Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 78: Phải trái, đúng sai hãy để lịch sử phán xét

"Hối hận? Thiết Long Thành ta không bao giờ hối hận. Chết trên sa trường vốn chính là số mệnh của quân nhân!"

Ánh mắt Thiết Long Thành không chút xao động, tựa hồ đang nhìn vào cõi hư vô: "Lão phu cho dù có đau buồn thương xót, nhưng quyết sẽ không hối hận!"

"Đau buồn thương xót?"

Cố Độc Hành cười lạnh:

"Lúc ngươi điều từng đội quân đi, rồi lại tự tay đưa bọn họ vào chỗ chết, thí bọn họ cho địch quân đồ sát, ngươi có chút đau buồn tiếc hận nào không? Biết là tướng lãnh dưới trướng tuy có sai, tuy không một lòng đối với ngươi, nhưng binh sĩ lại là người vô tội! Ngươi hoàn toàn có thể dùng cách khác để bảo toàn binh sĩ mà?"

Cố Độc Hành thật sự không tài nào tưởng tượng nổi trên thế gian này còn có chuyện như vậy! Càng là người tốt, càng là nam nhi kiên cường như sắt thép thì càng bị người ta biến thành vật hy sinh, càng dễ dàng bị vứt bỏ!

Đây là cái lý luận chó má gì vậy?

Mà làm ra cái sự tình hoang đường vớ vẩn ấy dĩ nhiên chính là tầng lớp thống trị của hai siêu cường quốc kia! Hai kẻ đại diện cho hai đế quốc vốn hẳn phải tạo phúc cho dân chúng thì lại biến thành hai tên đao phủ tàn nhẫn, tự tay đưa mấy trăm vạn nam nhi nhiệt huyết vào tử địa!

"Nếu không như thế thì làm sao thủ tín với Đệ Ngũ Khinh Nhu? Với những tướng sĩ đã tử trận, lão phu mặc dù đau buồn nhưng không hối hận!"

Thiết Long Thành lạnh lùng nói:

"Bọn họ tuy chết đi nhưng lại bảo toàn mạng sống cho sáu trăm triệu dân chúng Thiết Vân này! Nếu không có cái chết của bọn họ thì Thiết Vân đã trở thành lãnh thổ của Đại Triệu từ tám năm trước rồi! Lúc đó, toàn bộ nam thanh nữ tú của Thiết Vân quốc cũng đã biến thành nô lệ, mặc cho người ta lăng nhục, mặc cho người ta khi dễ!"

"Thiết Long Thành ta làm ra sự tình mà người người oán trách, nhưng ta tuyệt đối không hối hận! Cho dù sử sách ngày sau có tìm ra chân tướng của tám năm này, cho dù Thiết Long Thành ta có phải biến thành tội nhân thiên cổ đi chăng nữa thì ta vẫn không hề hối hận! Nếu sự tình như vậy có lặp lại một lần nữa, ta cũng sẽ lựa chọn làm như vậy."

"Thiết Long Thành ta nếu như đầu hàng, mặc cho Đại Triệu tiến công, bản thân ta dù có tổn thất gì thì cũng không đến nỗi quá lớn. Ta tại Thiết Vân là Vương gia và cũng là Nguyên soái, cho nên khi về với Đại Triệu thì cho dù không làm Vương cũng làm Công hầu. Cho dù không phải là Nguyên soái, không thể dưới một người trên vạn người đi chăng nữa, ta cũng không đời nào trở thành kẻ cho người ta tùy ý chà đạp khinh khi, dù là Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không có tư cách đó!"

"Dù cho lão phu có phải bêu danh thiên cổ thì đã làm sao?" Thiết Long Thành khẽ nở nụ cười.

"Danh nhơ thì cũng phải có người nhận lấy. Chỉ cần có thể bảo toàn cho Thiết Vân, lão phu chấp nhận là nhân tuyển tốt nhất để gánh chịu tiếng xấu muôn đời."

"Nhưng thực sự gánh chịu những tiếng xấu này cũng không phải dễ dàng đâu đấy."

Sở Dương hừ một tiếng rồi nói:

"Các ngươi đã hợp tác mật thiết đến vậy, lợi dụng lẫn nhau đến trình độ này rồi, hẳn là cũng không quên an bài gián điệp vào đội ngũ của đối phương chứ nhỉ?"

Thân thể Thiết Long thành đột nhiên cứng đờ, trong mắt bỗng bắn ra hai luồng điện quang sắc bén nhìn về phía Sở Dương, sau đó lại im lặng không nói tiếng nào.

"Suốt tám năm! Tám năm chiến đấu, song phương đều chịu thương vong trầm trọng. Tất nhiên càng cần phải thay máu nội bộ nhiều hơn nữa. Mà những kẻ này dĩ nhiên sẽ mượn từng hồi thắng lợi để từng bước nâng cao địa vị của mình! Đây cũng chính là thời khắc tốt nhất để an bài nội gián! Ta không tin Thiết Đại nguyên soái ngài sẽ không làm như vậy."

Thiết Long Thành sắc mặt lạnh lùng, không nói không rằng.

"Ta cũng tin chắc là Đệ Ngũ Khinh Nhu đã an bài tay chân vào Thiết Vân rất tốt rồi. Hơn nữa, ngươi mặc dù có tâm kế, hiểu chiến thuật, có thể nhìn rõ chiến cuộc, vì phe mình mà tranh thủ lợi ích tốt nhất, cũng có cái nhìn toàn cục… nhưng ngươi lại không giống như Đệ Ngũ Khinh Nhu. Ngươi không phải là một tay mưu lược quyền biến, một chính trị gia xuất sắc như hắn. Cho nên ta càng tin tưởng vào chuyện này…"

Sở Dương mỉm cười, lời nói ra lại khiến cho Thiết Long Thành toàn thân lạnh buốt:

"…Nếu như ngươi có thể an bài mười nội gián ở Đại Triệu, như vậy gian tế của Đệ Ngũ Khinh Nhu tại Thiết Vân tuyệt đối sẽ không ít hơn một trăm! Chênh lệch gấp mười lần!"

Hắn ngừng lại một chút rồi lại nói:

"Ta nói ở đây chính là quân đội, Đại tướng lãnh binh đại nhân ạ!"

Thiết Long Thành khe khẽ buông tiếng thở dài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Cho nên, hiện tại từ bên ngoài nhìn vào tuy thấy một Thiết Vân vững chắc và kiên cố tựa như tường đồng vách sắt vậy, nhưng nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu thực sự dấy lên chiến tranh thì Thiết Vân cũng không khác gì tám năm về trước, chịu không nổi một đòn!"

Sở Dương càng nói càng gay gắt:

"Không lẽ ngươi thực sự cho rằng Đệ Ngũ Khinh Nhu thật tình mặc kệ cho ngươi biến Thiết Vân thành một khối thép cứng rắn không thể vỡ ư? Nếu như ngươi thật sự nghĩ như vậy thì ngươi không xứng đáng với cái địa vị Đệ nhất danh tướng này!"

Thiết Long Thành nở một nụ cười quỷ dị, thật lòng tán thưởng: "Không sai! Nói rất hay!"

Hắn đột nhiên lâm vào trầm tư, rồi lại hỏi: "Những chuyện mà ngươi nói vừa rồi, rốt cuộc là do ngươi có được một mạng lưới tình báo bí mật, hay là do ngươi tự nhìn ra được? Là tự mình ngươi nghĩ ra sao?"

Những lời này vừa ra khỏi miệng Thiết Long Thành thì trong mắt người thiếu nữ nãy giờ vẫn một mực đứng yên lặng ở một bên bỗng phát ra ánh sáng long lanh. Nàng quay hẳn người về phía Sở Dương, sâu trong ánh mắt mơ hồ hiện lên một tia cấp bách.

Khẩu khí của Thiết Long Thành khi hỏi câu này cũng rất là thận trọng.

Cũng bởi vì vấn đề này có quan hệ quá trọng đại. Nếu như Sở Dương có một mạng lưới tình báo như vậy, có thể dò xét tới tận những tin tức mà ngay cả hắn cũng không thể nào lấy được, thì chắc chắn đó chính là một sự trợ giúp cực kỳ to lớn! Chỉ bằng vào lực lượng tình báo hùng mạnh này, Sở Dương liền có tư cách hợp tác cùng Thiết Vân!

Hợp tác, chứ không phải là thuộc hạ!

Nhưng nếu như Sở Dương không có mạng lưới tình báo gì cả, những thứ này cũng chỉ là do hắn dựa vào một chút đầu mối nhỏ nhoi mà lần ra được, vậy thì càng đáng sợ hơn! Điều đó đủ để chứng minh rằng: người thiếu niên trước mắt này có trí tuệ tuyệt đối không kém hơn Đệ Ngũ Khinh Nhu một chút nào!

Thậm chí còn có phần hơn!

Đây chính là kỳ tài tuyệt thế! Đắc nhân ắt hưng bang, đắc nhân thời định quốc! Câu ấy chính là để chỉ người như thế! (1)

Sở Dương trầm mặc một chút, sau cùng lại nói: "Ta không có lực lượng tình báo ưu việt đến như vậy."

Thiết Long Thành cùng thiếu nữ kia đồng thời chấn kinh biến sắc. Vốn từ đầu tới giờ bọn họ vẫn một mực bình thản như không, dù nghe được âm mưu và lực lượng vượt xa dự tính của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì ánh mắt cũng chỉ là thoáng dao động một chút, nhưng vừa nghe được những lời này của Sở Dương thì sắc mặt ngay lập tức biến đổi.

Hết thảy những điều này cũng chỉ là trí tuệ của một mình thiếu niên này nghĩ ra đấy ư?

"Những điều này không phải do ta đoán."

Sở Dương lại nói tiếp một câu. Hắn hiểu rõ ý tứ của Thiết Long Thành khi hỏi mình như vậy, cũng thừa biết là nếu bản thân mình cứ để mặc cho hắn ta hiểu lầm thì sẽ có lợi với mình biết bao nhiêu.

Nhưng Sở Dương vẫn bỏ qua cơ hội này.

Bởi vì nếu để cho đối phương thật sự hiểu lầm, sau này nếu có hợp tác thì tất nhiên sẽ đem rất nhiều sự tình đến hỏi ý kiến của hắn. Lúc đó mặc dù bản thân hắn có rất nhiều quyền lợi xa xa vượt ngoài mong đợi, nhưng lỡ may nếu có một chút phán đoán sai lầm thì sẽ trực tiếp chôn vùi trăm vạn đại quân!

Điều đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thắng bại giữa hai quốc gia! Một khi mắc sai lầm, ngay cả chính hắn cũng không còn bất kì cơ hội xoay chuyển tình thế nữa! Hết thảy mọi chuyện sẽ diễn ra hệt như quỹ tích ở kiếp trước, không thể sửa đổi!

Ví như Sở Dương thực sự có năng lực như vậy, hắn tự nhiên sẽ không trốn tránh. Nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp trước mà thôi, không hề có sự quan sát tinh tế và nhạy cảm đến như thế. Điểm này hắn tự mình hiểu được.

Đây cũng là nguyên do vì sao hắn bỏ qua cơ hội này, nhưng hắn cũng không nói rõ ràng mà chỉ lập lờ khiến cho Thiết Long Thành mơ hồ suy đoán: Kẻ này chắc chắn chính là một thiên tài tuyệt thế!

Thiết Long Thành suy ngẫm một lát, khi ngẩng đầu lên cũng không thấy Sở Dương nói năng gì thêm, liền biết rằng trước khi song phương chính thức hợp tác với nhau thì đối phương tự nhiên sẽ không có khả năng nói ra toàn bộ. Hiện tại chính là thời điểm để đưa ra yêu sách.

Nhưng Thiết Long Thành lại không đề cập đến vấn đề ấy, bởi vì hắn có ý đồ khác.

Hắn quay đầu lại nhìn Sở Dương: "Nói đến nước này rồi, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào? Những lời mà ngươi nói đều là bí mật không thể tiết lộ của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Bất kể như thế nào thì ngươi cũng đã biết được rất nhiều chuyện, chỉ dựa vào một điểm này cũng đủ nói lên giá trị to lớn của ngươi. Ngươi chẳng ưa gì Đệ Ngũ Khinh Nhu, ta tin ngươi. Vậy rốt cuộc là ngươi đến Thiết Vân với mục đích gì?"

"Ta muốn làm cái gì, kỳ thật đã rất rõ ràng."

Sở Dương cười cười: "Ngươi còn nhìn không ra sao?"

Thiết Long Thành cũng cười: "Đúng vậy, mặc kệ ngươi muốn làm như thế nào thì chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới lão phu. Người ngươi muốn tìm chính là Thái tử Bổ Thiên chứ không phải ta."

Khoảnh khắc nói đến mấy chữ Thái tử Bổ Thiên, Thiết Long Thành tuy không hề chớp mắt lấy một cái, chỉ đơn thuần là nhìn thẳng về phía Sở Dương, thế nhưng thanh âm lại có chút quái dị khác thường.

"Ta cũng chẳng có muốn tìm ngươi, là chính ngươi tự vác xác đến đây thì có."

Sở Dương hừ lạnh, cả giận nói:

"Hơn nữa ngươi còn niêm phong cái Thiên Binh Các này của ta luôn rồi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất