Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1305: Không phải lão phu! Không phải!!! (2)

Trần Hạ Thiên vừa nghe lời này, hận không thể nghiến răng nghiến lợi. Hắn về phía Bạch Tiểu Thuần hạ giọng nói.

- Còn muốn bảo ta nói rõ ràng? Chuyện chính bản thân ngươi làm, ngươi lại không biết sao! Không có vấn đề gì. Ta đánh tới khi ngươi nghĩ ra mới thôi!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, khí thế cũng càng thêm mạnh mẽ. Hắn làm ra bộ dạng muốn xông về phía trước. Triệu Thiên Kiêu đứng ở giữa mắt thấy hai người giống như lại muốn đấu võ, cảm thấy rất đau đầu. Hắn lại vội vàng ngăn cản.

- Tiểu Thuần!

Triệu Thiên Kiêu vội vàng mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Triệu Thiên Kiêu một chút, lúc này mới hít một hơi thật sâu, dừng bước.

- Đại sư huynh, chuyện này không có quan hệ gì với đại sư huynh. Thật sự là do sư tôn của sư huynh quá đáng qua. Sư huynh biết Trương Đại Bàn biết không? Còn có Hứa Bảo Tài, bọn họ là bằng hữu tốt của ta, lại là đồng môn của ta, nhưng lại bị sư phụ của đại sư huynh bắt đi. Ta tới đòi người, hắn lại còn giả vờ hồ đồ!

Bạch Tiểu Thuần cả giận nói.

Triệu Thiên Kiêu sửng sốt. Về Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài, hắn có nghe nói qua, cũng thực sự đã lâu không gặp. Nghe ý tứ của Bạch Tiểu Thuần, lại là sư tôn của mình cho bắt đi. Điều này khiến cho Triệu Thiên Kiêu do dự, quay đầu nhìn về phía Trần Hạ Thiên.

Trần Hạ Thiên cũng sửng sốt. Trước đó hắn suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ tới là chuyện gì. Lúc này vừa nghe được Bạch Tiểu Thuần nói như vậy, càng thêm vài phần mờ mịt. Ngay cả cái tên Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài này hắn cũng cảm thấy xa lạ.

- Không phải lão phu làm. Hai người kia lão phu cũng không quen biết. Bạch Tiểu Thuần, ngươi tìm nhầm người rồi!

Trần Hạ Thiên chỉ có thể cố nén tức giận, gằn giọng nói ra từng chữ từng lời. Hắn thật sự cũng cảm thấy chẳng biết tại sao, trong lòng ủy khuất. Nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc Bạch Tiểu Thuần. Vì vậy hắn lại bổ sung một câu.

- Chuyện này, không phải lão phu gây ra!

- Không phải ngươi làm, còn có thể là ai làm!

Bạch Tiểu Thuần nheo mắt lại, nhưng biểu hiện ra lại là nổi giận đùng đùng.

- Chuyện ngày hôm nay, ta không để yên đâu. Đại sư huynh, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài là bằng hữu tốt của ta. Bọn họ hiện tại sống chết ra sao không biết. Trong lòng ta rất sốt ruột. Có chỗ nào đắc tội, quay đầu lại ta sẽ thỉnh tội với đại sư huynh!

Bạch Tiểu Thuần nói, thân thể chớp mắt lại trực tiếp phóng qua Triệu Thiên Kiêu, lao thẳng đến Trần Hạ Thiên.

Tiếng sấm sét lại vang vọng. Hai người lại chiến đấu với nhau.

Triệu Thiên Kiêu cười khổ, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, lại nhìn Trần Hạ Thiên một chút. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng. Về chuyện này hắn cũng hiểu rõ. Mình cũng không thể nhúng tay vào. Trên thực tế trong lòng hắn có chút nghi ngờ đối với sư tôn của hắn...

Trong lòng Trần Hạ Thiên cũng sắp phát điên, ủy khuất đến cực hạn. Trong lúc lui về phía sau, hắn chợt gào thét.

- Bạch Tiểu Thuần, lão phu cũng đã nói không phải ta làm, ngươi còn muốn như thế nào?

- Trong tông môn chỉ có ngươi cùng ta kết thù kết oán sâu nhất. Không phải ngươi, còn có thể là ai? Trần Hạ Thiên ngươi đừng giả vờ nữa. Ngày hôm nay ngươi không giao ra Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài cho ta. Cho dù Bán Thần lão tổ đến nơi này, ta cũng chiếm lý!

Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể để cho tiếng hô của Trần Hạ Thiên đè ép xuống được. Vì vậy hắn sử dụng âm thanh lớn hơn nữa, nói ra những lời này.

Trần Hạ Thiên chỉ cảm thấy mình cũng sắp phun ra một búng máu. Hắn đặc biệt muốn phát điên. Một cảm giác mãnh liệt tới mức gần như cả đời này cũng hiếm thấy, không ngừng dâng lên ở trong lòng hắn. Hắn biết chuyện này không có cách nào nói mấy câu là có thể nói rõ ràng được. Trong lúc hắn ủy khuất lui về phía sau, tay phải chợt nhấc lên. Hắn không phải triển khai thần thông, mà là lấy ra ngọc giản truyền âm, lập tức truyền âm lại cho Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo.

- Đây là chuyện ai trong hai vị làm vậy?

- Đáng chết, chuyện các ngươi làm, lại để cho ta đứng ra chịu tiếng xấu thay cho người khác!

- Bạch Trấn Thiên, Lý Hiển Đạo, chuyện này các ngươi phải cho ta một công đạo!

Ba câu này, hắn gần như là rít gào ở trong truyền âm. Trong lòng hắn thật sự ủy khuất không có cách nào hình dung được. Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, mắt thấy Trần Hạ Thiên truyền âm, vì vậy trợn trừng mắt, dừng bước chân lại. Trong lòng có phần chờ mong.

Cùng lúc đó, Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo đang luôn luôn chú ý tới cuộc chiến này. Cả hai đều nghe được nhân quả của chuyện này. Bạch Trấn Thiên vẫn đỡ hơn một chút. nhưng Lý Hiển Đạo sau một hồi sửng sốt, sắc mặt đại biến.

Nhưng không đợi hắn đi bố trí cái gì, truyền âm của Trần Hạ Thiên lại nổ lớn truyền đến. Chuyện này quả thực không có liên quan gì với Bạch Trấn Thiên, nhưng lại có chút quan cùng Lý Hiển Đạo hệ.

Trong lòng Lý Hiển Đạo kêu khổ. Hắn có ý định không đi thừa nhận. Nhưng nhìn thấy Trần Hạ Thiên cũng đã sắp phát điên, vì vậy kiên trì truyền âm đáp lại cho Trần Hạ Thiên một câu.

- Trần huynh... Chuyện này là hiểu nhầm, hiểu nhầm... Ta vừa mới hỏi một chút, dường như là một trưởng lão phía dưới ta... Trong lúc vô ý đã bắt đi Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài này.

Lý Hiển Đạo ở đây vừa truyền âm, Trần Hạ Thiên lại chợt ngẩng đầu, tròng mắt cũng đỏ lên. Hắn chợt ném mạnh ngọc giản trong tay cho Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi tự kiểm tra, nhìn rõ ràng đi. Hai đồng tông này của ngươi không phải là lão phu bắt đi. Không phải lão phu!! Không phải!!!

- Là Lý Hiển Đạo, Bạch Tiểu Thuần. Ngươi tìm nhầm người rồi!!!

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tiếp nhận ngọc giản. Sau khi cẩn thận nhìn xong, trong lòng hắn cũng dâng lên một sự tức giận. Hắn suy nghĩ rốt cuộc đã tìm ra được chính chủ. Nhưng biểu hiện bên ngoài, hắn lại hất cằm lên, hừ một tiếng.

- Chuyện này không trách được ta. Ai bảo ngươi thoạt nhìn lại không giống người tốt. Tính toán một chút, lần sau có việc ta lại tới tìm ngươi. Đi đây.

Bạch Tiểu Thuần nói xong, thoáng một cái, đã lao thẳng đến chỗ của Lý Hiển Đạo.

Nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, mắt lại thấy Bạch Tiểu Thuần rời đi, thời khắc này Trần Hạ Thiên còn không rõ dụng ý lần này Bạch Tiểu Thuần tới đây, vậy hắn cũng sống uổng phí tới từng tuổi này.

- Bạch Tiểu Thuần trời đánh. Hắn nói vậy, không phải có ý nói, không quan tâm gặp phải chuyện gì, đều sẽ tới tìm ta gây phiền phức sao? Đây là hắn muốn ép ta, không thể không đứng ra giúp hắn giải quyết vấn đề!

Trần Hạ Thiên nghĩ tới đây, trong lòng phiền muộn đã đến mức tận cùng. Cũng may hắn là Thiên Nhân. Nếu không sợ là sốt ruột tức giận tới mức công tâm, đã sớm tức tới thổ huyết. Ủy khuất này khiến cho toàn thân hắn đều muốn bùng nổ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất