Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1094: Khí Hỗn Độn (1)

Chung Nhạc nhất nhất quan sát, cảm ngộ đại đạo Tiên Thiên trong từng quả từng quả Tiên Thiên Đạo Quả. Trong này có Tiên Thiên Thần Khí, Tiên Thiên Ma Khí, mỗi loại trong đó lại chia ra làm chín loại, đều có chỗ bất đồng, nhưng luận uy năng lại không phân biệt cao thấp.

Lại có đại đạo Ngũ Hành Tiên Thiên, cũng chia làm năm loại, nếu có thể đạt được toàn bộ năm quả Đạo Quả, sẽ có thể khiến cho hắn lĩnh ngộ tới tận cùng trên phương diện đại đạo Ngũ Hành. Đáng tiếc chỉ có thể tuyển chọn một loại.

Còn có đạo Âm Dương, mỗi cái lại chia làm chín loại, với hắn mà nói cũng cực kỳ hữu dụng, có thể khiến cho hắn đề thăng khí Tiên Thiên Thái Dương và khí Tiên Thiên Thái Âm tới cực hạn.

Trong đó còn có chín loại Tiên Thiên Lôi Khí, chất chứa đại đạo Lôi Đình, cũng là cao thâm khó dò.

Ngoại trừ những cái này ra còn có chín loại đại đạo Thời Gian, chín loại đại đạo Không Gian, chín loại đại đạo Sinh Diệt, chín loại đại đạo Dịch, chín loại đại đạo Tình, bốn loại đại đạo Vạn Tượng, cộng lại là chín mươi chín quả Tiên Thiên Đạo Quả.

Chín mươi chín quả Đạo Quả, bao quát Thần, Ma, Âm, Dương, Lôi, Ngũ Hành, Tứ Tượng, Trụ, Vũ, Sinh Diệt, Dịch và Tình, với hắn mà nói đều là cực kỳ hữu dụng, nhưng cũng khó mà lựa chọn.

Hắn đã có được Tiên Thiên Thái Dương, Tiên Thiên Thái Âm, Tiên Thiên Thần Khí, Tiên Thiên Ma Khí, Tiên Thiên Lôi Khí, còn có một đạo khí Tiên Thiên là Tiên Thiên Dịch Khí do Phục Mân Đạo Tôn truyền thụ cho hắn. Dịch là biến hóa, cũng bao quát trong chín mươi chín quả Đạo Quả.

Nếu hắn muốn đạt được lĩnh ngộ càng cao siêu hơn, thì nên tuyển chọn từ trong Âm, Dương, Thần, Ma, Lôi và Dịch. Mà nếu hắn muốn đạt được càng nhiều khí Tiên Thiên hơn, lại cần phải lựa chọn những phương diện khác. Ví dụ như trước mắt hắn lĩnh ngộ đối với Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh chưa đủ, hẳn là nên tuyển chọn đại đạo Thời Gian hoặc là Không Gian.

- Hay là ta nên tuyển chọn Dịch, dù sao Phục Hy chính là Dịch…

Chung Nhạc tinh tế quan sát chín quả Tiên Thiên Đạo Quả đại biểu cho Tiên Thiên Đạo Dịch, trầm ngâm một lúc lâu, vươn tay về phía một quả Đạo Quả Tiên Thiên Đạo Dịch trong đó. Hắn đang định hái xuống quả Đạo Quả kia, đột nhiên chợt dừng lại.

Chung Nhạc thu bàn tay về, nhìn dưới chân một cái. Cây Tiên Thiên Thần Thụ này cắm rễ vào trong mảnh đại địa dưới chân hắn, mà mảnh đại địa này lại hoàn toàn do khí Hỗn Độn cấu thành, cây Thần thụ này chính là hấp thu chất dinh dưỡng từ trong khí Hỗn Độn.

- Tân Hỏa, khí Hỗn Độn như thế nào?

Ánh mắt của hắn lóe lên vẻ gian manh, mở miệng hỏi.

- Đương nhiên là bảo vật a!

Tân Hỏa hưng phấn nói:

- Tuyệt đối là bảo vật nhất đẳng nhất! Khí Hỗn Độn là khí nguyên thủy tại thời điểm thiên địa sơ khai lưu lại. Tiên Thiên Thần Thụ cũng chỉ có hấp thu chất dinh dưỡng từ trong loại khí Hỗn Độn này mới có thể đản sinh ra Tiên Thiên Đạo Quả! Loại khí Hỗn Độn này hiện tại đã rất hiếm thấy rồi. Sợ rằng trong ba ngàn Lục Đạo Giới, chỉ có nơi này mới có được khí Hỗn Độn… Ngươi muốn làm gì?

Chung Nhạc tế khởi Thái Dương Thần Đao và Nguyên Từ Thần Đao, tâm niệm khẽ động, hai thanh Thần đao kết hợp, biến thành một cái Lôi Hoang Thiên Lô, nỗ lực thu khí Hỗn Độn vào trong cái Thiên Lô này của chính mình.

Tân Hỏa một trận không nói gì, vội vàng nói:

- Nhạc tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa a? Đây là bảo vật dùng để tẩm bổ Tiên Thiên Thần Thụ, nếu Lôi Trạch biết ngươi đào rễ cây của hắn, còn không tìm ngươi liều mạng sao?

