Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1646: Ba chiêu bại vong (1)

Chung Nhạc vù vù thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía tôn Đế linh Bàn Hồ thị đang đi tới kia. Ở trong Đại Lục Đạo Luân Hồi, hắn chính là Quỷ Thần Đại Đế, vốn cho rằng chính mình đã đủ để chống lại Đế linh. Nhưng hiện tại xem ra, vẫn còn có chênh lệch không nhỏ.

Đối với một vị Thiên Đế vô địch có thể trấn áp cả một cái thời đại, vẻn vẹn trở thành Quỷ Thần Đại Đế còn chưa có tư cách làm đối thủ của bọn họ. Chung Nhạc mặc dù mượn sự ảo diệu của Đại Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho tu vi hồn phách của chính mình đạt tới trình độ Quỷ Thần Đại Đế, nhưng so với Đế linh Bàn Hồ thị thì vẫn còn thua kém rất xa.

- Chiêu thứ hai!

Năm đạo quang luân sau đầu Đế linh Bàn Hồ thị chuyển động, trong chín khỏa nhãn mâu cũng có năm đạo quang luân chuyển động, chậm rãi nói:

- Đa số các chủng tộc trên thế gian chỉ có thể mở ra năm Bí cảnh, mà Bàn Hồ Thần Tộc ta thiên phú dị bẩm, có thể mở ra mười lăm Bí cảnh. Mặc dù chưa thể nhảy ra Đạo Nhất, Âm Dương, Thần Tài, Vạn Tượng và Ngũ Hành, nhưng mười lăm cái Bí cảnh đã đủ để cho tộc ta viễn siêu các tộc khác. Một kích này của ta, gọi là Đại Ngũ Hành Diễn Thiên Thuật! Năm đó, ở trong niên đại của ta, không kẻ nào có thể phá được!

Trong ba cái đầu, chín con mắt của hắn, từng đạo từng đạo Thần quang phun trào ra. Đám quang mang kia đột nhiên biến hóa, biến thành bốn mươi lăm đạo quang luân, ong ong chuyển động, chụp về phía Chung Nhạc.

Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, vội vàng thôi động Tiên Thiên Thần Đao. Chỉ thấy mỗi một đạo quang luân rơi xuống liền có một loại lực giảo sát truyền tới: lực lượng Khai Thiên, lực lượng Âm Dương, lực lượng Thiên Địa Thần, lực lượng Vạn Tượng và lực lượng Ngũ Hành. Bốn mươi lăm đạo quang luân vừa chụp xuống, Nguyên thần của Chung Nhạc nhất thời vặn vẹo, suýt chút nữa đã bị mạnh mẽ luyện hóa.

- Mở!

Hắn điên cuồng quơ đao chém xuống. Từng đạo từng đạo quang luân không ngừng xoay chuyển, nhìn không rõ văn lộ Đồ đằng, nhìn không rõ kết cấu đại đạo. Đao quang rơi xuống, vừa mới chém ra một lỗ hổng, ngay sau đó lỗ hổng đã biến mất. Mặc cho Trảm Đạo của hắn lợi hại tới đâu, cũng đều không tìm được điểm đột phá.

Mà hắn lại cảm giác được pháp lực của chính mình đang nhanh chóng suy yếu. Cảm ứng của chính mình với đại đạo thiên địa cũng đang không ngừng giảm xuống. Không bao lâu nữa, hắn sẽ bị một kích này của Đế linh luyện chết.

- Thất Đạo Luân Hồi, mở!

Thiên địa đột nhiên ầm ầm chấn động. Thân hình Chung Nhạc biến mất khỏi những đạo quang luân kia. Bí cảnh Không Gian vừa mở ra, đại thiên thời không đều nằm trong sự chưởng khống, hắn trực tiếp dịch chuyển ra khỏi đạo thần thông Đại Ngũ Hành Diễn Thiên Thuật kia, khiến cho công kích của Đế linh thất bại.

Tôn Đế linh Bàn Hồ thị kia kêu lên một tiếng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy bầu trời bị chia ra làm bảy mảnh, trong mỗi một mảnh đều có một tôn Chung Nhạc, từ bốn phương tám hướng chém về phía hắn.

- Thất Đạo Luân Hồi? Không Gian Luân Hồi?

Đế linh Bàn Hồ thị kinh ngạc, tán thưởng:

- Bí cảnh của ngươi vô cùng kỳ lạ kỳ diệu, có rất nhiều chỗ bất phàm. Ngươi thông qua Thất Đạo Luân Hồi công kích ta, khiến cho ngươi nhìn qua giống như có bảy người, quả thật rất cao a! Khó trách đám hậu bối ta muốn diệt trừ ngươi còn cần tế tự triệu hồi năm tôn Đế linh chúng ta hạ giới!

Bảy gã Chung Nhạc thông qua Thất Đạo Luân Hồi công kích, thoạt nhìn giống như là bảy người, nhưng thật ra chỉ có một người. Dùng lời nói khó có thể diễn giải, nhưng đối với tồn tại đẳng cấp như Đế linh Bàn Hồ thị, lý giải cũng không chút khó khăn.

Đây chính là tương đương với Chung Nhạc đang đứng trước bảy cái cửa sổ trọng điệp, bảy cái cửa sổ này chồng lên nhau. Chung Nhạc vươn tay về phía cái cửa sổ trước mặt, bàn tay hắn sẽ xuyên qua cả bảy cái cửa sổ. Nếu mỗi một cái cửa sổ chính là một cái thế giới, bảy cái thế giới trọng điệp với nhau, vậy người đứng phía sau cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sẽ nhìn thấy bảy gã Chung Nhạc, bảy bàn tay đang đưa vào trong bảy cái thế giới.

Cộng thêm diệu dụng của Thất Đạo Luân Hồi, vì vậy liền đã có cảnh tượng bảy gã Chung Nhạc đồng thời tấn công về phía Đế linh Bàn Hồ thị.

- Chiêu thứ ba a!

Đế linh Bàn Hồ thị đột nhiên bạo khởi. Năm đạo quang luân phía sau ba cái đầu dung hợp lại, mười lăm đạo quang luân hợp lại làm một, khí tức của hắn nhất thời tăng vọt, đánh thẳng về phía bầu trời.

Một kích này khiến cho Đại Lục Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc vặn vẹo, va chạm. Bảy gã Chung Nhạc trong Thất Đạo Luân Hồi trong lúc bất chợt bị mạnh mẽ nhét chung lại một chỗ, biến thành một gã Chung Nhạc duy nhất. Ngay vào lúc này, một đạo kiếm mang lóe lên, từ thiên ngoại, một cái đầu to lớn khôn cùng lăn xuống. Ngoại trừ cái đầu này ra, còn có một cỗ thi thể không đầu.

Đế linh Bàn Hồ thị thu hồi thần thông, lạnh nhạt nói:

- Xem ra đã ngươi thua rồi, vẫn là không cách nào tiếp được chiêu thứ ba của ta! Bất quá, chỉ mới là Thần Hầu đã có được thực lực như vậy, có thể kéo ta vào cái thế giới kỳ dị này, tiếp được hai chiêu thần thông của ta, ngươi đã đủ để tự ngạo rồi… Hửm?

Cái đầu to lớn kia lăn lộn dưới chân hắn. Đế linh Bàn Hồ thị cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt khẽ biến. Chỉ thấy đó cũng không phải là một cái đầu, mà là một cái chảo đen như mực.

- Đây là… Thánh dược Cửu Mệnh Hắc Oa Cô?

Sắc mặt hắn nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy cỗ thi thể không đầu vừa rồi đã biến thành một cây nấm lớn cổ quái, phần mũ nấm giống như từng cái từng cái chảo đen lớn. Vừa rồi hắn rõ ràng đã chém trúng Chung Nhạc, nhưng tại thời khắc mấu chốt, cây Thánh dược này đã thay Chung Nhạc chịu một kiếm, đã gánh lấy oan ức. Một kiếm kinh thế kia của hắn, chém rụng chính là một cái mũ nấm của cây nấm đen này.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, bắt lấy Cửu Mệnh Hắc Oa Cô, rất nhanh rụt trở về. Sau đó Đế linh Bàn Hồ thị nhìn thấy Đại Lục Đạo Luân Hồi biến mất, bọn họ lại trở về thế giới hiện thực. Mà Chung Nhạc thì đang cầm cây Thánh dược kia, bỏ vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình.

- Tiền bối, ba chiêu đã qua rồi!

Chung Nhạc ho khan một tiếng, nhắc nhở.

Đế linh Bàn Hồ thị nhìn chằm chằm hắn, xoay người quay trở về Hư Không Giới, nói:

- Phượng Hoàng rụng lông, dù sao vẫn là Phượng Hoàng! Phục Hy thị, ta tuyệt đối sẽ tuân thủ hứa hẹn! Ngươi có thể đi rồi. Bất quá…

Thanh âm của hắn từ xa xa truyền tới, nói:

- Chúng ta còn có khả năng gặp lại! Lần tới, nếu ta đã biết ngươi có Cửu Mệnh Hắc Oa Cô, vậy ngươi sẽ không dễ dàng tránh thoát một kiếp như vậy rồi!

Chung Nhạc lau đi vết máu trên khóe miệng, cười hắc hắc, nói:

- Tiền bối, lần sau gặp lại, sao ngươi biết ta không phải đã cường đại hơn ngươi rồi?

Đế linh Bàn Hồ thị khẽ nhíu mày, phóng người nhảy vào Hư Không Giới, biến mất không thấy đâu nữa.

- Thật sự là lời nói trẻ con! Con đường tu hành, mặc dù ngươi có rất nhiều sáng kiến của chính mình, nhưng ngươi vẫn còn rất xa chưa đạt tới chân lý!

Thần thức của hắn truyền vào trong não hải của Chung Nhạc.

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nghĩ muốn thi triển ra nhục thân Tiên Thiên, đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết. Sắc mặt hắn không khỏi khẽ biến, vội vàng chui vào trong tầng tầng không gian, tận lực trấn áp thương thế.

Đám người Mặc Ẩn, Thiên Ti nương nương đang cách đây không xa, nhất định sẽ cảm giác được thần thông ba động ở nơi này, chạy tới đây kiểm tra. Chỉ là hiện tại hắn bị thương rất nặng, còn phải luyện hóa thần thông Đế cấp lưu lại trong cơ thể, mới có thể tiếp tục lên đường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất