Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1287: Ma Quân Vũ Đô Lang (2)

- Tên đại ngu ngốc, ngươi còn dám chửi ta? Đợi một lát nữa, ngươi ngay cả chết toàn thây cũng không được a! Còn tiểu tử này nữa, chính là con trai thứ ba của tên ẻo lả a?

Mục Tô Ca cười lạnh, nói:

- Vũ Đô Lang, ngươi giết chết Phù Thử sư huynh ta, ta và ngươi không đội chung trời! Ngươi bất quá chỉ là một tôn Tiên Thiên Ma Thần nho nhỏ, dám cả gan đắc tội Tiên Thiên Cung ta! Ngươi chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!

- Cho dù là Mục Tiên Thiên cũng không dám nói với ta những lời như vậy, ngươi ngược lại dám, thật sự to gan lớn mật a!

Vũ Đô Lang không có một tia tức giận, vẫn như cũ cười khặc khặc, nói:

- Bất quá, ngươi rất anh tuấn a! Ta còn chưa ngủ qua với nam tử anh tuấn như ngươi vậy! Đợi một lát phải ngủ một phen rồi mới lại xử lý ngươi!

Sắc mặt Mục Tô Ca nhất thời tái nhợt:

- Ta là nam nhân, ngươi…

- Ta chính là Ma Thần do ức vạn Ma Tộc tế tự sinh ra, vừa là nam vừa là nữ, có thể ngủ với nữ cũng có thể ngủ với nam! Không phải là tộc ta, ngủ qua rồi liền giết!

Vũ Đô Lang cười tà mị một tiếng, nói:

- Lê Dương Thần Quân chưa nói cho các ngươi biết quy củ của ta sao? Mục tam nhi, ngươi muốn ta dùng thân nam nhân ngủ với ngươi, hay là thân nữ nhân ngủ với ngươi?

Chung Nhạc thấp giọng nói:

- Vũ Đô Lang quả thật là có sở thích như vậy!

- Con mẹ ngươi!

Mục Tô Ca cao giọng chửi ầm lên. Vũ Đô Lang cười ha hả, giơ tay lên chỉ một cái, thản nhiên nói:

- Bắt giữ bọn chúng cho ta, trước không cần tổn thương tính mạng của bọn chúng!

Sau lưng hắn nhất thời bay ra một đám cường giả Vũ Đô Ma Tộc, giết về phía ba người Chung Nhạc.

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, thanh Thần kiếm do đám Côn Thần cấu thành chém ra, một kiếm quét ngang, muôn hình vạn trạng. Tinh không cũng bị một kiếm này quét tới nứt ra. Những nơi kiếm quang đi qua, đám Thần Ma Vũ Đô Ma Tộc nhao nhao chia năm xẻ bảy, không ngừng phân giải trong kiếm quang.

Chung Nhạc một kiếm chém chết cả ngàn cường giả Vũ Đô Ma Tộc, cho dù là Ma Hoàng, Ma Hầu, cũng khó có thể ngăn cản uy năng của một kiếm này. Chỉ có thực lực bốn vị Ma chủ Tạo Vật Cảnh kia cường đại, mạnh mẽ đón đỡ một kiếm này, lúc này mới thoát được một mạng.

Bốn vị Ma chủ gầm lên, bốn tòa Động thiên Ma đạo mở ra, ngăn cản Thần kiếm. Thân thể bốn vị Ma chủ đột nhiên biến thành Ma quang biến mất, sau một khắc đã từ bốn phương tám hướng công kích về phía ba người Chung Nhạc.

Thần sắc Chung Nhạc không đổi, Thần kiếm đột nhiên biến hóa, biến thành một cái chuông lớn màu hoàng kim từ trên chụp xuống. Cái kim chung này là do vô số Côn Thần cấu thành, khắp nơi trên thân chuông đều là văn lộ Đồ đằng bên ngoài thân thể Côn Thần, kim quang lưu chuyển dọc theo đồ án. Công kích của bốn vị Ma chủ rơi xuống trên kim chung, chỉ thấy kim quang nhanh chóng lưu chuyển, đã hóa giải đi thần thông và uy năng của bốn vị Ma chủ.

Soạt!

Ngoài mặt kim chung đột nhiên đâm ra một thanh trường mâu, nhanh như thiểm điện xuyên thấu mi tâm một vị Ma chủ Tạo Vật Cảnh. Vị Ma chủ kia kinh hãi, vừa định chặt bỏ cái đầu của mình, đã thấy thanh trường mâu kia biến thành vô số Côn Tộc, nhao nhao chui vào trong vết thương của hắn, gặm nhắm nhục thân và Nguyên thần của hắn. Chỉ trong khoảnh khắc đã gặm cắn vị Ma chủ này chỉ còn lại một bộ túi da.

Mục Tô Ca và Phù Lê vừa mừng vừa sợ. Bọn họ hiện tại ngay cả lực lượng để chạy trốn cũng không còn, không nghĩ tới Chung Nhạc lại có thể điều khiển Côn Thần đại chiến với bốn tôn Tạo Vật Chủ, hơn nữa còn giết chết được một tôn Tạo Vật Chủ. Trong lòng hai người vô cùng trông mong, nói:

- Nói không chừng thật sự có thể chống lại Vũ Đô Lang!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, kim chung đương một tiếng thật lớn, bức lui ba vị Ma chủ Tạo Vật Cảnh còn lại. Kim chung đột nhiên phân giải, biến thành một cái lò lớn, chụp một vị Ma chủ Tạo Vật Cảnh trong đó trong lò, liền muốn luyện hóa.

- Một đám vô năng, đều cút đi cho ta!

Vũ Đô Lang gầm lên một tiếng, bước ra một bước. Áo choàng màu đen sau lưng tung bay phấp phới, sau một khắc đã đi tới trước cái lò, nắm tay hung hăng đánh lên thân lò.

Sắc mặt Chung Nhạc đại biến, cảm thấy cái lò lớn ầm ầm chấn động, vô số Côn Thần suýt chút nữa đã bị thần thông của tôn Tiên Thiên Ma Thần này nghiền nát. Tâm niệm hắn vội vàng khẽ động, cái lò lớn liền biến thành một tấm đại thuẫn.

- Lê Dương, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Thần Quân kiếp trước sao? Không ngờ lại muốn dựa vào mấy con Côn Thần nho nhỏ chống lại ta? Ngươi quả nhiên vẫn là ngây thơ giống như trước đây vậy!

Vũ Đô Lang lại đánh ra một quyền, nện lên trên tấm đại thuẫn kia. Đám văn lộ Đồ đằng của vô số Côn Thần ngoài mặt đại thuẫn cơ hồ nổ tung, đại thuẫn ầm ầm vỡ nát, đột nhiên lại một lần nữa khép lại, lại là một tấm đại thuẫn che ở trước người Chung Nhạc.

Vũ Đô Lang điên cuồng huy quyền tấn công, một quyền lại một quyền đánh tới. Tấm đại thuẫn kia sau khi vỡ nát bỗng nhiên biến thành một con Kim Ô vươn xuống lợi trảo, chụp xuống đầu Vũ Đô Lang.

- Ngươi vẫn không có nửa phần tiến bộ!

Vũ Đô Lang cười ha hả, quần đấu với Kim Ô. Đột nhiên, Kim Ô khẽ biến, biến thành một tòa kim tháp từ trên cao đánh xuống. Vũ Đô Lang đánh vỡ kim tháp, đã thấy kim tháp biến thành một cái đại đỉnh, nuốt hắn vào trong. Đại đỉnh ầm ầm vỡ nát, Vũ Đô Lang từ trong nhảy ra, đã thấy đám mảnh vỡ của đại đỉnh leng keng va chạm, lại biến thành một thanh Thần đao chém xuống.

Sáu ngàn vạn Côn Thần kia biến hóa khó lường, đoàn đoàn bay lượn xung quanh Vũ Đô Lang, biến thành các loại thần binh lợi khí, thủy chung ngăn cản Vũ Đô Lang. Cho dù Vũ Đô Lang thi triển ra thần thông Tiên Thiên cũng vẫn không thể thoát khỏi.

Trong lòng Mục Tô Ca và Phù Lê không khỏi vạn phần bội phục. Chung Nhạc điều khiển sáu ngàn vạn Côn Thần, quả thật ung dung, biến hóa đa đoan giống hệt như Yển Sư Hi vậy.

Đột nhiên, sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến. Chỉ thấy sáu ngàn vạn Côn Thần kia đột nhiên rơi lả tả, biến thành từng cỗ từng cỗ thi thể. Sáu ngàn vạn Côn Thần này cũng không thể chịu đựng nổi uy năng thần thông của tôn Tiên Thiên Ma Quân Vũ Đô Lang này, một thân tu vi đều bị hắn gạt bỏ, toàn bộ lạc ấn Đồ đằng bên ngoài thân thể cũng bị hắn đánh tan. Sáu ngàn vạn Côn Thần đã bị hắn mạnh mẽ đánh chết!

Vũ Đô Lang cười ha hả, một chưởng chụp về phía ba người. Phù Lê và Mục Tô Ca trăm miệng một lời nói:

- Dịch tiên sinh, còn có chủ ý nào nữa không?

- Còn!

Chung Nhạc nhanh chóng nói:

- Bỏ chạy a!

Ngữ khí Mục Tô Ca tuyệt vọng nói:

- Không chạy nổi nữa rồi!

Thương thế của hai người thật sự quá nặng, vừa mới nỗ lực đứng dậy rời khỏi, đã thấy miệng vết thương rách ra, máu chảy ròng ròng, làm sao còn có thể chạy? Hơn nữa, cho dù bọn họ còn ở trạng thái đỉnh phong, Vũ Đô Lang cũng có thể dễ dàng đuổi kịp bọn họ!

- Vậy thì đắc tội Điện hạ rồi!

Chung Nhạc đột nhiên vươn tay, nắm lấy sau gáy Mục Tô Ca, dùng hắn nghênh đón một chưởng này của Vũ Đô Lang.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất