Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 279: Chỉ bằng ta là Trung Phong Huyết Tử!

Dịch giả: Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, Tống Khuyết, Tống Quân Uyển, Hứa Tiểu Sơn, Cổ Liệt, Thần Toán Tử, ba đại Huyết Tử,... Tống gia lão tổ, Vô Cực chân nhân.

Duy chỉ có không có Huyết Mai.

Song hiện tại Bạch Tiểu Thuần không có thời gian nghĩ tới chuyện Huyết Mai, hắn lo lắng nhìn Huyết Khê Tông đang dữ dằn kéo tới, chỉ còn cách Lạc Trần sơn mạch không đến năm nghìn trượng.

Hắn nhìn thế sát khí trên mỗi người của Huyết Khê Tông, thấy sát ý của Tống Quân Uyển, thấy Tống gia lão tổ mắt lấp lóe, đầy quyết tâm quyết sống chết.

Bên Linh Khê Tông, trận pháp rực sáng hào quang, hào quang của mấy trăm chiến xa cũng trở nên chói mắt, sẵn sàng công kích.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Trương Đại Bàn bên trong một cự nhân, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng cũng lờ mờ thấy được hắn đang nghiến răng nghiến lợi.

Những tia chớp trên bầu trời phe Linh Khê Tông không ngừng nổ vang, những phù văn càng thêm lóng lánh, mười bảy người trong danh sách truyền thừa đều rực lên sát ý, những Thái Thượng Trưởng Lão đều đã sẵn sàng phóng thích thần thông.

Lão tổ đời thứ nhất đã giơ tay lên cao, chỉ cần phất thêm một cái, chiến tranh... Sẽ bộc phát!

Thủy Tổ của Huyết Khê Tông cũng đã lộ ra sự tàn nhẫn, sẵn sàng hạ lệnh tấn công!

Hai bên càng lúc càng gần, năm nghìn trượng, ba nghìn trượng... Hai nghìn trượng... Một nghìn trượng!

Hết sức căng thẳng!!

Hai lão tổ vừa định hạ lệnh, thì trong Lạc Trần sơn mạch, Đệ Cửu trận đã hóa ra cự nhân, Bạch Tiểu Thuần ở đan điền mắt đỏ rực, đầy lo lắng.

Hắn không muốn nhìn thấy hai tông đánh nhau, hắn không muốn có người tử vong, mục đích từ nhỏ tới giờ của hắn chính là Trường Sinh, vì sống sót, không chỉ bản thân sống sót, hắn còn hy vọng những người hắn quen biết cũng đều sống sót.

Bạch Tiểu Thuần gào lên, hắn từ trong cự nhân bay ra!

Hắn bay ra, mọi người ai cũng bất ngờ. Bạch Tiểu Thuần bay rất nhanh, cánh sau lưng vỗ mạnh, đã bay ra khỏi Lạc Trần sơn mạch!!

Màn chắn của Lạc Trần sơn mạch chỉ nhằm vào đệ tử Huyết Khê Tông, không hề cản hắn!

Đến khi mọi người nhìn thấy, thì Bạch Tiểu Thuần đã lao ra khỏi Lạc Trần sơn mạch rồi.

Linh Khê Tông thất kinh, xôn xao kinh hãi.

Trương Đại Bàn trợn mắt, hét to.

"Tiểu Thuần, ngươi làm gì, mau trở lại!!!"

Hầu tiểu muội đang ở trong một cự nhân, cũng run người vì sợ hãi và lo lắng.

"Tiểu Thuần ca ca, huynh..."

Hắc Tam Bàn, Hứa Bảo Tài đều giật mình, trừng to mắt, đầu ong ong. Chu Tâm Kỳ trong một cự nhân cũng không kìm được, la lên.

"Bạch Tiểu Thuần..."

Lý Thanh Hậu ở trên trời giật mình, điên tiết.

"Bạch Tiểu Thuần, ngươi làm gì!!"

Không chỉ một mình ông, Chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng gầm lên, lão tổ đời thứ nhất cau mày, nhìn Bạch Tiểu Thuần mà bối rối.

Đám Quỷ Nha, Bắc Hàn Liệt, Từ Tung há hốc mồm, Thượng Quan Thiên Hữu giật mình, lòng mừng rỡ, lần này, chắc chắn Bạch Tiểu Thuần phải chết!

Lý Thanh Hậu và các lão tổ định bay ra lôi Bạch Tiểu Thuần về.

Bạch Tiểu Thuần dừng giữa không trung, rống to.

"Các ngươi đừng đánh, hãy nghe ta nói!!"

Lời hắn vang vọng khắp nơi, nhưng không ai thèm nghe, đại quân Huyết Khê Tông cũng sửng sốt vì Bạch Tiểu Thuần đột nhiên lao ra, đã có người nhận ra Bạch Tiểu Thuần.

"Bạch Tiểu Thuần!!" Tống Khuyết là người đầu tiên hiện ra, mắt rực sát ý, ngửa mặt lên trời cười to, thân thể nháy mắt lao ra, lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần.

"Bạch Tiểu Thuần, ngươi đã muốn chết, Tống mỗ thành toàn cho ngươi!!"

Không chỉ một mình Tống Khuyết, nhiều đệ tử Huyết Khê Tông cũng nhận ra Bạch Tiểu Thuần, cười vang sung sứng, ào ào lao ra.

"Bạch Tiểu Thuần này bị váng đầu hử, lại một mình bay ra!"

"Sao cũng được, dù thế nào, cũng phải giết hắn!"

"Hặc hặc, Bạch Tiểu Thuần đã chui ra, đừng hòng về được!" từ Huyết Khê Tông không ngừng có người nhanh chóng bay ra, ba đại Huyết Tử vui vẻ, họ đã bàn nhau cách giết Bạch Tiểu Thuần, vốn đã nghĩ Bạch Tiểu Thuần là người quan trọng của Linh Khê Tông, sẽ rất hiếm có cơ hội hắn bị lạc đàn.

Nhưng không ngờ đối phương lại ngu ngơ bay ra một mình, nói mấy lời ngây thơ đừng đánh nhau gì đó, ba Huyết Tử cười to, thân ảnh như tia chớp vọt ra.

Tống Quân Uyển cũng động tâm, cũng cất bước bay ra, đám Thần Toán Tử, Cổ Liệt cũng không chịu thua kém anh em.

"Giết Bạch Tiểu Thuần!!"

Khoảng cách hai bên vốn đã chẳng còn xa, nên chỉ trong chốc lát, người của Huyết Khê Tông đã gần tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, trên huyết vân, Tống gia lão tổ nở nụ cười.

"Thực là thú vị." Tống gia lão tổ bước ra một bước, định giết Bạch Tiểu Thuần, nhưng ngay lúc lão đi ra, Linh Khê Tông Thiết Mộc lão tổ cũng lạnh lẽo thuấn di vọt tới, chặn Tống gia lão tổ lại giữa không trung.

Vô Cực Tử bay ra, Linh Khê Tông Lý Tử Mặc hừ lạnh, xông tới chặn.

Lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê Tông sầm mặt giận dữ, bay ra định tóm Bạch Tiểu Thuần về, nhưng lại bị Huyết Khê Tông Thủy Tổ thuấn di tới cản!

Hai bên chẳng buồn nói một lời, ra tay đánh ngay, trong Lạc Trần sơn mạch, một Cự Nhân lao ra, là đám Hầu Vân Phi, Lý Thanh Hậu cũng bay ra, định tới cứu Bạch Tiểu Thuần.

"Bạch Tiểu Thuần, trở về!!"

Bạch Tiểu Thuần thấy lời mình nói chả ai nghe, các lão tổ đã bắt đầu đánh lộn, các tu sĩ Huyết Khê Tông cũng đã sắp tới gần.

"Các ngươi lùi lại!!" Bạch Tiểu Thuần lo lắng, trong mắt lộ ra điên cuồng, quát lớn với người của Huyết Khê Tông.

Người Huyết Khê Tông cười vang.

"Bạch Tiểu Thuần, uổng cho ta còn tưởng ngươi là thiên kiêu, thì ra là một tên điên!"

"Ha ha ha, còn bảo chúng ta lùi lại? Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?"

"Bạch Tiểu Thuần, tuy ngươi là Linh Khê Tông Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng trên chiến trường này, ngươi sẽ nhanh chóng trở thành một người chết!"

Ba đại Huyết Tử nghe thấy câu quát của Bạch Tiểu Thuần, cũng thấy khó tin, chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuần lại là một thằng ngu...

"Buồn cười, bọn chuột nhắt Linh Khê Tông ngươi dựa vào cái gì dám ra lệnh cho chúng ta?" Cổ Liệt ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt đầy mỉa mai, tốc độ tăng nhanh hơn, hắn không cầu có thể đánh chết Bạch Tiểu Thuần, mà chỉ cần là người ra tay đầu tiên thôi, sau này cũng có cái mang ra khoe, cũng đủ để ngạo nghễ.

Bạch Tiểu Thuần lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào đám người Huyết Khê Tông đang ào tới, lấy mặt nạ Dạ Táng ra đeo lên mặt, ngẩng đầu, vung tay áo, nhàn nhạt lên tiếng.

"Chỉ bằng ta là Trung Phong Huyết Tử!"

Tám chữ, hóa thành sát khí rợp trời, mang theo thiết huyết, mang theo điên cuồng, mang theo ma tính, từ trên người của hắn bùng ra, làm cả không gian nổ vang!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất