, vị tất đã do hoàng đế nói." Cao Thăng an ủi.
"Ta biết, đây tuyệt đối không phải khẩu dụ của hoàng đế!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười.
"Một khi đã vậy, tại sao tướng gia....""Những lời này tuy không phải khẩu dụ của hoàng đế, nhưng hoàng đế nhất định đã nói qua những lời này!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói.
"...." Cao Thăng không biết nói gì.
Hoàng đế nói qua những lời này? Tất nhiên rồi!
Không có lửa làm sao có khói. Lục Nhân Giáp chỉ là một thái giám, cho dù hắn gan lớn bằng trời, cũng không dám bịa đặt khẩu dụ hoàng đế. hiện giờ, nếu hắn có thể nói ra, chứng tỏ hoàng đế đã từng nói qua.
Mâu thuẫn giữa hoàng tộc và Đệ Ngũ Khinh Nhu, tồn lại từ lâu. Nhưng song phương cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trở mặt. Hoàng tộc ghen ghét Đệ Ngũ Khinh Nhu, hận không thể đem vị quyền thần trước nay chưa từng có này ra băm thây vạn đoạn. Nhưng bọn họ cũng biết, Đại Triệu hiện giờ không thể không có Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng: Đại Triệu cần chính là giang sơn vĩnh cố, vinh hoa phú quý, quân lâm thiên hạ! Mà thứ Đệ Ngũ Khinh Nhu cần, chính là thống nhất thiên hạ, thành lập sự thống trị vô song!
Mục tiêu thoạt nhìn thì nhất trí, nhưng thực chất lại không giống nhau. Đệ Ngũ Khinh Nhu là người như vậy, vì lý tưởng và khát vọng mà chiến đấu quên mình.Giấc mộng suốt đời của hắn chính là nắm tất cả trong tay, dùng trí tuệ của mình, thống nhất thiên hạ!
Đệ Ngũ Khinh Nhu tịnh không để ý tới quyền thế! Quyền thế, chỉ là công cụ để hắn hoàn thành mục tiêu!
Cho nên, nếu nói từ điểm này, thậm chí có thể nói song phương đều cần nhau!
Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu hiện giờ quyền khuynh triều dã, có thể nói, nếu như hắn muốn soán vị, thì đã sớm thành công rồi! nhưng hắn lại không làm vậy. Điều này vô hình trung tạo ra một ám chỉ, ngươi làm hoàng đế của ngươi, ta làm việc của ta! Ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý của ngươi, ta đánh giang sơn của ta.
Vền phần giang sơn này quy thuận ai, ta mặc kệ! Cái ta muốn, chính là loại khoái cảm chinh phục thiên hạ này!
Đây là một vụ trao đổi không một tiếng động.
Nhưng loại trao đổi như vậy, đại thần như vậy, cho dù năng lực có cao tới đâu, cũng nhất định sẽ bị đế vương kiêng kỵ! Nhưng quốc quân Đại Triệu hiện giờ chỉ có thể chịu đựng. Tuy uất ức tới mức độ nhất định rồi... nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng!
Loại tình huống này vốn vẫn tiếp tục kéo dài nhưu vậy. Cứ kéo dài tới khi chiến tranh kết thúc mà không quản ai thắng ai bại.
Đây là lịch sử của Đại Triệu! Lịch sử chính thức!
Nhưng hiện giờ, bởi vì người truyền chỉ là một thái giám, vì lòng tự tôn dị dạng mãnh liệt tới biến thái của thái giám, khiến cho lịch sử vốn đang thuận lợi phát triển lại bẻ ngoặt một cái quỷ dị.
Chỉ bởi vì một câu nói, mà Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng hoàng thất đã không còn gì để thương lượng nữa.
Nhất là, phía sau tên thái giám này còn có bốn tiểu thái giám. Ở bên người Đệ Ngũ Khinh Nhu còn có Cao Thăng. Nếu như đổi lại là người bình thường, Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể không tiếc tất cả để diệt khẩu, để tình thế tiếp tục duy trì như cũ.
Nhưng hắn không thể giết Cao Thăng.
Nếu không thể giết Cao Thăng, thì giết năm tên thái giám, nhưng giết rồi thì mình lại giống như đang khiếp đảm. Bất quá, thả bọn họ trở về... mâu thuẫn lại càng trở nên gay gắt.
Hiện giờ quốc khố có bị trộm hay không, đã không còn quan trọng nữa! Quan trọng là... đấu tranh quyền lực của Đại Triệu. Cứ như vậy, vì miệng một tiểu nhân vật không có gì dáng chú ý, thậm chí thân thể còn không hoàn chỉnh, lịch sử đã phải thay đổi.
Lịch sử tràn đầy tính ngẫu nhiên, hơn nữa cũng giống như một vở hài kịch.
Ai nói tiểu nhân vật không thể thay đổi lịch sử?
Lục đại tổng quản đã làm được! Lấy thân phận một thái giám, chỉ cần một câu nói, lại khuấy lên phong vân thiên hạ!
Có thể nói, hắn chính là thái giám trâu bò nhất từ trước tới nay!
Có thể nghĩ tới, bất kể chuyện hôm nay sau này phát triển như thế nào, cũng không quản Lục đại tổng quản có sống sót qua được ngày hôm nay, có được nhìn thấy mặt trời ngày mai, cũng bất kể chiến tranh đại lục ai thắng ai bại... Nhưng đại danh vị Huyễn Dạ Phượng Hoàng này, nhất định sẽ lưu lại một nét thật đậm trong lịch sử Cửu Trọng Thiên!
"Quốc khố bị trộm!" Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lóe lên hàn quang, phân tích từng điểm từng điểm một:
"Trong một đêm, kể từ lúc rối loạn, cho tới khi các đại công tử rút đi, tuyệt đối không quá mười hai canh giờ! mà trong mười canh giờ, Kim Mã Kỵ Sỹ đường vẫn bao vây bên ngoài, tuyệt đối không có bất cứ một ai mang theo thứ gì cỡ lớn ra khỏi hoàng cung! Thậm chí một cái bọc nhỏ cũng không có!
"Thời gian quá ngắn, tuyệt đối không có khả năng trộm sạch quốc khố trong đoạn thời gian này!
"
"Nhưng hoàng đế lại nói, quốc khố bây giờ rỗng không! Còn muốn ta trả lại!
"
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười rộ lên, nụ cười lạnh lẽ như băng tuyết: "Hơn nữa, không ngờ còn có một câu không tiếc bất cứ giá nào cũng phải loại bỏ....
"
"Ha ha...." Đệ Ngũ Khinh Nhu nở nụ cười tao nhã, nhưng nụ cười này lại khiến Cao Thăng bên cạnh không rét mà run.
Mấy câu Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa nói, đã để lộ ra rất nhiều điều. Nhưng nói ngắn gọn lại, có thể đưa ra một kết luận: Hoàng thất Đại Triệu đã không thể nhẫn nhịn Đệ Ngũ Khinh Nhu chuyên quyền nữa rồi, muốn có hành động!
Đệ Ngũ Khinh Nhu như thế nào lại bị loạn người này đánh cho không hoàn thủ? Thói quen của Đệ Ngũ Khinh Nhu, từ trước tới nay là tiên hạ thủ vi cương.
"Nhưng, hoàng thất thật sự ngu xuẩn tới mức này?
" Đây là điều khiến Cao Thăng khó hiểu nhất.
"Hoàng tộc ngu xuẩn, vượt xa khỏi tưởng tượng của bất cứ kẻ nào!
" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói một câu, lập tức đóng nắp quan tài tất cả mọi chuyện.
Sự tình cũng bắt đầu từ giờ khắc này, không thể nghịch chuyển!
Cảnh Mộng Hồn không bắt được Sở diêm vương, lại mang theo một phong thư, cùng một tấm phiếu nợ, về tới tướng phủ.
Dòng thứ nhất: "Hôm nay nợ Tiếp Thiên lâu, vật phẩm tổn phí, tất cả mười vạn lượng bạc trắng!
"
Dòng thứ hai: "Hôm nay nợ Tiếp Thiên lâu, phí tổn thất danh dự, tất cả mười vạn lượng bạc trắng!
"
Dòng thứ ba: "Dấu tay xác nhận.
"
Người ký tên: "Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"
Người ký tên: "Cảnh Mộng Hồn."
Dấu tay đỏ tươi.