- Nguy rồi! Thánh Nữ Phi đã nhìn ra chân tướng của ngươi, đã tố giác ngươi!
Trong lòng chư nữ Cát Tường Phi đều âm thầm vui vẻ, mừng rỡ khôn xiết:
- Ma La công tử sắp sửa đi đời nhà ma rồi, tốt nhất cường giả A Tu La Tộc cũng giết chết luôn tiểu tiện phụ Thiên Ma Phi này. Chỉ cần nàng chết rồi, sẽ có thể giải trừ Bão Thần Cổ trên người chúng ta, để chúng ta không còn bị nàng khống chế nữa!
Thiên Ma Phi hiển nhiên là nhìn thấu tâm tư của chư nữ, cười lạnh nói:
- Cát Tường Phi, nếu ta chết, ta cũng sẽ lôi kéo các ngươi cùng nhau lên đường! Các ngươi tốt nhất đều thu hồi tính toán nhỏ nhặt của chính mình, đợi một lát gặp địch, nhất định phải đồng tâm hiệp lực đối phó. Bằng không, tâm niệm ta khẽ động, để cho Bão Thần Cổ ăn sạch Nguyên thần của tất cả các ngươi!
Chúng nữ Cát Tường Phi vâng vâng dạ dạ, cũng không dám nói nhiều.
Chư nữ điều động toàn bộ tu vi, khiến cho tốc độ thuyền hoa càng nhanh hơn. Chỉ thấy đóa Ma vân sau lưng kia ào ào ba động. Trong Ma vân, một vầng thái dương phiêu phù trên mây, tốc độ so với thuyền hoa còn nhanh hơn một bậc.
Chung Nhạc đứng ở đuôi thuyền, từ xa xa nhìn về phía đóa Ma vân kia, đột nhiên cười nói:
- Ta còn tưởng là Cự bá của A Tu La Thánh Tộc tới truy sát, hóa ra chỉ là một gã cường giả Pháp Thiên Cảnh. Dừng thuyền! Không cần chạy nữa! Các vị ái phi, các ngươi từng giao thủ qua với tồn tại Pháp Thiên Cảnh chưa?
Chư nữ dừng thuyền hoa lại, Cát Tường Phi biến sắc nói:
- Giao thủ với tồn tại Pháp Thiên Cảnh sao? Vẫn xin công tử nghĩ lại!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Chẳng có gì! Pháp Thiên Cảnh so với chúng ta bất quá cũng chỉ cao hơn một cảnh giới mà thôi. Nhìn tốc độ của hắn, tu vi thực lực của hắn hẳn là không phân cao thấp với Đồ Cương. Ta ở chính diện ngăn cản hắn, các ngươi ở một bên công kích về phía hắn. Có thần thông, Hồn binh, Nguyên đan gì, hết thảy đều chào hỏi trên người hắn, không cần khách khí!
Thiên Ma Phi chần chừ nói:
- Nếu ngươi có thể chính diện ngăn cản hắn, không cho hắn thi triển thần thông, tế khởi Hồn binh, chúng ta ngược lại có thể du kích tổn thương hắn. Thần thông của cường giả Pháp Thiên Cảnh cực mạnh, nếu hắn thi triển thần thông, chúng ta chưa chắc có thể chống đỡ được. Chỉ có hạn chế thần thông và Hồn binh của hắn, mới có thể gây tổn thương cho hắn. Chỉ là, nếu ngươi bị hắn đánh chết rồi, vậy thì đừng trách chúng ta là được!
Trong lúc nói chuyện, đóa Đại Nhật Ma Vân kia đã bay tới. Đồ Cách Nhĩ ngồi xếp bằng ngồi trên Ma vân, thân thể khổng lồ, sau đầu huyền phù một vầng Ma Nhật. Hắn vận dụng Thiên Địa Pháp Tương, thân thể cao tới trăm trượng, từ xa xa đã cười lạnh, nói:
- Ma La công tử, ngươi học trộm Đại Nhật Thiên Ma Chân Kinh của Thánh Tộc ta, đánh bị thương đệ tử tộc ta, ẩu đả Thánh Nữ Phi tộc ta, còn muốn chạy hay sao?
Hô!
Một cái cự thủ to lớn khôn cùng từ trong Ma vân vươn ra, xa xa bắt về phía chiếc thuyền hoa. Thân thể Chung Nhạc co dãn một cái, hóa thành cự nhân hai mươi tám trượng, trên người hiện ra bốn cánh tay, từ trên thuyền hoa phóng thẳng lên cao. Hắn thôi động Đại Nhật Thiên Ma Chân Kinh, bốn bàn tay đều niết Đại Nhật Ma Thai Ấn, bốn quyền mạnh mẽ đón đỡ một chưởng này, oanh kích lên cái cự thủ này.
Trên không trung, một đợt sóng trùng kích cực mạnh lan tràn ra bốn phía xung quanh. Hai cánh tay do Chung Nhạc dùng Bất Tử Chi Thân biến thành bị chấn nát, mà cái cự thủ kia cũng bị đánh thành vô số văn lộ Đồ đằng vỡ nát. Ngay tại thời điểm hai cỗ lực lượng trùng kích, thân hình Chung Nhạc khẽ chấn động một cái, đột nhiên gia tốc, hóa thành một tôn Thần Nhân đầu chim thân người, nhanh như tia chớp bay về phía Ma vân. Hai cánh tay vừa mới vỡ nát lại một lần nữa sinh trưởng ra, thi triển ra toàn bộ chỗ cường đại của Đại Nhật Thiên Ma Chân Kinh.
- Cửu Ma Triều Bái!
Chung Nhạc gầm lên một tiếng, sau lưng hiện ra một tòa Tế đàn, hư ảnh chín Ma Thần sừng sững trên Tế đàn, dập đầu triều bái về phía hắn, khiến cho pháp lực hắn nhất thời vô cùng cuồng bạo. Hắn thế tới hung hãn, khí diễm ngập trời. Đồ Cách Nhĩ vốn dĩ đang ngồi xếp bằng trên Ma vân, bị khí thế của hắn bức cho khóe mắt kịch liệt nhảy lên, bốn cánh tay vội vàng mở ra, oanh kích về phía Chung Nhạc.
Tám bàn tay hai người va chạm với nhau, thanh âm ầm ầm nổ vang không dứt. Hai cánh tay Chung Nhạc vỡ nát, ngay sau đó lại mọc ra hai cánh tay khác, bốn cánh tay cận thân đánh đấm, ba chân không ngừng đá ra. Cặp ma dực sau lưng hóa thành song đao chém thẳng về phía trước, dùng nhanh đánh nhanh, khiến cho Đồ Cách Nhĩ không thể đứng dậy.
Mỗi một lần hai người va chạm, không trung đều bạo phát trận trận lôi âm. Thanh thế kinh người. Đồ Cách Nhĩ vừa mới định tế khởi Nguyên đan của chính mình, đã thấy một bàn tay to lớn đè xuống, mạnh mẽ áp Nguyên đan của hắn quay về trong cơ thể. Thế công của Chung Nhạc quá nhanh, khiến cho hắn trong lúc gấp gáp không kịp thôi động Hồn binh, chỉ có thể cận thân đấu đá với hắn. Vừa rồi hắn giả vờ mạnh mẽ, ngồi xếp bằng trên Ma vân, hai chân bị hạn chế. Mà Chung Nhạc thì mọc ra ba chân, ba chân không ngừng đá tới, có đôi khi còn biến thành lợi trảo chụp về phía hắn, thật sự khiến cho hắn cực kỳ nhức đầu.
Hung hiểm nhất chính là cặp cánh sau lưng Chung Nhạc, chính là Kim Ô Ma Dực, không ngừng chém mạnh về phía hắn, tốc độ nhanh như phong luân. Chỉ như vậy cũng không tính là đáng sợ gì. Đáng sợ nhất chính là trong cặp cánh này của hắn tựa hồ cất giấu một kiện Hồn binh khó lường, mỗi một lần chém xuống đều khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía, phảng phất như chỉ cần bị chém trúng chính là một con đường chết. Cảm quan của hắn vô cùng nhạy cảm, có thể cảm ứng được đó không phải là Hồn binh bình thường, mà là kim kiếm bằng vũ. Kiện Thần binh hình thái lông vũ này được giấu trong Kim Ô Ma Dực của Chung Nhạc, công kích chính là hung hiểm nhất.
Mà vào lúc này, Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi cùng với hơn hai mươi nàng Quý nữ từ bốn phương tám hướng bay tới. Đủ các loại thần thông, Hồn binh nhao nhao oanh kích tới, trong lúc Đồ Cách Nhĩ còn đang luống cuống tay chân, trên người đã trúng hơn mười đạo thần thông, bị đánh tới mức máu chảy đầm đìa. Nguyên thần của hắn vừa mới định bay ra, đột nhiên cảm giác được sát cơ ầm ầm đánh tới, vội vàng thu hồi Nguyên thần. Chỉ thấy Phệ Hồn Châm của Thiên Ma Phi bay lướt qua đỉnh đầu, không khỏi bị dọa cho sợ hết hồn.
- Đám bà nương chết tiệt, các ngươi chính là đang tự tìm đường chết!
Đồ Cách Nhĩ giận dữ hét lớn, bốn cánh tay tung bay, ngăn cản từng đạo từng đạo thần thông. Sau đầu hắn nhất tề hiện ra năm luân, muốn tế khởi Hồn binh, nào ngờ chư nữ hợp lực thôi động thuyền hoa, chiếc bảo thuyền này trở nên vô cùng to lớn, đụng mạnh lên trên hậu tâm của hắn.
Đồ Cách Nhĩ nhất thời phun ra một ngụm tiên huyết. Chung Nhạc nhân cơ hội thi triển ra bốn đạo Thiên Ma Nhật Chiếu Ấn, bốn vầng đại nhật nhất tề hung hăng oanh kích lên lồng ngực hắn, đánh cho lồng ngực hắn sụp đổ. Đồ Cách Nhĩ mở ra bốn cánh tay công kích hắn, cặp cánh chim hóa thành ma đao chém xuống đỉnh đầu hắn. Bốn tay hắn vội vàng bạo phát thần thông, ngăn cản hai thanh ma đao cánh chim kia. Nhưng lúc này, sau lưng hắn lại trúng phải công kích của chư nữ, hơn mười kiện Hồn binh găm thẳng vào hậu tâm. Đồ Cách Nhĩ nhất thời phẫn nộ, vừa muốn đứng lên, nào ngờ bốn chưởng Chung Nhạc đã đập thẳng xuống đỉnh đầu hắn, chỉ đành trầm người rơi thẳng xuống dưới.
Chung Nhạc đầu dưới chân trên, từ trên không trung truy sát xuống, bốn chưởng hung hăng đẩy xuống phía dưới. Đồ Cách Nhĩ giơ tay lên nghênh đón, mạnh mẽ đón đỡ bốn chưởng này. Bốn phía lại có chư nữ nhao nhao thôi động thần thông, oanh kích lên đám Hồn binh đang cắm sau lưng hắn, cơ hồ đánh cho đám Hồn binh này hoàn toàn chui vào trong cơ thể hắn.
Ầm ầm!
Thân thể Đồ Cách Nhĩ rơi thẳng xuống đất, Chung Nhạc va chạm với tám chưởng của hắn, bị chấn cho bắn lên thật cao. Thân thể Đồ Cách Nhĩ va chạm với mặt đất, bị đánh trầm xuống mấy trăm trượng, trên mặt đất đánh ra một cái hố sâu rộng tới hai ba chục trượng. Mái tóc bạc trên đầu lão giả này tán loạn, đỉnh đầu bị Kim Ô Song Dực cắt hơn mười vết nứt dài, suýt chút nữa cắt vào trong não tương.
Thân thể Chung Nhạc vừa mới bị bắn lên, đã thấy vô số thần thông của chư nữ nhao nhao oanh tới, bao phủ toàn thân Đồ Cách Nhĩ. Chung Nhạc chậm rãi đáp xuống, từng đạo từng đạo Đại Nhật Thiên Ma Ấn oanh kích thẳng xuống Đồ Cách Nhĩ dưới hố sâu kia.
Ầm ầm, ầm ầm!
Thanh âm nổ tung ầm ầm vang lên không dứt, cái hố kia kia càng lúc càng sâu hơn, bị đánh tới mức biến thành một cái hố sâu gần năm trăm trượng. Chư nữ lại thôi động thuyền hoa, cự thuyền từ trên trời đâm thẳng xuống, chui thẳng vào trong cái hố lớn. Dưới lòng đất truyền tới một tiếng vang nặng nề.
- Dừng tay! Dừng tay!
Đúng lúc này, xa xa chợt truyền tới thanh âm của Trưởng lão Đồ Cương. Trưởng lão Đồ Cương gấp không kịp đợi bay tới, vẻ mặt tươi cười, kêu lớn:
- Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ, mau mau dừng tay! Đây chỉ là một sự hiểu lầm… Ách? Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ, ngươi còn sống không?