Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1831: Tác dụng của Luân Hồi Đằng (2)

- Ta đấu không lại bọn họ rồi! Đợi ta nghỉ ngơi một lát, sau đó lại liều mạng với bọn họ!

Hô!

Đúng lúc này, không gian đột nhiên nứt ra. Một chiếc Cổ thuyền to lớn chớp động ngàn cặp Tiên Thiên Nhục Sí bay vút tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dừng lại, vô thanh vô tức. Chung Nhạc vươn tay ra, lôi theo Tương Vương lên, phóng người nhảy lên, đáp lên trên thuyền. Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh, soạt một tiếng đã biến mất không còn.

Ngay khi Thiên Dực Cổ Thuyền vừa biến mất, tấm Quy thuẫn kia đã ầm ầm vỡ nát. Đám người Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế và giết vào, nhưng Thiên Dực Cổ Thuyền đã biến mất không thấy đâu nữa. Thân hình Táng Linh Thần Vương khẽ động, nhục thân cắt vào trong U Không, sưu tầm tung tích của Chung Nhạc, tiếp theo bão táp lao đi.

- Tốc độ của Thiên Dực Cổ Thuyền quá nhanh, căn bản không thể nào đuổi kịp được bọn họ!

Trong mắt Tiên Thiên Ma Đế lóe lên Ma quang mãnh liệt, quát lớn:

- Phân thân Tương Vương đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, chúng ta hãy sử dụng chân thân chặn đường bọn họ!

Ma quang trong mắt hắn đột nhiên tản đi, ánh mắt thoáng dại ra, một hồi lâu sau lắc lắc đầu mấy cái, ngơ ngác nhìn xung quanh. Chính là ý thức của Tiên Thiên Ma Đế đã tản đi, Ma Nguyên Lộ một lần nữa chưởng khống thân thể chính mình.

Cùng lúc đó, thân ngoại thân của Tiên Thiên Tà Đế và Tiên Thiên Thần Đế cũng tản đi quang mang. Thần sắc của Tà Phong và Thần Vận Khâu thoáng dại ra, một hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Ba người vội vàng kiểm tra cẩn thận bản thân, cảm thấy tu vi của chính mình đột nhiên tăng mạnh, chỉ còn kém nửa bước đã bước vào Đế cảnh, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Mừng chính là bọn họ rốt cuộc có thể trở thành tồn tại Đế cấp, chỉ cần tu luyện thêm một vài năm nữa, bước vào Đế cảnh là chuyện tất nhiên. Sợ chính là sư tôn của bọn họ đã có được quyền chưởng khống tuyệt đối đối với bọn họ. Nếu đám người Tiên Thiên Ma Đế nghĩ muốn chưởng khống nhục thân và Nguyên thần bọn họ, chỉ sợ tâm niệm vừa động một chút là được.

Tu vi của bọn họ mặc dù bạo tăng, nhưng cũng đã lưu lại tai họa ngầm trí mạng.

- Lần kỳ ngộ này, không biết là phúc hay họa…

Ba người liếc nhìn nhau một cái, đứng lên, theo Táng Thiên rời khỏi trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu.

o0o

Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc toàn lực thôi động Cổ thuyền, nhanh như điện chớp xông ra khỏi Luân Hồi Táng Khu, lao thẳng về phía Thần Thành thứ chín.

Trên thuyền, Hồn Đôn Vũ từ trong Bí cảnh Nguyên thần của Tương Vương đi ra, hiếu kỳ quan sát hắn, bộ dáng muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng nhịn không được, hỏi:

- Tương Vương tiền bối, ta xem ngươi tranh phong với đối thủ, động tác đại khai đại hợp, cương mãnh vô cùng, nhưng thường thường đều là dùng nhục thân lấy cứng chọi cứng, rất ít khi thi triển thần thông. Vừa rồi lại càng là trực tiếp dùng vỏ rùa đi ngăn cản công kích đối phương, chứ không phải dùng thần thông ngăn cản, đây là nguyên nhân gì?

Tương Vương đang lúc chuyên tâm chữa thương, lấy ra một đống Thần dược, Linh dược trăm vạn năm nhét vào trong miệng, nghe hắn hỏi vậy liền hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Thần thông? Tiểu tử Hỗn Độn thị, ta hỏi ngươi, thần thông là từ đâu ra?

Hồn Đôn Vũ nhất thời ngẩn ngơ, thành thành thật thật nói:

- Là quan tưởng ra!

Tương Vương thôi động dược lực, nói:

- Quan tưởng kẻ nào?

Hồn Đôn Vũ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Tương Vương cười lạnh một tiếng, nói:

- Thần thông của sinh linh Hậu Thiên đều là quan tưởng những Thần Vương Thái Cổ chúng ta, diễn hóa ra các loại tư thái thần thông. Bọn họ quan tưởng càng tỉ mỉ, uy lực của thần thông sẽ càng mạnh. Bởi vì đám Thần Vương Thái Cổ chúng ta trời sinh chính là Đạo, bọn họ quan tưởng chúng ta, quan tưởng Đạo thành thần thông, đây chính là Lý. Đạo lý, đạo lý, cái từ này chính là từ đó mà tới. Nhất cử nhất động của ta, bất kỳ một chiêu công kích nào, toàn bộ đều là uy năng của Đạo đang bạo phát, sao ta lại cần thi triển thần thông mà sinh linh Hậu Thiên quan tưởng chúng ta khai sáng ra chứ?

Hồn Đôn Vũ gật đầu, rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Tương Vương lại trực tiếp ném vỏ rùa của chính mình ra, ngăn cản đám người Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Ma Đế, mà không phải là dùng thần thông để đối kháng.

Nhục thân của bọn họ chính là đại đạo chế tạo thành, mỗi một động tác của bọn họ chính là uy năng của Đạo bạo phát, không cần thần thông thiên biến vạn hóa.

Bất quá, vỏ rùa của phân thân Tương Vương đã bị đánh nát, tương đương với một bộ phận nhục thân của hắn bị đánh nát, có thể nói là đã ăn thua thiệt thật lớn, sợ rằng chỉ khi nào quay trở lại Thánh địa đã sinh ra hắn, mượn đại đạo Tiên Thiên của Tiên Thiên Thánh Địa mới có thể hồi phục trở lại.

Hồn Đôn Vũ nghi hoặc hỏi:

- Vậy sao Tiên Thiên Thần Ma còn muốn học công pháp thần thông do sinh linh Hậu Thiên khai sáng ra?

Tương Vương thở dài một tiếng, nói:

- Chúng ta không học được những đại đạo khác! Chúng ta đúng là do thiên địa sinh ra, nhưng cũng đã bị hạn chế trên một loại đại đạo cố định, không thể tu luyện những loại đại đạo dị chủng, cho nên chỉ có thể mở ra lối đi riêng, học tập công pháp thần thông của sinh linh Hậu Thiên, dùng Đồ đằng quan tưởng để nghiền ngẫm đạo lý của những đại đạo dị chủng. Thần Vương Thái Cổ nghĩ muốn tiến bộ… Khó! Khó! Khó! Nếu không phải khó khăn như vậy, lão quạ đen cũng không tới mức đi ăn thi thể của Đại Đế!

- Sao các ngươi lại đánh không lại Phục Mân Đạo Tôn?

Hồn Đôn Vũ vừa hỏi ra câu này, liền cảm giác được không thích hợp, có chút lúng ta lúng túng nói:

- Tiền bối, ta nói chuyện chính là thẳng thắn như vậy, xin ngài chớ trách!

Tương Vương tức giận gần chết, nhưng qua một hồi lâu, sau khi nguôi giận mới nói:

- Hắc hắc… Phục Mân Đạo Tôn… Đạo Tôn… Cái gì là Đạo Tôn? Chính là đại đạo chí tôn! Đạo lý mà hắn hiểu rõ thật sự quá nhiều rồi, quá thâm thúy rồi. Hơn nữa, hắn có thể giá ngự hết thảy mọi đạo lý, tổ hợp biến báo, những đại đạo tổ hợp bất đồng có thể ở trong tay hắn toát ra uy năng càng mạnh hơn. Thần Vương Thái Cổ đánh không lại hắn là bình thường! Hắn đã vượt qua giới hạn của Đế, giới hạn của huyết mạch. Tiến bộ của hắn quả thật chính là thần tốc, thời thời khắc khắc đều đang tiến bộ. Có người nhìn hoa là hoa, có người nhìn cây cỏ là cây cỏ, nhưng hắn lại nhìn ra Đạo! Hắn nhìn thấy càng nhiều, biết rõ cũng càng nhiều!

Hắn dừng một chút, lắc lắc đầu, nói:

- Hắn là sinh linh Hậu Thiên biến thái nhất mà ta từng thấy! Ngươi cảm thấy tiểu Phục Hy như thế nào? Vô cùng xuất sắc a?

Hồn Đôn Vũ nhìn về phía Chung Nhạc, gật đầu một cái, nói:

- Dịch tiên sinh là tồn tại xuất sắc nhất mà ta từng gặp qua! Đạo pháp thần thông không gì không tinh, dụng binh đánh nhau cũng vô cùng lợi hại!

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, trong lòng vô cùng tò mò, nghĩ muốn nghe một chút đánh giá của Tương Vương đối với chính mình.

- Tên tiểu khốn kiếp này đúng là phi thường xuất sắc! Nhưng so với Phục Mân Đạo Tôn, hắn chỉ là một tên cực kỳ ngu ngốc mà thôi!

Tương Vương thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra thần sắc mê mang, lẩm bẩm:

- Nếu hắn sống tới hiện tại, sợ rằng toàn bộ Đạo Thần đương kim thế gian liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Đáng tiếc! Hắn không thể bước ra một bước cuối cùng, thọ nguyên đã tiêu hao hết rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất