Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 408: Nơi đây mới là quảng trường

Dịch giả: Tiểu Băng

Mọi người xôn xao, ai cũng run rẩy, không ai ngờ mình lại bị Hàng Ma đường mang đi, lão giả bỗng nhiên trừng mắt.

"Đều câm miệng!"

Thanh âm như lôi đình, làm cả đám im bặt, đều nhìn lão giả, gương mặt hiền lành của lão trở nên vô cùng ác liệt.

"Hàng Ma đường, hàng yêu trừ ma, giết địch, vinh quang chí cao như vậy, mà các ngươi dám ý kiến? Bây giờ nghe cho rõ, lão phu sẽ tăng tốc, chỉ dùng một thành sức mạnh, các ngươi đều phải đuổi kịp lão phu, sau khi lão phu đã tới quảng trường Hàng Ma đường đại điện, người tới cuối cùng, lão phu sẽ cho hắn một cái đại nhiệm vụ! Lão phu thưởng phạt phân minh, nếu ai vượt qua được lão phu, trong vòng ba năm, người này không cần đi hoàn thành nhiệm vụ gì hết!" Lão giả hừ một cái, quay người nhoáng một cái, tốc độ tăng vọt bắn đi.

Đại nhiệm vụ, nghe là biết chẳng có cái gì tốt, ai nấy đều dùng hết toàn lực, vọt theo.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình đã bị lừa... Trong lòng tức giận, vừa giận vừa sợ Hàng Ma đường, trong đầu lại hiện lên đủ loại tin đồn đáng sợ Hàng Ma đường nghe được dạo gần đây.

Nhất là những câu bàn tán vừa rồi, càngm hắn sợ.

"Chắc không phải là Trần Mạn Dao, cô ta không có động cơ gài bẫy ta, việc này hẳn là người của Trần Mạn Dao không đủ sức, tám chín phần mười chính là người của gia tộc Lý Nguyên Thánh, muốn đưa ta vào chỗ chết, đã dùng toàn lực!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, thấy những người xung quanh đều tăng tốc, mình sắp bị bỏ rơi lại, thì hít sâu, cũng tăng tốc theo.

Tốc độ cực nhanh, mà còn không ngừng tiếp tục gia tốc, nhanh như p há không, chỉ trong chớp mắt hắn đã đuổi kịp mọi người.

Hắn không muốn trở thành người cuối cùng, hắn muốn là người được ban thưởng, ba năm không phải làm nhiệm vụ. Hắn đã nhìn thấy lưng của lão giả xa xa, lão đi rất thảnh thơi, đi từng bước một, nhưng mỗi bước đều là hơn mười trượng.

Lão vốn nghĩ, với khả năng của đám đệ tử này, đuổi kịp cũng đã không tệ rồi, lão là định cho đám người này một bài học nho nhỏ, vào Hàng Ma đường rất đau khổ, nên hàng năm mỗi lần chọn người, lão đều làm một bài uy hiếp như vậy.

Còn đang cảm khái bước đi, chợt nghe sau lưng có tiếng rít, lão giả sững sờ, thần thức đảo qua sau lưng, lập tức nhìn Bạch Tiểu Thuần giống như một con ngựa tuyệt trần, vượt ra khỏi những người khác rất nhiều, đang không ngừng rút ngắn khoảng cách lại với mình.

"Ồ?" Lão giả rất ngạc nhiên, mấy năm nay chọn tu sĩ cho Hàng Ma đường, chưa từng gặp được ai tốc độ nhanh như vậy đấy, lão trở nên nghiêm túc hơn một tí, tăng tốc, vọt đi một lèo mấy trăm trượng.

Bạch Tiểu Thuần thấy rõ ràng đã sắp đuổi kịp, nhưng vèo một cái, đối phương lại kéo giãn khoảng cách ra, hắn nóng nảy, thi triển cánh sau lưng, đập mạnh mấy cái, tốc độ lại bộc phát, nhanh hơn trước mấy phần, vèo vèo đuổi theo.

Hai người một trước một sau, tốc độ rất nhanh, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy tốc độ của Bạch Tiểu Thuần còn nhanh hơn lão giả một chút, dùng cả cánh, sức mạnh cơ thể, cả thiên đạo kim đan, Bạch Tiểu Thuần dần kéo gần lại được khoảng cách, từ mấy trăm trượng, giờ chỉ còn chừng mười trượng.

Lão giả trừng mắt, tăng tốc lên thêm một tí, một thành tu vi thi triển tới cực hạn, bao nhiêu năm rồi, đã bao nhiêu lần chọn đệ tử cho Hàng Ma đường, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp ai có tốc độ vượt qua một thành tu vi của mình, nhưng bây giờ thì đã gặp, làm lão rất kinh ngạc.

Nhưng rồi lão nhận ra, một thành tu vi đã bày ra tới cực hạn, nhưng vẫn bị Bạch Tiểu Thuần dần dần tiếp cận.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc cũng đuổi tới bên cạnh lão giả, thở phì phò, trán nổi gân xanh, trong mắt đầy cố chấp và liều mạng.

Bạch Tiểu Thuần thực sự đang liều mạng, hắn đã thấy được Hàng Ma đường xa xa, thấy phía trước có một ngọn núi lớn, mây mù lượn quanh, xung quanh núi có rất nhiều lầu các đại điện, thấy được không ít tu sĩ đang đi tới đi lui, trên núi, hắn còn nhìn thấy ba chữ to!

Hàng Ma đường!

Ba chữ kia, mỗi chữ đều to cả trăm trượng, màu đỏ rực như máu, nhìn mà ghê người, vì mỗi chữ đều như tỏa ra sát khí.

Bạch Tiểu Thuần rụt mắt, tăng tốc, hắn quyết phải vượt qua lão giả kia, đạt được tạo hóa ba năm miễn nhiệm vụ.

"Tiểu tử này định làm gì, nhất định đòi qua mặt lão phu à!" Lão giả trừng mắt, lão là Nguyên Anh chân nhân, tu vi cao thâm, dù chỉ dùng một thành sức mạnh, nhưng nếu để cho một tiểu bối đuổi theo kịp, đã là mất mặt, nên lão nhíu mày, thấy Hàng Ma đường đã hiện ra trước mắt, lão vừa chần chừ, thì...

Bạch Tiểu Thuần tăng tốc, triển khai Hám Sơn Chàng, nháy mắt đã vượt qua lão giả, vọt tới đại điện quảng trường.

Nguyên Anh lão giả trợn mắt, mắng thầm trong bụng, bước ra một bước, dùng luôn thuấn di.

Nhưng ngay khi lão thuấn di, Bạch Tiểu Thuần cũng bùng ra hàn khí, thân hình hắn cũng chẳng khác gì thuấn di, nháy mắt biến mất, sau đó xuất hiện ngay trên quảng trường đại điện.

Lão giả há hốc mồm, mắt đảo tròn, tiếp tục thuấn di.

"Ta đã tới đầu tiên, ha ha ha!!" Bạch Tiểu Thuần thở hổn hển, kích động rống to, hắn chắc chắn mình là người về nhất, song còn đang phấn khởi, đã nghe thấy một giọng nói già nua ung dung vang lên từ đằng xa.

"Đúng vậy, ngươi thật sự là tới trước nhất, nhưng ngươi đứng ở đó làm gì? Quảng trường mà lão phu nói là chỗ này cơ." Bạch Tiểu Thuần sững sờ vội quay sang, thấy cách hắn không xa, trên một vị trí khác của quảng trường, Hàng Ma đường Đường chủ đang cười tủm tỉm đứng nhìn hắn.

Bạch Tiểu Thuần ngây ra, nhìn quanh một vòng, chỗ hắn đứng là quảng trường chánh điện, còn chỗ lão giả đứng là quảng trường thiên điện, mịa nó.

"Ngươi..." Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, cảm thấy lão gia hỏa này quá là vô sỉ nhưng lại không nói được gì, bi phẫn thở dài chạy tới, cúi đầu chào lão.

"Đệ tử Bạch Tiểu Thuần, bái kiến Đường chủ."

Nguyên Anh lão giả mỉm cười, bày ra dáng vẻ hiền lành, nhưng trong lòng lại hừ một cái, Bạch Tiểu Thuần dám vượt qua lão, lão đã ghi lại món nợ này.

Từ trong Hàng Ma đường, không ít người cấp tốc chạy tới, người nhanh nhất là một tu sĩ trung niên râu dê, tu vi Kết Đan Hậu Kỳ, cúi chào lão giả nguyên anh, ngôn từ cực cung kính, nịnh nọt, không buồn quan tâm Bạch Tiểu Thuần nghe thấy.

Nguyên Anh lão giả mỉm cười, gật đầu một cái, tu sĩ trung niên mới đứng sang bên, nhìn Bạch Tiểu Thuần, chớp mắt ra điều suy nghĩ.

Không bao lâu, các tu sĩ khác lần lượt chạy tới, người cuối cùng là một tu sĩ Trúc Cơ Đại viên mãn Giả Đan, lão giả nhàn nhạt nhìn người này, rồi quay đi, song tu sĩ râu dê đã lưu ý điều ấy.

"Lão phu Phùng Hữu Đức, Hàng Ma đường Đường chủ, từ nay các ngươi chính là tu sĩ Hàng Ma đường ra, mọi việc phải làm theo quy tắc của Hàng Ma đường, Vân đạo tử, ngươi giải quyết đi!" Lão giả nói xong, quay người nhoáng đi lên đỉnh núi, ai nấy mờ mịt, người được gọi Vân đạo tử chính là đạo sĩ trung niên có chòm râu dê, vẻngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn đám Bạch Tiểu Thuần.

"Chư vị không cần phải sợ, kẻ hèn này là Hàng Ma đường chấp sự, đã tới Hàng Ma đường, từ nay, tất cả mọi người đều là người mình, nhưng mọi người lần đầu tiên tới nơi đây, thì đều phải chấp hành một nhiệm vụ thí luyện, bây giờ ta sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người." Vân đạo tử mỉm cười, đảo mắt một vòng, khi lướt qua Bạch Tiểu Thuần, mắt hắn hơi lóe lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất