Phi Thiên

Chương 549: Lưu lại một viên, mọi người tiếp tục

Vòng tiếp theo cứ thế tiếp tục, chạy tới bước này rồi, Miêu Nghị cũng không cho rằng bản thân có gì phải khách khí, cứ cầm tặng vật đã rồi hãy nói! Toàn bộ Băng linh lại tuôn ra, tiếng trầm trồ khen ngợi lại vang lên. Hiện trường như trở thành Miêu Nghị một mình chủ tràng, mọi người coi như cũng nhìn ra, thứ đồ chơi này của Nam Cực lão tổ đối với Miêu Nghị mà nói, hoàn toàn không có bất kỳ khó xử.

Mọi người cũng cảm thấy buồn cười, cũng may người này không phải người đầu tiên ra sân, mấy vòng phía trước thậm chí hắn còn không ló đầu ra, chứng tỏ hắn rất là nể mặt Nam Cực lão tổ. Nếu hắn sớm ra sân, tiết mục này đã kết thúc từ lâu, hoàn toàn không có cơ hội để mọi người chơi nữa.

Sắc mặt Nam Cực lão tổ ít nhiều có chút lúng túng. Đây là ban đầu trong lòng mình đã có dự tính, thật là xem thường anh hùng trong thiên hạ rồi, xem ra thủ hạ Lục thánh còn nhiều cao nhân! Chút trò xiếc của Băng cung người ta tiện tay là có thể phá!

Nhìn thấy Miêu Nghị ở phía dưới ‘đập phá quán’ thống khoái như thế, túc chủ tứ phương Tinh Túc hải đưa mắt nhìn nhau, nhất tề làm phép dò xét sương mù bao phủ.

Không sai! Giống như bốn người bọn họ đã biết, trừ phi dùng pháp lực loại bỏ sương mù, nếu không cho dù là tu vi của bọn hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

- Đạt được bảy mươi ‘Băng Nhan’ linh quả! Đồng thời đạt được cơ hội tiếp tục tìm kiếm Băng linh!

Theo tiếng tuyên bố của người trọng tài, ý nghĩa Miêu Nghị đã liên tục làm trong bảy vòng.

Những người khác lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã không còn thấy kinh sợ, đoán chừng người phía sau cũng không còn cơ hội xuất thủ, một mình người này sẽ lấy sạch ‘Băng Nhan’ linh quả.

Nam Cực lão tổ và mấy vị đang ngồi đưa mắt nhìn nhau, hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương, ngón tay trên mặt bàn nhẹ nhàng đánh ra mấy cái.

Vòng thứ tám, sương mù bao phủ đột nhiên nổi lên biến hóa, không ít người quan sát chợt kêu lên “A” một tiếng.

Miêu Nghị cũng ngạc nhiên nhìn chung quanh, sương mù bao phủ tất cả tượng đá, duy chỉ có chỗ đứng của hắn ở vị trí trung tâm là không có sương mù, khiến thân hình của hắn tựa hồ bại lộ trước mắt bao người.

Trong sương mù vẫn có tiếng cười đùa ồn ã, Miêu Nghị cũng không quản nhiều như vậy. Danh tiếng đã xuất, nếu để lại đồ người ta cũng không cảm tạ ngươi, hai mắt lại nhắm, một lần nữa cả người cảm ứng.

Cùng lúc đó, lập tức cảm thụ có mấy luồng pháp lực cường đại ba động quét tới chỗ mình, tựa hồ đang quan sát bản thân mình.

Sương mù tản đi, người trọng tài một lần nữa hô lớn bắt đầu, sau đó hắn cũng lười đếm số, bởi vì làm như vậy không có ý nghĩa, năng lực của người ta còn cần ngươi đếm thời gian hay sao?

Miêu Nghị lại bỗng nhiên mở mắt, trong nháy mắt hành động, vẫn như cũ quyền đấm cước đá, động tác mau lẹ, từng pho tượng đá nổ bung, từng con Băng linh toát ra hành lễ.

Đám người Nam Cực lão tổ đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ khiếp sợ. Trải qua điều tra của bọn họ, phát hiện trên người Miêu Nghị không có bất kỳ ba động pháp lực nào, ý nghĩa Miêu Nghị không thi triển bất kỳ pháp lực nào điều tra cũng có thể bắt được mục tiêu.

Đông Phương túc chủ Hùng Uy truyền âm hