Phi Thiên

Chương 467-1: Núi cao nước xa

Đào bà bà đột nhiên cười khành khạch nói:

- Lan Hầu, ngươi muốn dùng sức mạnh với lão thân sao, chẳng lẽ thật sự khi dễ lão thân già rồi?

Chư vị cung chủ ai nấy mỉm cười, chuẩn bị chờ xem náo nhiệt, nhất là cung chủ Nguyệt hành cung, nàng cũng rất muốn chờ xem Lan Hầu có thể làm gì được Đào bà bà.

Lan Hầu trầm giọng nói:

- Dù sao người chết không phải là người bình thường, chuyện liên lụy tới Hô Diên gia, nếu như dễ dàng để nghi phạm chạy thoát, Hô Diên gia mượn lý do này làm cho lớn chuyện, ai sẽ gánh vác?

- Hô Diên gia thì đã sao!?

Đào bà bà lại cười khành khạch:

- Lan Hầu, đừng mang Hô Diên Thái Bảo ra hù dọa ta, lúc lão thân còn trẻ đi theo Mục Phàm Quân chinh chiến thiên hạ, địa vị Nhạc Thiên Ba còn không bằng ta, Hô Diên Thái Bảo y còn là một đứa trẻ, thấy lão thân cũng phải hành lễ, khi đó Lan Hầu ngươi còn không biết ở nơi nào. Đúng vậy, là lão thân vô dụng, lăn lộn nhiều năm như vậy để cho từng người trẻ tuổi bò lên trên đầu lão thân, ai ai cũng dám lớn tiếng với lão thân, thật là xấu hổ.

- Lan Hầu, mặc dù lão thân già rồi, mặc dù vô dụng nhưng vẫn phải có tư cách nói chuyện. Không có chứng cứ cũng muốn bắt người của ta, ta cũng muốn xem thử là ai có lá gan lớn như vậy! Đừng nói là Lan Đại Đô Đốc ngươi, ngươi thử nói với Hô Diên Thái Bảo không có chứng cứ đến Thủy hành cung của lão thân bắt người thử xem!

- Chỉ cần y dám làm, lão thân sẽ đi Thiên Ngoại Thiên tìm Mục Phàm Quân đòi một câu trả lời. Hỏi thử y ức hiếp lão thần như vậy là đạo lý gì, có phải muốn đá văng lão tỷ muội ngày xưa hiện tại đã trở nên vô dụng sang một bên hay không?!

Phụ họa theo giọng nói, quải trượng trong tay Đào bà bà dộng mạnh xuống đất một cái, một tiếng đùng vang lên trầm đục.

Lời nói này quá nặng, trong đám cung chủ hơi trẻ tuổi có người sờ mũi một cái, có hơi nghi ngờ có phải Đào bà bà mắng cả mình hay không.

Bọn Miêu Nghị cũng có vẻ trợn mắt há mồm, không ngờ rằng vị lão cung chủ Đại nhân này dám gọi thẳng tên của Quân Sứ. Đừng nói Quân Sứ, ngay cả Tiên Thánh cũng dám gọi thẳng tên ra, quả thật là không cố kỵ chút nào, đây là quá mức trâu bò! Nghe tư cách của bà thật sự quá già, có thể xưng tỷ muội với Mục Phàm Quân.

Hiện tại ba người mới phát hiện, chư hầu một phương quả nhiên không có một ai dễ trêu, người bình thường thật sự là không trấn áp được.

Bất quá suy nghĩ một chút cũng phải, nếu như thật sự có tư cách già như vậy, há đâu để cho người tùy tiện bắt thủ hạ mình đi.

Dường như Đào bà bà hết sức tức giận vì thái độ cứng rắn của Lan Hầu đối với mình, sau khi trút giận xuống đầu Lan Hầu lại quay sang bọn Miêu Nghị:

- Các ngươi còn ở đây làm gì, còn không mau đi nhậm chức!? Chẳng lẽ ngay cả ba tên tiểu oa nhi các ngươi cũng không coi lời của bản cung ra gì?

Cho dù là ai cũng nghe được ẩn ý trong lời nói của bà, vẫn là câu nói kia, ta xem thử ai dám ngăn cản!

Ba người Miêu Nghị lập tức khom người hành lễ bái biệt, đồng thời lặng lẽ liếc nhìn, phát hiện Lan Hầu sa sầm nét mặt nhưng cũng không dám cản ba người bọn họ, trong lòng không khỏi âm thầm chắc lưỡi hít hà e sợ Đào bà bà.

Bồ Nhất Công bên cạnh Lan Hầu co đầu rụt cổ không dám lên tiếng, nơi này không có chỗ cho lão lên tiếng. Lan Hầu không lên tiếng, lão cũng không dám cản trở, nếu bị một trượng lão thái bà kia đánh chết cũng là chết vô ích.

- Lão thân tuổi tác đã cao, cũng không bồi tiếp đám tiểu oa nhi các ngươi nữa!

Đào bà bà chống trượng xoay một vòng, khẽ gật đầu chào mọi người, thân hóa lưu quang lướt nhanh về cuối chân trời.

Chúng cung chủ không biết nói gì, trong đó cũng có lão đầu tử lớn tuổi một chút, có thể nói là nở nụ cười khổ. Ta đã từng tuổi này còn bị người kêu tiểu oa nhi, quả thật là hết sức khó nghe. Thế nhưng rõ ràng là người ta lớn tuổi hơn, đúng là có tư cách nói như vậy, mọi người chỉ có thể á khẩu nghẹn lời.

- Ôi, tu vi Đào bà bà không cao nhưng tính tình hết sức nóng nảy.

Trương Thiên Tiếu quyến rũ che miệng cười một tiếng, tựa hồ rất thích thấy Lan Hầu nếm mùi đau khổ, nhạo báng nói:

- Lan Đại Đô Đốc, ngươi cần gì khổ sở như vậy. Đào bà bà cực kỳ coi trọng thể diện, lớn tuổi như vậy ngồi ngang hàng với chúng ta, sợ nhất là người ta xem thường bà. Ngươi làm như vậy trước mặt bà ấy, nếu bà ấy để cho ngươi bắt người của mình đi làm sao chịu nổi. Lan Đại Đô Đốc, có muốn mời Quân Sứ ra mặt giúp ngươi một tay hay không?

- Hừ!

Lan Hầu phất tay áo xoay người, chắp tay nhìn về phía chân núi, trong mắt thoáng qua vẻ buồn cười không dễ phát giác.

Y thừa biết tính tình Đào bà bà thế nào, nếu thật sự có thể mang người đi trước mặt Đào bà bà, y đã không làm như vậy, chính là biết Đào bà bà nhất định phải đứng ra ngăn trở mới làm như vậy. Nếu không người chết ở trong đại lao, y không có biện pháp báo cáo kết quả, có người ra mặt để nghi phạm đi vậy không thể trách y làm việc bất lợi được, Hô Diên Thái Bảo có bản lãnh cứ đi tìm Đào lão thái bà đi…

Bất kể Hô Diên Thọ trong ngục là ai giết, suy đoán Hô Diên gia sẽ không bỏ qua bất cứ người nào có hiềm nghi. Có Đào lão thái bà ra mặt bảo vệ, đúng như lời bà đã nói, đừng nói Hô Diên gia, cho dù là lão tổ tông Hô Diên gia Hô Diên Thái Bảo đích thân ra mặt cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Lan Hầu nhìn bề ngoài sa sầm nét mặt nhưng trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mất chút mặt mũi không đáng kể gì, quan trọng là dưới tình huống không tổn hại nguyên tắc đã chu toàn phó thác của bằng hữu...

-----------

Trên đường xuống núi, ba người Miêu Nghị gặp phải ba người Cổ Tam Chính chờ đợi. Nơi này không có những đệ tử ba đại phái khác, bọn họ cũng không cần kiêng kỵ, Cổ Tam Chính thấp giọng hỏi:

- Tình huống thế nào?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Hô Diên Thọ chết rồi!

Ba người cả kinh, Diệp Tâm hỏi:

- Người nào giết?

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Không biết!

- Vậy Lan Hầu giữ ba người các ngươi làm gì?

Ba người Cổ Tam Chính tỏ vẻ nghi ngờ.

Tư Không Vô Úy ở bên cạnh cười hắc hắc nói:

- Không cần biết là ai giết, một tên công tử bột ăn chơi trách tán đắc tội bao nhiêu người, bị người ta giết cũng là bình thường. Chết thì chết, không có gì là lớn chuyện, mấu chốt là vị cung chủ Đại nhân kia thật là khí phách, Tư Không ta bội phục năm vóc sát đất!

- Cung chủ Đại nhân nào vậy?

Đàm Lạc hiếu kỳ bèn hỏi.

Ba người Miêu Nghị nhìn nhau cười một tiếng, lắc đầu một cái dừng lại không nói. Dù sao Đào bà bà đã từng giúp bọn họ, lại là cấp trên trực tiếp của họ, không tiện nói sau lưng như vậy.

Thấy ba người không nói, ba người Cổ Tam Chính cũng không có ý hỏi, dù sao thì... cuối cùng Cổ Tam Chính vẫn nói:

- Triệu huynh, ta biết các ngươi chọn Thủy hành cung là muốn làm gì, ba người chúng ta không thể đồng hành với các vị, thật sự vô cùng xấu hổ.

---------------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất