Nguyên Tôn

Chương 9: Bát mạch xuất hiện

Trước gian nhà tranh, trên gương mặt non nớt có phần gầy yếu của thiếu niên lúc này cũng khó mà dằn được vẻ xúc động, hai tay của hắn run rẩy sờ khắp người mình, loại cảm giác như được sống lại này khiến cho người mấy năm nay có phần ông cụ non như Chu Nguyên cũng phải nhịn không được mà toét miệng cười khúc khích.

Dù sao thì chuyện này thật sự quá mức quan trọng đối với hắn.

Nương theo tuổi tác ngày một lớn dần, những thiếu niên thiếu nữ bằng tuổi với hắn cũng đã bắt đầu khai mạch tu hành, thể hiện ra được thiên phú khác nhau, tuy rằng ngày thường Chu Nguyên che giấu rất kỹ, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn cực kỳ hâm mộ những người đó.

Hắn cũng mong mỏi có thể khai mạch, bước vào nguyên khí đại đạo, lấy được sức mạnh có thể lên trời xuống đất.

Hắn đã sớm thiết tha mơ về ngày này từ lâu.

- Ngươi vốn sinh ra thì bát mạch đã tự khai, chính là người trời sinh đã khai mạch, bất quá tiếc rằng vừa chào đời đã gặp phải tai kiếp, còn bát mạch trong cơ thể của ngươi, vì cảm ứng được nguy hiểm đến từ bên ngoài cho nên mới dùng hình thái tự vảo vệ mình, ẩn nấp vào nơi sâu nhất trong cơ thể ngươi, cho nên mấy năm nay, dù ngươi đã đến tuổi, nhưng bát mạch trong cơ thể của ngươi vẫn chậm chạp không hiện là thế.

Lão giả áo đen nhìn Chu Nguyên kích động như thế, bèn mỉm cười giải thích.

- Bất quá mặc dù bát mạch đã ẩn nấp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy cơ, cho nên nếu như muốn lôi được chúng nó ra thì chỉ có thể đẩy bản thân vào nguy hiểm thì mới có thể khiến cho bát mạch hiện thân được.

Lão giả áo đen nhấc mắt, thản nhiên nói:

- Ngươi đừng cho rằng khí tức chết chóc khi nãy là giả, nếu như đến phút cuối cùng mà ngươi vẫn không thể nào kích phát toàn bộ bát mạch hộ thân thì bây giờ ngươi đã bỏ mạng thật rồi.

Chu Nguyên đang kích động nghe thấy thế thì toàn thân chợt lạnh run lên, kinh ngạc nhìn về phía lão giả áo đen, vẻ mặt tái mét, rõ ràng đang nhớ tới khí tức chết chóc nồng đậm bủa vây khi nãy.

Thậm chí hắn còn có một loại dự cảm, nếu như trễ thêm một lát thì e là hắn đã chết thật rồi.

Rõ ràng, cách mà lão giả áo đen dùng để kích phát bát mạch trong cơ thể hắn tái hiện có tính nguy hiểm tương đối cao.

- Sao hả? Trách lão phu không nói trước chuyện này cho ngươi biết à?

lão giả áo đen nheo mắt cười nói.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, lắc đầu, thong thả đáp lời:

- Chỉ cần có thể khai mạch tu hành, thì dù có mạo hiểm hơn nữa ta cũng sẽ làm, dù có biết trước hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng qua là bây giờ trong lòng của ta vẫn còn hơi sợ hãi mà thôi.

Lão giả áo đen lúc này mới gật gù, nói với vẻ khá là thưởng thức:

- Tên nhãi con nhà ngươi mới có tí tuổi đầu, nhưng tính tình cũng khá lắm.

- Chẳng qua tuy rằng bây giờ bát mạch đã tái hiện, nhưng ngươi cũng đừng có mừng vội, bát mạch của ngươi vốn đã sớm mở, nhưng bao năm nay vẫn luôn ẩn nấp nên đã bị bế tắc lần nữa, cho nên ngươi phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu, đả thông lại bát mạch này thì mới có thể vượt qua khai mạch cảnh, bước vào dưỡng khí cảnh được.

- Hơn nữa, tình huống của ngươi như thế sẽ khiến quá trình khai mạch của ngươi còn vất vả hơn người bình thường nhiều, bởi vì khi xưa để tránh né tai kiếp, bát mạch trong cơ thể ngươi đã tự động phong bế, cho nên muốn khai mạch cũng sẽ khó khăn hơn nữa.

Lão giả áo đen lắc đầu nói thêm.

Chu Nguyên nghe thấy vậy thì cũng thoáng nhíu mày một cái, nhưng lại giãn ra rất nhanh, nói:

- Nhưng ít nhất thì ta bây giờ vẫn có hy vọng hơn so với trước kia đúng không?

Tình hình hiện tại có xấu tới đâu đi chăng nữa thì có thể xấu hơn tình trạng bát mạch tìm mãi không thấy của hắn khi xưa hay sao? Khai mạch khó hơn thì đã sao? Dẫu sao thì cũng có hy vọng đúng không?

Sau lưng lão giả áo đen, cô gái áo xanh kia xách Thôn Thôn trông nổi lềnh phềnh trong chum nước lên, khẽ vẫy nó vài cái, chỉ thấy trên người con thú nhỏ kia phát ra chút ánh sáng đỏ, sau khi khiến nước trên người nó bốc hơi khô ráo hết thì cô mới thỏa mãn ôm lấy nó vào lòng.

Cô đưa tay vỗ về con thú nhỏ, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh lúc này lại nhìn Chu Nguyên thêm vài lần, rõ ràng loại chấp nhất đối với việc khai mạch này của hắn khiến cho cô có phần kinh ngạc.

- Không thể khai mạch tu hành cũng không sao cả, ta cũng không thể dùng nguyên khí đây.

Cô khẽ hé môi, nói với giọng điệu thản nhiên.

Thiếu nữ áo xanh kia rõ ràng là kiểu người có tính tình khá đạm bạc, đối với những người hoặc vật nào mình không để ý thì nhìn một cái cũng lười, những lời cô nói ra lúc này đúng là có ý muốn an ủi hắn.

Chu Nguyên thì hơi kinh ngạc nhìn cô một lúc, thiếu nữ áo xanh trước mặt cư nhiên cũng không thể dùng nguyên khí?

- Ha ha, bởi vì có vài lý do đặc biệt cho nên Yểu Yểu không thể dùng nguyên khí được.

Lão giả áo đen ở bên cạnh chợt cười lớn, sau đó quay sang trêu ghẹo Chu Nguyên:

- Nhưng mà ngươi đừng có xem thường con bé, tạo nghệ nguyên văn của con bé đã lĩnh hội hết chân truyền của lão phu, đừng thấy tuổi tác của con bé chỉ bằng ngươi mà nhầm, tạo nghệ của con bé ở nguyên văn nhất đạo đủ để làm lão sư của ngươi đấy.

- A?

Trong ánh mắt của Chu Nguyên tràn đầy vẻ kinh ngạc, hóa ra thiếu nữ áo xanh này lại có tạo nghệ cao thâm nhường ấy ở nguyên văn nhất đạo, điều này thật sự khiến người ta bất ngờ.

- Nhưng ngươi cũng chớ có xem thường bản thân, tuy rằng bây giờ ngươi khó mà khai mạch được, nhưng có mất cũng có được, mỗi lần ngươi khai mạch thì những chỗ tốt ngươi đạt được cũng sẽ mạnh hơn so với người thường nhiều lắm.

lão giả áo đen cười nói.

Hai mắt Chu Nguyên sáng lên, hắn biết rõ mỗi lần khai mạch thì tố chất thân thể của bản thân đều sẽ được đề thăng, nếu được như những gì lão giả áo đen nói thì rõ ràng tới lúc đó hắn cũng sẽ được đề thăng mạnh hơn người thường, vậy thì xem ra dù khai mạch có khó hơn đi nữa nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Trong đầu Chu Nguyên lóe lên một suy nghĩ, chợt quay sang nhìn lão giả áo đen dài mặt than thở:

- Tiền bối, tuy rằng bây giờ ta đã có thể khai mạch tu hành, nhưng lại muộn hơn người ta một bước, sợ là phải tốn thời gian lâu lắm mới cỏ thể đạt tới trình độ đủ để bảo vệ được Yểu Yểu tỷ.

Lão giả áo đen tựa tiếu phi tiếu nhìn Chu Nguyên một cái:

- Tiểu tử ngươi quanh co như thế là muốn nói gì hả?

Chu Nguyên cười hắc hắc nói:

- Hay là tiền bối ngài làm người tốt thì làm đến cùng đi, tặng cho ta chút cơ duyên được không?

Vị lão giả áo đen ở trước mặt này, rõ ràng có thực lực thâm sâu khó dò, theo như Chu Nguyên đoán chừng thì sợ là thực lực của ông đã đạt tới một trình độ khó mà tưởng tượng nổi, ít nhất thì phụ vương Chu Kính của hắn không sánh bằng một góc của ông.

Qua lần này, với thân phận của Chu Nguyên hiện tại thì e là không thể nào gặp được cường giả cỡ này nữa, nên bây giờ đang lúc có cơ hội thì đương nhiên Chu Nguyên muốn nắm chắc lấy mới được.

Đây chính là cơ duyên đấy.

Lão giả áo đen nghe vậy thì khẽ cười, nói:

- Hay cho một tên tiểu tử giảo hoạt, cư nhiên tham lam như thế.

Chu Nguyên nhạy cảm phát hiện giọng điệu của lão giả áo đen cũng không chút tức giận, lúc này mới bật cười, nói:

- Vãn bối làm vậy không phải là vì để hoàn thành lời giao phó của tiền bối hay sao? Không thì lỡ như gặp phải hiểm nguy, ta đây tay yếu chân mềm thế này, ngoại trừ chết trước Yểu Yểu tỷ ra thì làm được gì nữa đâu?

Bộ dạng than thở kể khổ của hắn, lại thêm gương mặt non nớt kia có vẻ khá buồn cười, Yểu Yểu đứng bên cạnh đã nhịn không được mà lén cong môi mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, tên này cũng thú vị lắm.

- Hắc gia gia, nếu ngài không muốn sau này có chuyện hắn có thể bảo vệ chứ không liên lụy đến con thì đồng ý với hắn đi.

Yểu Yểu khẽ đưa tay vuốt ve Thôn Thôn, chợt mở miệng nói.

Chu Nguyên nghe thấy thế thì lập tức nhìn cô với vẻ cảm kích, nhưng thiếu nữ vẫn cứ thản nhiên chơi đùa cùng Thôn Thôn, làm như không nhìn thấy.

Lão giả áo đen khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt lóe lóe, im lặng hồi lâu, giống như đang suy tư điều chi, bất quá sau cùng ông vẫn thở dài một hơi rồi nói:

- Yểu Yểu con nói cũng đúng lắm, nếu như tên tiểu tử này yếu quá thì sẽ gây thêm phiền toái cho con.

Ông nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên một lúc, ánh mắt tối lại, chậm rãi nói:

- Bất quá lão phu không dạy cho người ngoài.

Chu Nguyên thông tuệ cỡ nào, vừa nghe thấy thế thì lập tức quỳ xuống, cung kính nói:

- Đệ tử Chu Nguyên, bái kiến sư phụ!

- Ha, tên nhãi nhà ngươi đúng là nhạy bén thật đấy.

Lão giả áo đen cũng bị hành động gọn gàng dứt khoát này của Chu Nguyên khiến cho tán thưởng liên hồi, hắn mới chỉ nói dò một chút thôi mà tên tiểu tử này đã trực tiếp dập đầu bái sư luôn rồi, chiêu hùa theo này dùng thuần thục thật.

Lão giả áo đen lắc đầu, chợt cảm thán nói:

- Bất quá có thể gặp được ở nơi này cũng xem như là có duyên, tuy rằng tiểu tử ngươi tới vì có mưu đồ, nhưng tên đệ tử này lão phu cũng tạm thu nhận trước vậy.

Chu Nguyên nghe vậy thì lập tức mừng rỡ, cung kính dập đầu.

Lão giả áo đen nhìn thấy Chu Nguyên hành lễ bái sư xong, gương mặt già nua cũng trở nên ôn hòa hơn một chút, ông nói:

- Nếu như tên tiểu tử nhà ngươi đã dám làm tới cỡ này rồi thì lão phu cũng không thể quá mức hẹp hòi rồi.

- Bây giờ bát mạch của ngươi đã hiện, ta sẽ dạy cho ngươi một đạo dẫn khí thuật vậy.

Đang ở khai mạch cảnh, trong cơ thể không cách nào chứa đựng nguyên khí được, cho nên không thể chính thức tu luyện công pháp, chỉ có thể tu luyện dẫn khí thuật, đợi đến khi bát mạch đã mở toàn bộ, bước vào dưỡng khí cảnh thì mới có thể chính thức tu luyện công pháp được.

Đầu ngón tay của lão giả áo đen có quang mang lóe lên, giống như có vô số văn tự đang chảy xuôi bên trong, sau đó đầu ngón tay của ông đột nhiên điểm vào giữa mi tâm của Chu Nguyên.

Oanh!

Theo đầu ngón tay của ông chạm đến mi tâm, Chu Nguyên lập tức cảm giác được có một lượng tin tức khổng lồ lập tức ùa vào, khiến cho đầu óc của hắn trở nên choáng váng nặng nề.

Bất quá cơn choáng biến mất rất nhanh, Chu Nguyên cẩn thận dò xét những tin tức xuất hiện trong não hải.

Dẫn khí thuật, long hấp thuật?

Hiển nhiên, tên của đạo dẫn khí thuật này gọi là long hấp thuật, nghe qua cũng có phần khí thế lắm, không biết tu luyện thì sẽ có hiệu quả thế nào, bất quá nếu như là do lão giả áo đen lấy ra thì hẳn là không phải vật phàm.

Lão giả áo đen thu ngón tay lại, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, cười nói:

- Ta thấy lúc trước ngươi có khắc họa nguyên văn lên người, ngươi có hứng thú với con đường này à?

Chu Nguyên gật đầu, thành thật đáp:

- Nguyên văn nhất đạo, bác đại tinh thâm, không thể xem thường.

Hai năm qua hắn chỉ chuyên tu nguyên văn, ẩn ẩn có thể cảm giác được điểm lợi hại tinh thâm của nguyên văn, nguyên văn nhất đạo so ra có thể tứ lạng bạt thiên cân, dùng lực lượng nhỏ bé, tạo nên nguyên văn thần bí, sau cùng bộc phát ra lực lượng khổng lồ.

Bất quá, điều đáng tiếc chính là nguyên văn không thể khiến bản thân thoát thai hoán cốt, hơn nữa lại vô cùng tinh thâm, muốn đạt được thành tựu thì phải tốn rất nhiều tinh lực, cho nên rất nhiều nguyên sư chỉ coi nó như một nhánh nhỏ, không muốn tu luyện nhiều.

Lão giả áo đen nghe thấy lão giả áo đen nói vậy thì gật đầu đồng ý, nói:

- Thế nhân ngu muội, xem nguyên văn là một con đường nhỏ, ngại nó tối nghĩa khó tinh thông, nhưng lại không biết, nguyên văn chi đạo, trọng ở thần hôn, một khi tinh tu thì có thể hỗ trợ lẫn nhau cùng với nguyên sư chi đạo.

Chu Nguyên nhìn thấy bộ dạng của lão giả áo đen khi nói tới nguyên văn có phần ngạo nhiên dõng dạc như thế thì chợt hiểu ra, hẳn là lão giả áo đen này có được tạo nghệ bất phàm ở nguyên văn nhất đạo.

- Ta thấy thần hồn của ngươi linh động thịnh vượng, lại nói ngươi cũng khá có thiên phú nguyên văn, nên lão phu sẽ đích thân truyền cho ngươi một thiên đoán hồn thuật vậy.

Lão giả áo đen cười, nháy mắt tiếp theo, hai mắt của ông chợt bắn ra tinh quang mãnh liệt, trực tiếp bắn vào bên trong đồng tử của Chu Nguyên.

Trong đầu Chu Nguyên vang lên tiếng nổ mạnh, giống như có tiếng chuông vang vọng ngay bên trong não hải, có vô số dòng chữ cổ xưa lưu chuyển, cuối cùng dần dà có một luồng tin tức tuôn ra từ bên trong các dùng chữ đó.

- Hỗn độn thần ma quan tưởng pháp….

Editor: Thiên Nhai của

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất