Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1725: Giác Xi mưu đồ

"Oanh" một tiếng, thi thể vừa rơi xuống phía dưới mặt đất bỗng nhiên nứt toác ra, huyết quang đại phóng. Huyết nhục cùng nội thể còn sót lại hoá thành một đoàn huyết vũ hướng bốn phương tám hướng bay tán loạn đi.

Tiếng xé gió vang lên.

Bên trong huyết vũ, một đạo hư ảnh mơ hồ chợt loé lên mà ra, giống như quỷ mị hướng tiểu chung cách đó không xa bắn nhanh đi. Đúng là Nguyên anh của kim giác thanh niên kia!

Hắn cũng rõ ràng, biết sau khi mất đi pháp thể chỉ bằng Nguyên anh mà muốn trốn thoát khỏi tay Hàn Lập thì trước tiên phải mượn sức của tiểu chung bên kia, hy vọng dùng uy lực huyền diệu của tiểu chung này mà thoát khỏi kiếp nạn này.

Đối mặt với huyết vũ đầy trời, cự viên căn bản là không để vào trong mắt, ngược lại trên mặt lệ quang chợt loé, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rống to. Tiếng rống này như cửu thiên thiên lôi, khi vừa ra khỏi miệng liền khiến cho không gian phụ cận chấn động mà ông ông một trận, nơi nào âm ba đi qua không trung phụ cận nổi lên từng đoàn phong quyển làm cho không gian vặn vẹo biến dạng. Biến thân cự viên này của Hàn Lập chỉ với một tiếng rống kinh thiên này đã đem hư không phụ cận làm ra bộ dáng như chấn động sắp vỡ, có thể thấy được uy lực trong tiếng rống này lớn đến mức nào.

Đám huyết vũ dưới tác động của âm ba, trong nháy mắt đồng loạt hoá thành hư ảo, đồng thời đạo hư ảnh nọ cũng bị tiếng rống đầy uy lực bao vào trong, hư ảnh chị kịp hét thảm một tiếng liền biến thành tro bụi nhưng bất ngờ chính là tiểu chung kia ngay lúc Nguyên anh của tên kim giác thanh niên kia trong nháy mắt bị huỷ diệt cũng bạo liệt mà hoá thành một đoàn bạch quang. Bất quá, uy lực của tự bạo này không có nhiều uy lực, đoàn bạch quang nọ chỉ chớp động vài cái liền biến thành điểm điểm bạch quang quỷ dị biến mất.

Thấy cảnh này, trong mắt cự viên lam mang chợt loé lên nhưng không chút chần chờ nào, thân hình vừa động chợt loé lên tiến nhập vào trong hư không. Ngay sau đó, cự viên bỗng xuất hiện trên đầu của con quái thú đang cùng bạch sắc cự mãng dây dưa. Lưỡng đạo cự quyền giống như cuồng phong bạo vũ điên cuồng đánh thẳng xuống thân thể quái thú. Đầu quái thú kia tu vi đồng dạng là Luyện Hư trung kì nhưng dưới công kích của cự viên cơ hồ không kịp phản ứng thì đã biến thành bánh thịt, thậm chí ngay cả yêu đan cũng bị cưỡng bức lôi ra khỏi cơ thể, còn tinh hồn của quái thú vừa mới thoát ra khỏi cơ thể thì đã bị bạch sắc cự mãng không khách khí nuốt vào trong bụng mà hồn phi phách tán.

Địch nhân cuối cùng đã đều bị diệt sát hoàn toàn, lúc này ngoài thân cự viên kim quang chớp động, hình thể nhanh chóng co lại, nháy mắt đã khôi phục chân thân Hàn Lập, sau đó hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm về phương hướng tiểu chung biến mất, ánh mắt chớp động như nghĩ tới điều gì đó.

Ngay lúc tiểu chung tại Nghiễm Hàn Giới bị huỷ, trong một dãy lầu các thần bí nào đó tại Linh giới, dưới tầng tầng cấm chế bao phủ chung quanh một toà lâu các đột nhiên một tiếng hét kinh hãi truyền ra.

"Sao như vậy chứ!"

Bên trong tiếng hét bao hàm sự kinh ngạc cùng nộ ý.

Ở lối vào toà lầu các này, vài tên kim giác giáp sĩ đứng thẳng tắp, sắc mặt không chút thay đổi, giống như căn bản là không nghe thấy tiếng hét vừa rồi, mà ở toà lầu các ở tầm trung có ba gã Giác Xi Tộc chăm chú nhìn lên một cái bạch sắc tiểu chung được đặt trên một cái ngọc bàn, sắc mặt ngưng trọng dị thường. Tiếng hét thất thanh kia là do một mỹ phụ trung niên ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên đầu có một đôi tiểu giác xanh biếc nhưng một tay lại chống nạnh, trong mắt lộ ra vẻ tức giận. Bên trên cái bàn kia có một cái cự chung cao chừng một trượng, trừ bỏ vẻ ngoài thì hình dáng và nhan sắc đều giống hệt cái mà kim giác thanh niên kia vừa mới sử dụng.

Ở trên mặt đất phía dưới ngọc bàn có năm pháp trận liên hoàn cỡ nhỏ, kim quang chớp động không ngừng. Trong đó bốn pháp trận đều không có gì đặc biệt, duy nhất chỉ có một cái pháp trận gần tiểu chung nhất là có bạch quang chớp động.

Bạch quang cùng với bạch sắc hào quang từ cự chung toả chớp động không ngừng, giống như hô ứng lẫn nhau.

"Như thế mà vẫn có một kiện Huyền Thiên thánh khí bị huỷ, cũng do tài liệu luyện chế thánh khí cùng với chung Chân Linh có liên hệ nên mới quay trở về được. Xem ra tên đệ tử giữ Huyền Thiên thánh khí ở Nghiễm Hàn Giới đã vẫn lạc không thể nghi ngờ."

Mỹ phụ thì thào một tiếng nói.

"Điều này có gì lạ. Bên trong Nghiễm Hàn Giới nguy cơ trùng trùng, ngoài ra còn có bao nhiêu dị tộc khác cũng phái người vào trong đó, tiểu tử này chắc gặp phải đối thủ có thần thông nghịch thiên hoặc là bất ngờ gặp phải hung thú thượng cổ nào đó không phải là không có khả năng."

Một lão giả mặc bạch bào, trên trán có một đôi thanh giác vân vê chòm râu nói.

"Sĩ Tâm huynh, lời này có thể không đúng lắm. Có Huyền Thiên thánh khí trong tay thì cho dù có gặp phải tồn tại thánh giai đi chăng nữa thì cũng có thể tự bảo vệ mình. Huống hồ trước đó đã có nghiêm lệnh đệ tử giữ thánh khí cùng đội ngũ phải luôn hành động cùng nhau, thật sự nghĩ không ra tại sao lại hắn có thể gặp nguy hiểm gì mà khiến cho một đệ tử sở hữu Huyền Thiên thánh khí dưới sự bảo vệ của một đám người mà lại vẩn lạc được. Hơn nữa hiện tại mới chỉ qua có nửa năm, chẳng lẽ ngay từ đầu đã truyền tống sai vị trí tới một chỗ xa lạ nào đó, mà với thời gian dài như thế thì cũng phải tới nơi chỉ định chứ!"

Người cuối cùng là một gã bạch diện lam bào trung niên, ảm đảm cười nói.

Nghe trung niên nói như thế, lão giả ánh mắt chợt loé lên rồi lâm vào trầm tư.

"Mặc kệ tên đệ tử kia gặp phải chuyện gì mà mất mạng, đội ngũ kia đã làm mất đi Huyền Thiên thánh khí thì cũng không thể chiếm được vật kia. Điều này đúng là không có nằm trong kế hoạch, e là có ảnh hướng rất lớn tới đại sự lần này."

Trung niên mỹ phụ ngược lại bình tĩnh lạnh lùng nói.

"Không sao, vật kia tổng cộng có năm phần. Chỉ cần một đội ngũ khác đắc thủ thì khi Nghiễm Hàn Giới mở ra lần nữa vẫn sẽ không ảnh hướng đến kế hoạch của bổn tộc."

Trung niên nam tử khẽ nói một tiếng.

"Chỉ sợ những đội ngũ khác cũng xảy ra vấn đề. Thiếu đi một đội thì có thể miễn cưỡng cứu chữa được nhưng nếu lại mất đi thêm một đội ngũ nữa thì e rằng sẽ có phiền toái rất lớn a."

Lão giả sau khi trầm ngâm một hồi liền chậm rãi nói.

"Nào có thể trùng hợp như vậy được, vạn nhất như thế thì chỉ có thể nói trách rằng cơ duyên của bản tộc chưa tới mà thôi, không thể oán hận được."

Trung niên nam tử mỉm cười trả nời nói.

"Nói như thế nhưng mấy người chúng ta đã động viên không ít tài liệu quý hiếm mới luyện chế ra vài món Huyền Thiên thánh khí, có thể nói là có chút lãng phí. Phải biết rằng những thánh khí này đều là nhằm vào phong ấn của vật kia mà nhất thời chuyên môn tạo ra. Tuy rằng uy lực không thể so sánh với Huyền Thiên thánh khí chính thức cũng không kém là bao nhưng qua một khoảng thời gian liền hành tự giải thể biến mất. Nếu như không có gì thu hoạch, ta là người phụ trách kể hoạch này, e rằng phải cấp cho những trưởng lão khác một cái công đạo."

Lão giả nhướng mày nói.

"Công đạo gì? Nhị vị chẳng lẽ đã quên kế hoạch của chúng ta nguyên bản vốn là hoàn thành từng phần làm gì có chuyện một công đôi việc. Mà ngay cả đại sự tại Nghiễm Hàn Giới có thất bại thì nguyên bản kế hoạch vẫn có tám chín phần thành công."

Mỹ phụ trong nháy mắt hàn quang chợt loé, chậm rãi nói.

"Cũng đúng. Có lẽ đến lúc nên đánh một trận cuối cùng với Thiên Vân mười ba tộc rồi."

Vừa nghe được lời này của mỹ phụ, trung niên nam tử cùng lão giả chợt liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cũng cười một cái.

Mỹ phụ không nói gì thêm nữa, một ngón tay hướng về phía kim sắc pháp trận có bạch quang huyền phù chính giữa điểm ra một cái, nhất thời đoàn bạch quang kia phát ra một tiếng thanh minh dễ nghe liền phiêu phiêu bay thẳng đến cự chung chui rồi vào bên trong. Ngay sau đó, cự chung chợt phát ra một tiếng vù vù, mặt ngoài hiện lên tầng tâng ngân sắc phù văn mà ra.

------------------------

Hàn Lập tự nhiên không biết rằng chính mình đánh chết tên kim giác thanh niên kia trong lúc vô ý đã phá vỡ đại kế cực kỳ chu mật của Giác Xi Tộc. Giờ phút này tâm thần hắn toàn bộ đều chìm vào trạng thái thể ngộ khi nhất quyền trảm sát cường địch lúc trước.

Hiển nhiên Kinh Chập Thập Nhị Quyết uy lực cũng tuỳ theo tu vi của tu luyện giả mà tăng lên. Cùng là một loại biến thân nhưng dưới tu vi Luyện Hư hậu kỳ thì uy lực chính thức mới bày ra. Biến thân cự viên với thân thể cùng thần lực có thể đại chiến với Hợp Thể Kỳ một hồi, một phần cũng do cơ duyên của Hàn Lập thâm hậu, dưới ảo cảnh của tinh không đồ kia đưa hắn trải qua vô tận năm tháng cho nên hắn đã trầm ổn hơn rất nhiều so với trước đây, lúc này hắn vẫn có thể bảo trì thể xác và tinh thần cân bằng, không đến mức xuất hiện tình trạng mất khống chế.

Bất quá so với việc này, hắn tuyệt đối không rõ ràng tại sao tiểu chung kia lại biến mất một cách quỷ dị như thế, cảm thấy cực kỳ đáng tiếc. Bất quá chỉ là một kiện phảng chế Huyền Thiên chi bảo mà đã có thần thông thần kỳ như thế, nếu có thể đoạt tới tay mà nói thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng nếu kiện dị bảo này đã biến mất vô ảnh vô tung thì hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đem tâm tư này ném lên tận mây xanh, sau đó đem bảo vật của tên kim giác thanh niên tất cả thu lại liền hoá thành hoá thành một đạo thanh hồng phá không rời đi.

Một lát công phu sau, Hàn Lập đã phi độn ra cách đó mấy vạn dặm. Bên trong độn quang, Hàn Lập bắt đầu tỉ mỉ cân nhắc kế hoạch tiếp theo của bản thân.

Tuy rằng hắn đã hiệp trợ hai người Liễu Thuý Nhi đoạt được vật mà Đoạn Thiên Nhận cùng Thải Lưu Anh phải có nhưng trước đây hắn cũng đã đáp ứng với Thạch Kiến Tộc sẽ thu thập một số tài liệu luyện khí còn chưa tới tay. Cố nhiên Đoạn Thiên Nhận đã có nói qua, chỉ cần đem bảo vật trong cấm chế chi địa nọ tới tay thì việc này cũng không cần đặt trong lòng nữa nhưng hắn vẫn đem yêu cầu của Thạch Kiến Thạch tộc hoàn thành, tránh vì việc này mà trể nãi kế hoạch mượn truyền tống trận.

Trong lòng cân nhắc như thế, mặc dù từ đây đến vị trí có tài liệu đấy cũng cần đến cũng còn thừa thời gian cho nên hắn quyết định đi đến đó một chuyến. Bất quá, trước đó hắn cũng cần phải khôi phục lại pháp lực trước rồi nói sau. Bên trong Nghiễm Hàn Giới này nguy hiểm trùng trùng, ngay cả tu vi của hắn đại tiến nhưng cũng không dám có chút khinh thị nào. Cân nhắc xong xuôi, lúc này hắn bắt đầu điều chỉnh phương hướng rồi phá không bay đi.

Gần nửa ngày sau, Hàn Lập đã xuất hiện trên không trung một mảnh rừng nhỏ, sau khi bay quanh một vòng thì lam mang trong mắt chợt động quét qua khắp nơi một lần, tựa hồ cảm thấy không có gì nguy hiểm, lúc này liền hoá thành một đạo thanh quang trực tiếp rơi xuống rừng rậm. Một lát sau, Hàn Lập tìm thấy được cái huyệt động nằm dưới rễ một cây đại thụ, sau khi xem xét cẩn thận liền bắt đầu bày ra một cái ẩn nặc pháp trận, đem đại thụ che kín lại. Sau đó tay áo bào khẽ run lên, một đạo hoàng quang từ trong tay áo bay ra, chợt loé lên một cái liền hoá thành một con tiểu thủ.

Đúng là Báo Lân Thú!

Con thú này trước đây đã nuốt vào bụng không ít yêu đan của Ngân sắc Tam nhãn ám thú liền lâm vào trạng thái ngủ say, trước đó không lâu đã tỉnh dậy. Tuy rằng nó đã luyện hoá hoàn toàn đám yêu đan này nhưng bề ngoài tựa hồ vẫn chưa có biến hoá gì lớn, chỉ là trên người lại có thêm một ít hắc sắc hoa văn, hơn nữa trong hơi thở tựa hồ lại có chút bất đồng, Hàn Lập chỉ cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm bên trong đó.

Điều này làm cho hắn không khỏi đánh giá lại con thú này một lần nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất