Dịch giả: Tứ HỷTâm trạng của Cổ Linh hôm nay không tồi, nhất là khi ở Trân Bảo Các hắn nhìn thấy thiếu nữ áo xanh có thể làm cho người khác kinh diễm, lúc này tâm trạng hắn càng tốt hơn.
Với tư cách là Cổ gia thiếu gia, địa vị của hắn ở Cổ Cảnh hiển nhiên là rất cao.
Mà bằng vào ngoại hình, thân phận có gia thế hiển hách cùng thiên phú tu luyện hắn cũng có thể trở thành thiên tài kiệt xuất ở mảnh địa vực này, cho nên những năm gần đây Cổ Linh cũng coi như duyệt qua vô số mỹ nhân, hắn tự tin rằng dù đối mặt với mỹ nhân như nào tâm trí cũng có thể giữ được bình tĩnh.
Cho đến hôm nay, chỉ nhìn thoáng qua, thiếu nữ áo xanh này khiến hắn cảm thấy kinh diễm, trong nháy mắt tâm cảnh của hắn bị phá vỡ. Cổ Linh thề hắn chưa bao giờ gặp qua cô gái trong chớp mắt có thể khiến cho người khác chìm đắm vào. Vẻ thanh lãnh, thần bí, linh hoạt của nàng đã đánh thức dục vọng mãnh liệt trước nay chưa từng xuất hiện ở trong lòng Cổ Linh.
Thế nên hắn rất tự nhiên tiến lên bắt chuyện.
Nhưng tiếc là thiếu nữ áo xanh đối với Cổ gia thiếu gia không có nửa điểm dao động, thậm chí mắt cũng không thèm ngước lên nhìn, mà một mực chuyên chú nhìn những nguyên văn bị tàn phá trong tủ kính.
Hiếm khi chủ động bắt chuyện mà bị thất bại, có thể chính điều này khiến cho hứng thú trong lòng Cổ Linh càng thêm mãnh liệt.
Mà Cổ Linh cũng là cao thủ tình trường rất nhanh đã tìm được điểm mấu chốt: “Cô nương cảm thấy hứng thú với mấy nguyên văn không trọn vẹn này? Ha ha, vừa lúc tại hạ là quản sự của Trân Bảo Các, nếu cô nương thích, chỉ cần thứ nàng xem trúng ta đều có thể làm chủ tặng cho nàng.”
Cổ Linh nhẹ nhàng đong đưa cây quạt trong tay, mặt mỉm cười, thong dong ôn hòa, lại thêm tư thái tiêu tiền như nước kia, cũng thực sự là có thể làm cho không ít thiếu nữ tâm hồn lay động.
Thiếu nữ áo xanh trước mắt tựa hồ cũng có chút dao động rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nói:” đều tặng cho ta?”
Cổ Linh nhẹ nhàng gõ cây quạt trong tay, trong lòng hơi vui nhưng trên mặt thì cười nhẹ, gật đầu ôn hòa nói: “Bọn chúng lưu lại nơi này vốn cũng bị long đong, được cô nương yêu thích cũng coi như cho bọn chúng chút giá trị.”
Thiếu nữ áo xanh dương như hơi mỉm cười sau đó cũng không nhiều lời thừa thãi, bước chân tiến lên.
Mà Cổ Linh cũng không chút do dự thể hiện sự phóng khoáng, tay hắn vung lên thị nữ lập tức mang nguyên văn không hoàn chỉnh đến chỗ nàng.
Thị nữ đi tới trong ngực ôm rất nhiều đồ vật.
Một màn này khiến cho rất nhiều người chú ý, bất quá người nơi này tựa hồ đều biết thân phận của Cổ Linh, âm thầm lắc đầu, nhìn thiếu nữ áo xanh với ánh mắt đồng tình.
Nữ nhân bị vị thiếu gia Cổ gia này để mắt tới cuối cùng đều không thể thoát khỏi tay hắn.
Mà lúc Chu Nguyên tới vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Mặc dù không biết trước đó xảy ra chuyện gì nhưng Chu Nguyên cũng là nam nhân, tự nhiên có thể nhìn ra ý đồ trong ánh mắt nhìn Yêu Yêu của thanh niên áo trắng kia. Tên kia hiển nhiên nghĩ rằng thủ đoạn này có thể đả động Yêu Yêu.
“Ai, hai người các ngươi đều là gây chuyện tinh.” Chu Nguyên nhéo tai Thôn Thôn, bất đắc dĩ nói.
Bên này hắn vì Thôn Thôn mà rước lấy một cô nàng tóc xanh sâu không lường được, bên kia Yêu Yêu vì dung nhan khí chất của bản thân mà rước lấy một kẻ ong bướm.
Chu Nguyên lắc đầu đi tới.
Yêu Yêu cảm nhận được Chu Nguyên đi tới, lúc này khuôn mặt tuyệt mỹ ngẩng lên nhìn về phía Chu Nguyên, đôi môi phớt hồng khẽ cong lên nói:” Đều mua xong rồi sao?”
Chu Nguyên gật gật đầu.
Ở bên kia, Cổ Linh nhìn thấy cảnh này, đôi mắt híp lại. Hắn tự nhiên có thể nhận ra được lúc nói chuyện với Chu Nguyên khuôn mặt Yêu Yêu càng lộ vẻ sinh động, hiển nhiên quan hệ giữa hai người không hề tầm thường.
Thế nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười ấm áp như cũ, hướng Chu Nguyên chắp tay nói: “Tạ hạ Cổ Linh, người Cổ gia.”
"Cổ gia sao..."
Chu Nguyên thần sắc không thay đổi, nói: "Chu Nguyên."
Cổ Linh quan sát Chu Nguyên một lúc, trên mắt mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng sâu trong ánh mắt xẹt qua nét khinh miệt khó có thể phát hiện. Hiển nhiên hắn đã nhận ra thực lực của Chu Nguyên chỉ vẻn vẹn là Dưỡng Khí Cảnh.
Hiện nay thiên kiêu đi lại khắp các vùng trung tâm, bằng vào thực lực này thật sự quá mức tầm thường.
Mà chỉ bằng điểm ấy thực lực có thể nhìn ra bối cảnh sau lưng Chu Nguyên cũng không quá mức cường đại, nếu không làm sao chỉ có điểm ấy thành tựu.
Cổ Linh không nhìn Chu Nguyên nữa, ánh mắt chuyển qua Yêu Yêu, mỉm cười: “Còn chưa hỏi phương danh của cô nương.”
Ngón tay Yêu Yêu chỉ thị nữ sau lưng đang ôm những cuốn tàn quyển, nói: “đây đều là đưa cho ta?”
Cổ Linh cười cười, nói: "Đương nhiên."
"Lấy đi đi." Thế là Yêu Yêu nhìn về phía Chu Nguyên.
Khóe miệng Chu Nguyên co rút một chút, sau đó tiến về phía thị nữ kia đón lấy tàn quyển, cho vào túi càn khôn.
Mà Cổ Lình nhìn thấy Yêu Yêu nhận lễ vật, nụ cười trên mặt càng tăng lên, hắn nghĩ đây chính là thành công bước đầu, thiếu nữ này sớm muốn sẽ biến thành đồ chơi của hắn.
“Ha ha, trông cô nương rất lạ mặt, hẳn là mới tới nơi này, nếu không liền cho ta làm chủ tận tình tiếp đãi đi.” Cổ Linh cười nói.
"Đi."
Thế nhưng hắn vừa mới nói xong, Yêu Yêu liền nhàn nhạt nói với Chu Nguyên một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Cổ Linh có chút sững sờ, thần sắc trên mặt rốt cuộc không nhịn được mà nhíu môt cái, câu chuyện không phải như thế này a… đối phương thu lễ vật của hắn không phải nên tiến thêm một bước sao?
Lấy xong đồ liền đi là có ý gì?
Chu Nguyên liếc mắt nhìn hắn, tên này thật đúng là coi Yêu Yêu là loại người bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm kia? Trong suy nghĩ của nàng, nàng nhận đồ của ngươi chính là phúc khí của ngươi.
Chu Nguyên âm thầm lắc đầu, cũng không để ý tới tên Cổ Linh này, đi theo Yêu Yêu.
Sau một lúc cứng ngắc, Cổ Linh rất nhanh đã lấy lại tinh thần, làm sao hắn cho phép miếng thịt đến miệng còn có thể chạy, lập tức bước nhanh lên ngăn ở trước mặt Yêu Yêu.
"Còn có việc?" Yêu Yêu lông mày nhăn lại, lãnh đạm nhìn về phía hắn.
Cổ Linh trì trệ, ánh mắt chợt lóe lên, lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa nói: “Hai vị có thể đến nơi đây cũng là duyên phân. Là như vầy ngày mai Luyện Hồn Tháp của Cổ gia ta sẽ mở, rất nhiều thiên tài đều muốn tiến vào trong rèn luyện thần hồn, tuy nhiên danh ngạch có hạn, hai vị nếu có hứng thú ta có thể làm chủ cho hai vị danh ngạch, coi như kết giao bằng hữu.”
Cổ Linh từ trong tay áo móc ra hai tầm đồng bài*, trên đồng bài có ấn ký của Cổ gia, phía trên còn khắc rõ một tòa tháp màu đen.
( Đồng bài: thẻ bằng đồng)
“Tiến vào Luyện Hồn Tháp?” Chu Nguyên lập tức ngẩn người, kinh nghi nhìn Cổ Linh. Luyện Hồn Tháp chính là bảo bối phát tài của Cổ gia, vậy mà bọn họ có thể bỏ được mở cửa cho ngoại nhân vào?
Cổ gia này sẽ tốt bụng như vây?
“Nhận lấy đi, Luyện Hồn Tháp kia có chút thú vị.” Đang lúc Chu Nguyên vừa kinh vừa nghi, thanh âm rất nhỏ của Yêu Yêu bỗng truyền vào tai hắn.
Chu Nguyên nhìn Yêu Yêu một chút, nàng cỡ nào thông minh sợ là cũng đã hoài nghi động cơ của đối phương, nhưng nếu nàng đã nói thế hẳn là đã có tính toán.
Thế là, Chu Nguyên hướng về phía Cổ Linh lộ ra dáng tươi cười, nói: "Vậy liền cám ơn Cổ công tử."
Hắn vươn tay ra, tiếp nhận đồng bài.
Mà Yêu Yêu vẫn không có nói câu nào với Cổ Linh, hờ hững nhìn lướt qua rồi bước chân ra khỏi Trân Bảo Các.
Cổ Linh nhìn thân ảnh đang rời đi của Chu Nguyên và Yêu Yêu, nụ cười ôn hòa trên mặt dần tiêu tán, thay vào đó là một vẻ lạnh lẽo.
“Tra xem bọn hắn ở chỗ nào, đừng để bọn hắn trốn đi, đồ vật của bản công tử nào có dễ dàng thu như vậy.” Hắn nghiêng đầu thản nhiên nói.
Cổ Linh vuốt nhẹ quạt trong tay, khóe miệng miệng nhấc lên một nụ cười quỷ dị.
"Luyện Hồn Tháp danh ngạch... Sợ là ai cũng không cự tuyệt được."
"Bất quá... Trên đời này, làm gì có bữa trưa nào miễn phí..."