Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 53: Dũng khí

Dịch: nguyenhien - nhóm dịch: HTP

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, trong lòng run rẩy. Toàn thân hắn tràn ngập cảm giác nguy hiểm đã khiến hắn tâm thần bất định, hiện giờ lại thêm cảm giác sinh tử lúc nào cũng có thể xảy ra khiến hắn càng lo sợ.

Trước đây hắn chưa từng sợ hãi như vậy. Dù là lúc nghe tiếng sấm trên đỉnh núi khi đi kiếm tiên nhân hay lúc bị Lý Thanh Hậu ép mang tới Vạn Xà cốc. Trên đường tới đây thực thi nhiệm vụ, hắn gặp rất nhiều các loại sinh vật cường hãn cũng không làm hắn run rẩy đến thế.

Những lúc ấy, tuy trong lòng có hồi hộp lo lắng nhưng hắn biết chắc mình sẽ không chết!

Hiện giờ, hắn có cảm giác, hắn sẽ chết thật sự!

Trong lúc trốn chạy, hắn mới để ý thấy quanh mình không có một ai. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt quay đầu lại. Ở phía xa ngoài trăm trượng, hai người Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi đang bị bảy người của gia tộc Lạc Trần vây công.

Hắn thấy Đỗ Lăng Phỉ bụm miệng phun ra một ngụm máu tươi. Không chỉ hắn, là ai chứng kiến lúc này đều có thể thấy hai người ấy sẽ không trụ lại được bao lâu nữa, lúc nào cũng có thể bị chém giết, khí tuyệt bỏ mình.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần vội dừng lại. Hắn nhìn những gì đang xảy ra, thân thể đã run lại càng rung động, trong hai mắt tràn đầy tơ máu. Hắn tự thấy từ sâu trong linh hồn, trong thân thể đang có những tiếng nói gào thét muốn dùng toàn lực mà bỏ chạy. Hắn tin rằng, với tốc độ của mình, lại có hai người kia ngăn cản tộc nhân của Lạc Trần gia tộc thì khả năng hắn chạy thoát là rất lớn.

Nếu có thể chạy thoát rồi, vừa giữ được mạng để tu hành, truy cầu đạt tới lý tưởng của hắn là trường sinh bất tử, lại vừa được tông môn ban thưởng.

Chỉ là…, nếu cư như thế mà rời đi, hình ảnh hai người Đỗ, Hầu sẽ khiến hắn day dứt cả đời. Trong tâm hắn như đang phân tách thành hai người, hai ý thức riêng biệt. Một người kếu gào hắn chạy trốn để giữ mạng, người còn lại trách hắn nếu bỏ mặc đồng môn thì cả đời sẽ không được yên thân.

Hắn hô hấp dồn dập, sau đó phát ra một tiếng gầm nhẹ. Gân xanh trên trán hắn nổi phồng, thân thể run lên. Lúc này, hắn không suy nghĩ quá nhiều, cũng không màng tới hậu quả, hắn chỉ nắm chặt nắm đấm. Bạch Tiểu Thuần biết rõ một điều…

“Bạch Tiểu Thuần ta dù sợ chết nhưng không thể cứ thế bỏ đi được!”

Đột nhiên, hắn vỗ mạnh vào ngực, tơ máu trong hai mắt càng nhiều. Hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào như lôi đình (sấm chớp), sau đó cả người xông thẳng về phía hai người Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi.

Tốc độ của hắn rất nhanh, lúc di chuyển tạo nên tiếng gió gào thét truyền khắp bốn phương. Thân thể Hầu Vân Phi run rẩy. Hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt không rõ là đang kinh ngạc hay vui mừng. Hắn nở nụ cười, ánh mắt trở nên quyết đoán. Không chú tâm phòng hộ mà thi triển toàn lực tấn công đám tộc nhân của Lạc Trần gia tộc.

Cùng lúc ấy, Đỗ Lăng Phỉ bị một kiếm thiếu chút nữa xuyên thấu thân thể, máu tươi tràn ra đầy miệng cũng nghe thấy tiếng gào. Hai mắt nàng đỏ thẫm không khác gì Bạch Tiểu Thuần đang từ xa lao tới.

Ca người nàng như bị lôi đình oanh kích. Nàng giật mình, nước mắt không kìm được chảy xuôi xuống hai má. Trong lòng nàng vừa có cảm giác kích động, lại có cả cảm động không tin nổi.

Nàng biết Bạch Tiểu Thuần là người sợ chết, bây giờ thấy đối phương đang lao tới, hai mắt đỏ ngàu, thân thể run rẩy, nàng không biết đối phương phải cần tới bao nhiêu dũng khí mới có thể lựa chọn ở lại, mới không chạy trốn một mình…

“Đi mau lên, tên ngốc kia! Ngươi đừng tới đây chịu chết!” Đỗ Lăng Phỉ vừa lau nước mắt vừa la lớn với Bạch Tiểu Thuần, do vậy không để ý một tên đệ tử Ngưng Khí tầng thứ sáu của Lạc Trần gia tộc đang tung một chưởng vào lưng mình.

“Rầm” một tiếng vang lên, Đỗ Lăng Phỉ phun ra máu tươi, mọi thứ trước mặt trở nên mơ hồ, thân thể nàng bị hất tung lên. Cách đó không xa, một thanh phi kiếm được một tộc nhân Lạc Trần gia tộc khác điều khiển đang gào thét đâm về phía đầu nàng.

Thấy vậy, Bạch Tiểu Thuần càng hét lớn, tốc độ thân thể vốn đã đạt tới cực hạn lại bất ngờ tăng lên. “Uỳnh” một tiếng, toàn thân hắn xuyên phá bầu trời tạo thành một đạo trường hồng (hào quang màu hồng) xuất hiện phía trước Đỗ Lăng Phỉ, ôm lấy nàng, đồng thời tay còn lại tạo thành nắm quyền đánh tới thanh phi kiếm đang lao đến.

Ầm!!!

Thanh phi kiếm run rẩy, sau đó bị lực lượng đầu quyền của Bạch Tiểu Thuần đánh văng lên cao.

Điều này làm đám tộc nhân của Lạc Trần gia tộc chấn động. Hai mắt Trần Việt lóe lên, lộ ra một tia giật mình nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng sát ý.

“Tốt! Lại thêm một gia hỏa thâm tàng bất lộ. Ta nên chú ý tới ngươi sớm hơn mới phải. Không cần để ý tới hai người kia nữa, các ngươi mau giết tên này đi.” Dứt lời, sát ý liền tràn ngập trong mắt đám tộc nhân còn lại, cả đám nhanh chóng lao về phía Bạch Tiểu Thuần.

Đỗ Lăng Phỉ ngây người, chưa kịp phản ứng gì thì Bạch Tiểu Thuần đã để nàng sang một bên, thân thể hắn nhoáng lên, sau đó lao về phía đối phương.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đã đỏ như máu. Lúc này hắn không còn nghĩ tới tử vong, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm là phải cứu được hai người Đỗ, Hầu. Muốn làm vậy, chỉ có cách giết chết tất cả mấy người trước mắt.

Tốc độ của hắn cực nhanh, trong chớp mắt đã tới gần một tộc nhân có tu vi Ngưng Khí tầng thứ sáu. Người này vội bấm niệm pháp quyết, xuất ra một cái tiểu chùy tỏa hào quang đập về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Cút!” Bạch Tiểu Thuần rống lớn, tay phải mạnh mẽ nâng lên, bàn tay đập mạnh vào cái chùy nhỏ khiến nó run rẩy. Lúc va chạm, hào quang trên thân chùy tắt ngúm, sau đó bị đánh văng ra.

Tên tộc nhân thấy vậy thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc hoảng sợ. Hắn đang muốn lui về sau thì tay phải đối phương đã bấm pháp quyết, sau đó hắn thấy thanh mộc kiếm xuất hiện, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện đâm về phía mi tâm mình.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh mộc kiếm xuyên thấu qua mi tâm tên tộc nhân này, sau đó mang theo máu tươi ngoặt một đường trên không rồi lao thẳng tới một tên khác.

Cùng lúc ấy, thân ảnh của tộc nhân có tu vi Ngưng Khí tầng thứ bảy lóe sáng. Hắn bấm pháp quyết, bốn phía xuất hiện sương mù bao trùm thân thể hắn rồi bay nhanh tới gần Bạch Tiểu Thuần. Hắn muốn đánh lén đối phương, nhưng thân thể Bạch Tiểu Thuần đang run rẩy, chợt tay trái hắn duỗi ra, ngón trỏ và ngón đều lóe lên hắc mang (ánh sáng màu đen) xuyên thấu qua màn sương mù phòng hộ tiến vào trong.

Toái Hậu Tỏa!

“Rắc!” một tiếng, tên tộc nhân Ngưng Khí tầng thứ bảy này mở toa mắt, lúc sương mù tan đi, hắn thấy một cánh tay đang bóp chặt lấy cổ mình. Thanh âm vang lên, cổ hắn đã bị đứt lìa.

Sự việc diễn tiến quá nhanh, từ lúc Bạch Tiểu Thuần vọt tới cho tới lúc kết thúc chỉ kéo dài vài hô hấp. Trong thời gian ấy, đã có hai tên tộc nhân Lạc Trần gia tộc bị hắn giết chết.

Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi thấy vậy đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt trợn ngược, thần sắc rung động trước nay chưa từng có.

Đỗ Lăng Phỉ đã hoàn toàn ngây dại. Bạch Tiểu Thuần ở trước mắt nàng hoàn toàn khác so với lúc trước. Hô hấp nàng trở nên dồn dập. Nàng không thể tên người trước mắt mình đây chính là sư đệ vốn luôn sợ chết và nhút nhát.

Lúc ấy, mấy tên tộc nhân khác cũng đã đồng loạt đánh tới. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến chúng kinh hãi, không chần chừ xuất ra đòn tấn công mạnh nhất của mình. Giữa không trung, có một thanh phi kiếm không ngàng gào thét, một viên châu và một tiểu đỉnh đồng loạt tấn công về phía Bạch Tiểu Thuần.

Ba người không nói không rằng, cùng nhau liên thủ tấn công.

Trong ba người này, có hai người đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, một người đã tới tầng thứ bảy. Người nào cũng ra tay tàn nhẫn, không tiếc bất cứ giá nào để đuổi giết đối phương.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra những tia máu khi ba người này lại gần. Lúc đối phương đã tiến sát, cả người Bạch Tiểu Thuần co lại giống một quả bóng tròn, sau lưng chụp lên cái nồi đen lớn mà lúc đi đường Đỗ Lăng Phỉ vẫn thấy buồn cười. Cái nồi che phủ toàn thân hắn ở bên trong.

Một tiếng nổ long trời vang lên. Pháp khí là cái tiểu đỉnh của tên tộc nhân Ngưng Khí tầng thứ bảy đập mạnh lên cái nồi khiến nó run rẩy, xuất hiện rất nhiều khe nứt nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị phá hủy. Ngay sau đó, viên châu cũng tới gần, va mạnh vào mặt ngoài cái nồi. Cái nồi không chịu nổi, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ màu đen. Thân ảnh Bạch Tiểu Thuần lựa thế xông ra, lao thẳng về tên tộc nhân có tu vi tầng thứ bảy kia.

Tên tộc nhân này biến sắc, muốn lui về sau nhưng đã muộn. Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần quá nhanh. Toàn thân hắn hóa thành một màn sáng, kéo theo những tiếng nổ vang đâm thẳng vào người tên tộc nhân này.

Trên người tên này có chí bảo phòng ngự cũng không thể ngăn cản được. Tiếng xương vỡ vang lên liên tiếp. Bạch Tiểu Thuần túm lấy người đối phương, sau đó dùng đầu mình tiếp tục đập mạnh.

Rầm! Rầm! Rầm!

“Không!” Tên tộc nhân này phun ra mấy ngụm máu tươi, ánh mắt tuyệt vọng không làm sao thoát ra được.

Hai tên tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ sáu bị một màn này hù dọa, run rẩy tới tận đáy lòng. Một người vừa run vừa cố gắng điều khiển phi kiếm đâm về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần không để thanh phi kiếm đó vào mắt, tiếp tục tấn công đối phương trong tay mình.

Lúc thanh phi kiếm tới gần rồi đâm vào người hắn, kết quả xảy ra khiến mọi người có mặt kinh hãi. Thanh phi kiếm không gây ra chút tổn hại nào tới làn da Bạch Tiểu Thuần, sau khi ca chạm liền bắn ngược về sau. Cùng lúc ấy, Bạch Tiểu Thuần hét lớn, dồn hết sức đập lên người tên tộc nhân Ngưng Khí tầng thứ bảy trong tay mình. Tên này gào thét thảm thiết, sau đó tắt lịm, khí tuyệt bỏ mình.

Hai tên tộc nhân Ngưng Khí tầng thứ sáu tới gần Bạch Tiểu Thuần thì thấy đối phương tóc tai rối bù, hai mắt đỏ như hung thú khiến da đầu chúng run lên. Lúc Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, cả hai người không tự chủ được, vội lui lại phía sau.

Ở cách đó không xa, Trần Việt chấn động, trong óc nổ vang, vẻ mặt không thể tin được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất