Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 5 - Chương 15: Đại Yêu Ma Tập Kích (thượng)

Hô Lôi đại tướng quân mang theo thủ hạ bay một mạch.

- Đại tướng quân, phía trước chính là Lam Bà sơn.

Ba yêu quái giống loài chim bay chỉ đường, đồng thời bọn họ cũng có chút khiếp đảm, dù sao Giai tướng quân cũng vừa bị giết trước mắt quá dễ dàng.

Hô Lôi đại tướng quân nhíu mày quát:

- Tốt lắm, các ngươi có thể lui xuống.

- Dạ dạ dạ!

Ba phi cầm yêu quái lập tức thối lui.

Hai tướng quân yêu quái bên cạnh cùng nhau nở nụ cười, trong đó có một gã đeo đao bên hông, vuốt râu trên mặt nói:

- Xem đại tướng quân dọa bọn chúng sợ kìa. Đại tướng quân, người tu hành kia có thể dễ dàng giết Giải tướng quân, chắc hẳn là người tu hành Tiên Thiên Thực Đan. Chúng ta không nên quá khinh suất.

Một yêu quái đầu tôm nói phóng đại lên:

- Sợ cái gì. Đại tướng quân tu luyện thành “Phong Lôi Bí Thuật”, Tiên Thiên Thực Đan Cảnh tầm thường làm sao chống đỡ được.

Hô Lôi đại tướng quân nói lại:

- Trong Tiền châu hẳn là không có người tu hành lợi hại nào đối địch cùng Hoàng Giao hồ ta. Nhưng người tu hành này dám giết Giai tướng quân, có thể là có chỗ dựa vững chắc. Liệp tướng quân, ngươi nhìn thử xem, ngươi tu hành kia có hình dáng như thế nào, có thể là người tu hành nổi danh nào đó hay không?

Yêu quái đeo đao kia gật đầu:

- Dạ!

Hắn nhìn về hướng Lam Bà sơn ở xa xa, ánh mắt vừa nháy, ẩn hào quang ám vàng. Liệp tướng quân nhíu mày nghi hoặc nói:

- Thấy được rồi. Hắn đang ngồi khoanh chân trong nhà gỗ, quần áo đen, thoạt nhìn thật trẻ tuổi. Người tu hành Tiên Thiên Chân Đan Cảnh trong địa giới Tiền châu nhiều như vậy, trẻ tuổi như thế cũng chỉ có năm người, tựa hồ trông không giống lắm. Về phần người tu hành Tiên Thiên Kim Đan? Càng không thể, người tu hành Tiên Thiên Kim Đan ở Tiền châu, ai ai cũng đều đại danh đỉnh cao, ta đều có quen biết.

Hô Lôi đại tướng quân cũng nghi hoặc:

- Không biết?

Tần Vân thành danh quá nhanh.

Hơn nữa phần lớn thời gian đã bị vây trong tiên phủ, cũng chỉ vài người tu hành giới Giang châu gặp qua hắn. Về phần Tiền châu? Cũng chỉ có đứng đầu thế lực lớn mới biết rõ hình dáng của Tần Vân. Yêu ma tầm thường làm sao có thể gặp, có được một bức chân dung đã là không tệ rồi. Bọn người Hồ Lô đại tướng quân ở Tiền châu hàng năm, sẽ không cố ý sưu tập bức chân dung người tu hành lợi hại ở Giang châu.

Liệp tướng quân nói:

- Hoặc là tên tu hành nào đó đột phá ở Tiền châu chúng ta, Hoặc là hắn từ châu khác đến.

Trong khi đám người Hô Lôi đại tướng quân tránh ở ngoài vạn dặm, còn đang cân nhắc về thân phận của Tần Vân. Đương nhiên Tần Vân đã phát hiện ra ba người.

Mượn dùng phi kiếm bản mạng, hắn có thể dễ dàng phóng ra tinh thần trong ba mươi dặm.

Tần Vân khoanh chân ngồi trong nhà gỗ, bỗng nhiên nhíu mày:

- Hô Lôi đại tướng quân? Chính là hắn? Hơi thở thật cường đại, thật gấp gáp, hẳn là đại yêu ma Tiên Thiên Kim Đan Cảnh.

Một hơi thở khủng bố điên cuồng vọt tới.

Nhanh chóng tới gần trong ba mươi lý, càng đến gần lại càng kịch liệt.

- Từ khi ta rời khỏi Quảng Lăng vẫn luôn có cảm giác bị rình rập. Mặc dù đến quận Gia An ở Tiền châu vẫn bị theo dõi… Cuối cùng bây giờ đã đến rồi?

Tần Vân nghiêm túc lên vài phần. Còn ba con yêu tôm yêu tép đi theo Hô Lôi tướng quân, Tần Vân cũng không để ý. Nếu tiến vào trong ba mươi lý của mình, muốn ra tay thế nào thì ra tay thế ấy.

Ầm ầm ầm!

Trong thiên địa bỗng nhiên có tiếng gầm rú ầm ầm. Tiếng gầm rú truyền từ phía chân trời xa xa, trầm thấp khiến người ta run sợ.

Hô Lôi đại tướng quân cùng hai gã yêu quái đều kinh ngạc, bọn họ cảm thấy kinh sợ khó hiểu:

- Đây là âm thanh gì?

Liệp tướng quân chỉ về chân trời xa xa:

- Đại tướng quân, mau nhìn xem.

Chân trời xuất hiện một cơn gió đen rất lớn.

Gió đen gào thét, giống như mảnh mây đen tiến đến gần, thậm chí ngay cả độ ấm chung quanh cũng bắt đầu giảm xuống.

- Tần Vân!

Cùng với một tiếng rống giận rung trời.

Cả không trung đều dần tối sầm.

Rõ ràng ánh mặt trời đã hiện ra trước mắt, nhưng lúc này đây, bầu trời mặt đất cả tòa Lam Bà sơn hoàn toàn là hắc ám, bị lực lượng vô hình che lấp, mây đen cuồn cuộn ngập trời, gió đen gào thét.

- Giao ra bảo vật, ngươi còn có thể bảo toàn mạnh sống!

Giữa không trung vang vọng âm thanh “đùng đoàng” khắp mọi nơi.

Tần Vân đứng dậy giữa căn nhà gỗ, cười lạnh nhìn về chân trời xa xa:

- Chỉ bằng ngươi sao?

Tiểu nữ yêu sợ tới mức gương mặt trắng bệch, bởi vì uy lực vô tận tràn ngập trời đất áp xuống khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Tần Vân nhìn về phía tiểu nữ yêu:

- Đừng sợ!

- Dạ!

Tiểu nữ yêu lập tức gật đầu.

- Hồ đồ ngu xuẩn, như vậy thì chết đi!

Trên bầu trời đầy mây mù đen kịt, một cái trảo thật lớn trực tiếp chụp xuống, rồi quét ngang qua. Lớp da của cái trảo này màu đen xám, có ý cảnh nặng nề nồng đậm, giống như lực lượng của cả thiên địa quét qua.

Tần Vân vung tay lên.

Một đạo kiếm quang giống như sấm đánh, giống như triều dâng, mãnh liệt nghênh đón.

Ầm!

Kiếm quang mãnh liệt va chạm với vó trảo khổng lồ đạp dưới chân. Khi chấn động vó trảo khổng lồ kịch liệt mới thu hồi lại. Trên trời cao, một quái thú giống loài chó khổng lồ hạ xuống. Nó có bốn vó, hai tròng mắt có ba vòng đồng tử, hai tai dựng thẳng, còn có đôi lông mi màu vàng rất đặc biệt.

Quái thú này lơ lửng giữa không trung, hai mắt khẽ nháy:

- Quả thực có chút bản lĩnh!

Hưu! Hưu!

Trong hai tròng mắt bắn ra hai đạo kim quang, xẹt qua trời cao nhanh như ánh điện, cơ hồ trong nháy mắt đi ra khỏi Lam Bà sơn.

Vù!

Màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang trong nháy mắt diễn hóa ra, che chắn giữa không trung, hoàn toàn ngăn trở lại hai đạo kim quang kia. Trong tiếng vang “xùy xùy xủy”, không gian dần trở nên vặn vẹo, nhưng lại không thể oanh phá màn hào quang từ Chu Thiên Kiếm Quang của Tần Vân.

Tần Vân mở miệng:

- Không hổ là Địa Tàng khuyển dị chủng thượng cổ. Rõ ràng cảnh giới tầm thường nhưng chiêu thức lại có uy lực mạnh mẽ như thế. Chỉ có điều, Ám Tượng lão tổ, chỉ bằng thủ đoạn ấy của ngươi thì không làm gì được ta đâu!

Ba yêu quái bao gồm Hồ Lôi đại tướng quản ở ngoài mười dặm đều ngây ngẩn rồi:

- Cái gì?

- Ám Tượng lão tổ? Địa Tàng khuyển?

Vó trảo khổng lồ đánh xuống bầu trời hắc ám đã khiến bọn họ sợ ngây người rồi. Nhưng hôm nay Tần Vân lại dễ dàng đỡ lấy sát chiêu khủng bố kia, lại còn nghe thấy những cái tên kia, khiến ba yêu quái bọn họ sợ tới mức run sợ.

Hô Lôi đại tướng quân giật mình:

- Ám Tượng lão tổ, đó cũng không thua gì Giao Long vương nhà ta.

Liệp tướng quân cũng giật mình:

- Hắn tên là Tần Vân? Người tu hành nổi danh trong thiên hạ gọi là Tần Vân chỉ có Tần Vân Quảng Lăng Giang châu thôi. Nhưng hắn không phải là Thanh Lệnh tuần tra sứ sao? Như thế nào có thể dễ dàng ngăn trở Ám Tượng lão tổ?

Một vị Hà tướng quân khác cũng run sợ:

- Vừa rồi chúng ta muốn đối phó hắn sao? Uy thế kia không nề hà vó trảo của Ám Tượng lão tổ. Phi kiếm vừa tới, chúng ta lập tức xong rồi.

Hô Lôi đại tướng quân khẩn trương vạn phần:

- Đừng nhúc nhích, chúng ta đừng nhúc nhích. Hẳn là bọn họ chưa phát hiện ra chúng ta.

- Hy vọng không phát hiện chúng ta đi.

Liệp tướng quân thật sự bất an. Hà tướng quân cũng không dám hé răng.

Có được bản lĩnh như vậy đều là danh chấn thiên hạ, đều là bá chủ một phương. Bọn họ nào dám hé răng.

Ám Tượng lão tổ đứng quát giữa không trung:

- Tiểu bối, ngươi cũng đừng quá cuồng vọng!

Các yêu quái tầm thường đều duy trì hình dạng bán nhân. Đó là hình dạng phát huy chiến lực cực mạnh. Còn một ít loại dị chủng thượng cổ hoặc là yêu tộc đặc thù, giống như Long tộc, bản thể mới là phát huy ra thực lực cực mạnh. Địa Tàng khuyển dị chủng thượng cổ này cũng như thế.

Hình thể khổng lồ của Ám Tượng lão tổ đứng giữa không trung, đột nhiên hé miệng.

Vù vù vù!

Có gió đen lạnh như băng mang theo sát khí nồng đậm, như vô số dao nhỏ gào thét đến. Thậm chí một số cây cối cao lớn cũng bị cắt thành mảnh vụn.

Tần Vân nhẹ nhàng lắc đầu thanh tỉnh ý niệm trong đầu, bản mệnh Phi kiếm dễ dàng diễn hóa Chu Thiên, hóa thành màn hào quang kiếm quang khổng lồ ngăn chặn hơn phân nửa tòa Lam Bà sơn!

Rầm rầm rầm!

Gió đen chém sắt như chém bùn, nhưng khi oanh kích đến màn hào quang kiếm quang lại không thể làm được gì. Nhưng rất nhiều núi đá cỏ cây xung quanh bị hóa thành bột mịn, hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa.

Đợi khi gió đen ngừng lại, có một bộ phận nhỏ của Lam Bà sơn hoàn toàn biến mất.

Ám Tượng lão tổ khiếp sợ giữa trời cao:

- Cái gì, tại sao lại mạnh như vậy? “Địa Tàng Phong Sát” lão tổ ta tu luyện ngàn năm nhưng không thể phá được phi kiếm của hắn!

Hắn nào biết rằng hiện giờ Tần Vân vẫn chưa hiển lộ ra lực lượng “cực cảnh” chân chính. Bởi vì hắn sợ mình dọa gã Như Ý Quan Chủ kia chạy mất. Lúc trước Tần Vân bị nhốt trong tiên phủ, gã Như Ý Quan Chủ kia từng bắt người cướp của Tần gia, trong lòng tự nhiên chứa sát tâm. Phải chờ tới khi đối phương đến đây, dùng kiếm thuật thật mạnh trút lên người của hắn.

Như Ý Quan Chủ thế mà lại hộ mệnh cực lợi hại, kiêu ngạo nhất chính là từng chạy thoát khỏi “Xích Cước hòa thượng” cực cảnh đuổi giết.

Nhưng Kiếm Tiên Tiên Thiên Cực Cảnh của Tần Vân luyện về truy sát hay đuổi giết đều mạnh hơn Xích Cước hòa thượng nhiều. Hắn không tin Như Ý Quan Chủ kia có thể thoát chết khỏi kiếm của mình.

Tần Vân mở miệng nhìn Ám Tượng lão tổ giữa trời cao, thanh âm vang vọng đất trời:

- Đây là Địa Tàng Phong Sát? Uy lực không tồi. Đáng tiếc vô dụng với ta. Còn ba người khác, nhìn lâu như vậy cũng nên hiện thân đi.

- Nhìn lâu như vậy, nên hiện thân?

Hô Lôi đại tướng quân, Liệp tướng quân và Hà tướng quân ở ngoài mười dặm sợ tới mức mặt mày trắng bệch, chân cũng nhũn ra.

Giọng của Hà tướng quân đều đang phát run:

- Đại tướng quân, hắn bảo chúng ta hiện thân. Chúng ta hiện thân?

Hô Lôi đại tướng quân nuốt nước bọt:

- Đã bảo chúng ta hiện thân rồi. Tốt hơn là đừng phản kháng, chúng ta…

- Ha ha ha… Tần đạo hữu thật khó lường. Có thể xuyên thấu ẩn tàng thuật của ta. Bội phục bội phục.

Cùng với ba tiếng cười to.

Ba cỗ khí tức khủng bố phóng lên cao. Ba đại yêu ma hiện ra thân hình giữa không trung.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất