Dịch giả: Oa la laBiên: XiaoooChu Nguyên bình tĩnh nhìn Tề Hạo đang đứng trước mặt hắn. Quả thật nếu không đột phá Dưỡng Khí kỳ, mở ra khí phủ thì hắn không phải là đối thủ của Tề Hạo.
Có điều, trước khi tiến vào di tích, Chu Nguyên đã tiến vào Dưỡng Khí kỳ, đồng thời còn mở ra được huyết sắc khí phủ.
-Quả nhiên không hổ danh Tề Nhật Thiên nha, mồm miệng thật sắc bén.
Chu Nguyên cười giễu nói.
Nghe Chu Nguyên giễu cợt hắn khuôn mặt Tề Hạo lập tức trở nên âm u, trong mắt tràn đầy sát khí, hắn nghiến răng gằn từng chữ:
-Thằng tạp chủng này, chờ lát nữa bại dưới tay ta, ta nhất định cắt lưỡi ngươi rồi vứt đi!
-Lúc trước Tề Nhạc, đệ đệ ngươi cũng nói như thế, sau đó bị ta chém đứt một cánh tay, đến giờ chỉ dám núp trong Tề vương phủ không dám ra ngoài đó.
Chu Nguyên híp mắt nói.
-Ha ha.
Câu nói này của Chu Nguyên khiến Tề Hạo tức đến cười lớn, sát khí trong mắt hắn càng ngày càng nhiều. Hắn không thèm tốn hơi nói thêm lời nào, lập tức khởi động nguyên khí trong cơ thể bao phủ toàn thân.
Nguyên khí của Tề Hạo có màu vàng, tản ra khí thế dũng mãnh bá đạo. Đây chính là nguyên khí tứ phẩm mạnh nhất của Tề vương phủ, Kim Thạch Hỗn Nguyên Khí.
Tuy hành động của Tề Hạo khiến người khác căm ghét hắn nhưng phải công nhận một điều, hắn rất mạnh.
Chỉ dựa vào Kim Thạch Hỗn Nguyên Khí cũng đủ để hắn nổi bật trong đám người Dưỡng Khí kỳ rồi.
Thời điểm Tề Hạo khởi động nguyên khí bản thân, Chu Nguyên cũng không hề do dự mà vận chuyện nguyên khí ở trong khí phủ ra bên ngoài bao phủ lấy cơ thể hắn.
Mà nguyên khí của Chu Nguyên trong suốt không màu nhưng nếu cẩn thận quan sát kỹ càng thì sẽ thấy bên trong còn xen lẫn từng sợi nguyên khí màu đỏ như máu.
Đám người thuộc về phe phái khác đứng trên sườn núi ở bên ngoài sơn cốc cũng chăm chú nhìn hai người Chu Nguyên Tề Hạo. Lúc bọn họ nhìn thấy hai đạo nguyên khí được phát ra thì cũng xôn xao bàn tán.
-Ta thấy Tề Hạo đã đạt đến cảnh giới Dưỡng Khí kỳ cấp hậu kỳ rồi. Hơn nữa hắn còn tu luyện Kim Thạch Hỗn Nguyên Khí mạnh nhất của Tề vương phủ, có thể nói sức chiến đấu của hắn rất mạnh đó.
-Nguyên khí của Chu Nguyên điện hạ lại trong suốt như thế, không lẽ hắn chỉ mới mở được khí phú, chưa kịp tu luyện công pháp sao?
-Nghé con không sợ cọp, có điều kết cục của những kẻ khiêu chiến với mãnh thú cũng không hay chút nào.
-Ha ha, nếu như tên điện hạ này chết ở đây, có khi Đại Chu sẽ trở nên hỗn loạn lên cho xem.
-Hừ, bọn chúng rối loạn thì càng tốt, Hắc Uyên chúng ta sẽ có cơ hội đoạt lấy cả Đại Chu.
Đám người đó bàn luận sôi nổi, khi nhìn về phía Chu Nguyên đều lộ ra vẻ hả hê xen lẫn sự thương hại. Lúc Tề Hạo phát ra nguyên khí của hắn thì tất cả mọi người đều xem Chu Nguyên như một người chết rồi.
-Thì ra ngươi đã đột phá được Dưỡng Khí kỳ, hèn chi dám một mình đối đầu với ta.
Cùng lúc đó, khi nhìn thấy nguyên khí trên người Chu Nguyên, Tề Hạo có chút giật mình rồi nhếch mép nói.
Cho dù Chu Nguyên có bước chân vào Dưỡng Khí kỳ đi chăng nữa thì hắn chỉ mới ở cấp Sơ kỳ, còn mình đã là Dưỡng Khí kỳ cấp Hậu kỳ rồi.
-Ha ha, xem màu sắc nguyên khí của ngươi, không lẽ ngươi còn chưa tu luyện công pháp sao?
Tề Hạo cười khẩy một tiếng, nguyên khí mà Chu Nguyên phát ra cũng chính là nguyên khí cơ bản nhất, có thể thấy được bên trong không hề có bất kỳ thuộc tính cũng như công kích đặc biệt nào cả, hơn nữa uy lực của loại nguyên khí này cực kỳ yếu.
-Cứ thử rồi biết.
Chu Nguyên thản nhiên nói.
-Hiện tại ngươi có giả thần lộng quỷ đi chăng nữa cũng có ai đến cứu ngươi đâu!
Tề Hạo lạnh lùng cười, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén. Sau đó hắn điểm mũi chân vọt tới chỗ Chu Nguyên đang đứng, lực đạo mạnh đến mức khiến mặt đất dưới chân hắn xuất hiện ra vết nứt.
Hắn muốn ra chiêu tấn công Chu Nguyên trước.
Bóng dáng vàng nhạt càng ngày càng tiến lại gần, đối mặt với sự tấn công hung hăng của Tề Hạo, ánh mắt Chu Nguyên chợt lóe lên một cái, hắn không thèm né tránh công kích mà đứng yên một chỗ, có điều, nguyên khí trên người hắn cũng dày đặc hơn trước.
-Đồ ngu, xem như ngươi tự tìm đường chết!
Thấy Chu Nguyên không cử động vẫn đứng im một chỗ, trong mắt Tề Hạo lộ ra hàn tý. Hắn đã là cao thủ Dưỡng Khí kỳ cấp Hậu kỳ, hơn nữa hắn còn luyện thành nguyên khí tứ phẩm, trên cơ bản có thể hạ gục được Chu Nguyên. Thật không tin được tên Chu Nguyên này lại muốn đỡ đòn tấn công của hắn, quả nhiên chán sống rồi.
Oanh!
Tề Hạo tung ra một đấm, quyền phong nhanh như chớp, nguyên khí màu vàng cũng rung động dữ dội, dường như có thể nghe được âm thanh kim loại va vào nhau tản ra khí thế cực kỳ hung hăng. Nếu như bị một đấm này đánh trúng, cho dù nham thạch cứng rắn cũng sẽ bị đánh nát thành cám.
Nhìn quyền phong sắc bén được nguyên khí màu vàng bao phủ đang xé rách không khí lao về phía mình, Chu Nguyên chỉ hít sâu một hơi, trong mắt cũng xuất hiện một tia lạnh lẽo, hắn nắm chặt bàn tay rồi bất ngờ tung ra một quyền.
Chu Nguyên muốn thử nghiệm một chút, nguyên khí bị Oán Long Độc xâm nhiễm vào bên trong của hắn mạnh đến mức nào.
Oanh!
Thời điểm hai nắm tay đụng vào nhau, không khí bị ảnh hưởng mà bắn ra xung quanh khiến cho bụi đất bay mịt mù.
Có điều cú đấm vừa chạm vào nhau chỉ ngừng lại vài giây, sau đó Chu Nguyên bị bắn ngược ra sau, khiến hắn phải lùi hơn mười bước mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, nhưng mà khí huyết trong người hắn không ngừng sôi trào.
-Không hổ là nguyên khí tứ phẩm của cao thủ Dưỡng Khí kỳ cấp hậu kỳ, thật lợi hại.
Nắm tay Chu Nguyên từ từ tách ra, cánh tay hắn trở nên đau nhức một chút. Đây rõ ràng là dấu hiệu bị chấn thương, Chu Nguyền thầm nghĩ.
“Thực lực của Tề Hạo quả nhiên không thể xem thường được.”
Có điều, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn Tề Hạo đang cách hắn hơn mười bước, hắn cười thầm, Tề Hạo cũng không khá hơn hắn, lúc nắm đấm hai người bọn hắn vừa chạm vào nhau thì những sợi tơ đỏ như máu ẩn giấu bên trong nguyên khí của Chu Nguyên cũng nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Tề Hạo.
-Quả nhiên không biết sợ chết mà.
Nhìn thấy cảnh này, đám người đứng xem cuộc vui đều âm thâm lắc đầu, một kẻ chí mới ở Dưỡng Khí kỳ cấp Sơ kỳ lại dám đỡ đòn của một cao thủ Dưỡng Khí kỳ cấp Hậu kỳ, trong lòng bọn họ đều nghĩ “thằng nhóc Chu Nguyên này thật không biết chữ chết viết thế nào thì không biết sợ mà.”
-Nhưng mà… tại sao Tề Hạo lại không nhân cơ hội này mà ra tay cơ chứ?
Bởi vì Tề Hạo chỉ đứng im một chỗ mà không tiến lên truy đuổi Chu Nguyên khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.
-Không lẽ… khi nãy Chu Nguyên làm hắn bị thương rồi ư?
Có kẻ lên tiêng suy đoán.
-Không thể nào, Tề Hạo đã là Dưỡng Khì kỳ cấp Hậu kỳ, hơn nữa trong tay hắn còn có nguyên khí tứ phẩm, Chu Nguyên không bị hắn một chiêu đánh chết thì chỉ có mệnh cứng mà thôi.
Người đứng kế bên lập tức cười khẩy phản bác.
Trong lúc đám người kia bàn tán thì cơ thể Tề Hạo khẽ run lên, trên mặt hắn, màu vàng màu đỏ không ngừng xuất hiện.
Hai màu sắc này cứ thay phiên nhau hiện trên mặt hắn hơn mười lần thì cả người Tề Hạo run rẩy dữ dội, sau đó hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay khi máu của Tề Hạo vừa rớt xuống đất thì mặt đất cũng bị ăn mòn.
Chứng kiến cảnh Tề Hạo thổ huyết khiến nhóm người luôn chú ý đến tình huống bên trong sơn cốc lại ồn ào thêm một trận, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm trước hành động này của hắn.
Rõ ràng kẻ đang ở thế thượng phong là Tề Hạo nhưng tại sao hắn lại ói ra máu rồi?!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này, Tề Hạo lau vết máu bên khóe môi, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang đứng đối diện, hắn nghiến răng hỏi:
-Nguyên khí của ngươi có độc?
Loại độc này vô cùng bá đạo, vừa tiến vào đã chạy thẳng đến tim của hắn. Khi nãy bọn hắn chỉ tiếp xúc chỉ có vài giây, mặc dù hắn đã đánh tan nguyên khí của Chu Nguyên nhưng chính lúc đó, một luồng độc khí đỏ như máu đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Sau khi luồng độc khí này vừa tiến vào thì nó điên cuồng cắn nuốt máu huyết bên trong cơ thể Tề Hạo, dọa hắn sợ đến hồn phi phách tán. Hắn phải tốn nhiều sức không ngừng áp chế nó mới có thể bức độc khí này ra khỏi cơ thể.
Chu Nguyên liếc sơ qua thấy nguyên khí trên người Tề Hạo có chút hỗn loạn, ánh mắt hắn lóe lên một cái. Xem ra nguyên khí có chứa độc của Oán Long Độc còn bá đạo hơn hắn nghĩ.
Lúc nãy Chu Nguyên chỉ mới dùng một tia độc khí mà thôi, nếu như lượng độc khí nhiều hơn một chút thì có khi không cần hắn ra tay, Tề Hạo cũng bị Oán Long Độc giết chết rồi.
-Ngươi không phải thích đánh nhau sao? Tới đây đánh tiếp nào.
Chu Nguyên cười cười nói.
Trong mắt Tề Hạo lộ ra sự e ngại, tuy hắn không sợ nguyên khí của Chu Nguyên nhưng độc khí bên trong lại cực kỳ đáng sợ.
Tề Hạo hít sâu một hơi áp chế cảm giác khó chịu trong tim, hắn giơ tay nắm chặt lại, bỗng nhiên trong tay hắn xuất hiện một cây thương dài màu vàng óng, tản ra tia sáng, có thể thấy đây là một vũ khí nguyên binh thượng phẩm.
Trải qua chuyện vừa rồi, Tề Hạo không dám dùng tay không đánh nhau với Chu Nguyên, hắn không muốn bản thân lại bị độc khí kinh khủng kia xâm nhập thêm một lần nữa.
Thời điểm cầm cây thương trong tay, ánh mắt hắn càng lạnh lẽo hơn lúc trước, hắn chĩa mũi thương về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên nhìn thấy Tề Hạo hành động cẩn thận hơn, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc. Chu Nguyên biết rõ, nếu ngày hôm nay hắn muốn có được Hỏa Linh Tuệ, chắc chắn không thể nào tránh khỏi một trận ác chiến.
Một khi đã như thế, vậy thì chúng ta cứ chờ xem, xem ai mới là kẻ phải chết trong tay đối phương!