Chung Nhạc cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thu khí Hỗn Độn dưới rễ cây, nói:

- Cử động của ta sao có thể giấu diếm được hắn? Ta ở chỗ này thu khí Hỗn Độn, hắn khẳng định là biết vô cùng rõ ràng. Hiện tại hắn cũng không có ngăn cản, đoán chừng là đã ngầm cho phép rồi. Thật nặng a!

Hắn chỉ mới thu lấy một chút, Lôi Hoang Thiên Lô do hai thanh Thần đao biến thành đã có chút không chịu nổi, có xu thế bị đập vụn ép thành nguyên hình. Chung Nhạc nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Tân Hỏa cười lạnh một tiếng, nói:

- Khí Hỗn Độn này so với Bạch Diệu Kim mà ngươi thu được trong bảo khố của Ba La Giới Đế còn trầm trọng hơn rất nhiều lần. Một tia khí Hỗn Độn đừng nói là đập vụn Hồn binh của ngươi, ngươi mang theo trên người, ngay cả ngươi cũng sẽ bị ép vỡ nát! Bảo vật của ngươi căn bản không thể chứa được…

Chung Nhạc lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra, để cho đốm lửa nhỏ này đi vào đảm nhiệm Kính linh, chưởng khống tấm kính, lại thu lấy một đoàn khí Hỗn Độn.

- Không cần thu nữa!

Tân Hỏa nhìn thấy một tia khí Hỗn Độn vừa rơi vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, thiên địa trong kính đã có xu thế đổ nát, vội vàng kêu lên:

- Lại thu nữa, tấm kính này sẽ bị đục thủng rồi!

Chung Nhạc thu tay lại, gãi đầu một cái, lấy ra một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát. Tân Hỏa cả giận nói:

- Đây là nhà của ta!

Chung Nhạc nhấp nháy cặp mắt:

- Đã hết dầu thắp rồi!

- Ta biết! Nhưng cũng vẫn là nhà của ta!

- Dù sao cũng đã hết dầu thắp rồi!

- Tiểu tử thối, ta liều mạng với ngươi!

- …

Tân Hỏa lửa giận bừng bừng, trơ mắt nhìn Chung Nhạc tế khởi cây đèn đồng, không ngừng trút khí Hỗn Độn vào bên trong. Trong cây đèn, từng khỏa từng khỏa ngôi sao và Thái Dương đã tắt bị khí Hỗn Độn từ trên không rơi xuống ép tới mức vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, khiến cho đốm lửa nhỏ thịt đau không dứt.

- Khí Hỗn Độn này quả nhiên trầm trọng, so với Bạch Diệu Kim còn trầm trọng hơn rất nhiều lần, nếu dùng để luyện bảo mà nói…

Chung Nhạc lắc lắc đầu. Nếu trong Thần đao dung nhập vào một luồng khí Hỗn Độn, nhất định là tế không lên, quá nặng rồi.

- Bất quá, hẳn là thứ tốt a!

Hắn tiếp tục thôi động cây đèn đồng thu lấy khí Hỗn Độn. Không thể không nói, cây đèn đồng này mặc dù rỉ sét cũ nát, nhưng dung nạp khí Hỗn Độn nếu so với Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì nhiều hơn rất nhiều. Mặc dù khí Hỗn Độn đã đè nát gần phân nửa ngôi sao và Thái Dương đã dập tắt trong cây đèn, nhưng cây đèn vẫn còn có thể thừa nhận.

- Lôi Trạch còn chưa ngăn cản ta, xem ra hẳn là không thiếu đám khí Hỗn Độn này. Nếu đã như vậy, ta liền thu nhiều một chút a!

Chung Nhạc lẩm bẩm.

Đúng lúc này, đột nhiên khí Hỗn Độn chợt ba động không ngớt. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, đã thấy cây Tiên Thiên Thần Thụ bên cạnh hắn kia mạnh mẽ nhổ bật gốc, vô số sợi rễ chấn động, quấn lấy hết thảy đám khí Hỗn Độn, co chân bỏ chạy.

Cành lá cây Tiên Thiên Thần Thụ này vũ động, vù vù vang dội. Vô số sợi rễ cuốn lấy khí Hỗn Độn, còn có vô số sợi rễ thô to giống như từng cái chân dài cất bước phóng chạy như bay, bão táp lao đi về phía xa xa.

Chung Nhạc nhét cây đèn đồng vào Bí cảnh Nguyên thần, vội vàng nhào người về phía trước, ôm lấy một sợi rễ cây, quyết không buông tay.

Ba ba ba!

Đám sợi rễ cây Tiên Thiên Thần Thụ kia ôm lấy khí Hỗn Độn, cành lá lại giống như từng sợi từng sợi roi dài vậy, không ngừng quất xuống, hung hăng rơi xuống trên mông và lưng của Chung Nhạc, quất cho phía sau mông thiếu niên Chung Sơn thị huyết nhục mơ hồ.

Chung Nhạc cắn chặt hàm răng, chết sống cũng không chịu buông tay. Đám cành lá lại quất lên trên cánh tay hắn. Hai tay Chung Nhạc bị đau, nhịn không được buông ra, nửa thân dưới lại biến thành đuôi rắn quấn lên trên rễ cây.

- Tân Hỏa, mau mau cướp đoạt khí Hỗn Độn!

Sáu đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc chuyển động, cây đèn đồng phiêu phù ở trong đó. Tân Hỏa từ trong mi tâm hắn bay ra, gương mặt hậm hực, cực kỳ không tình nguyện mở nắp cây đèn đồng.

Ba!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất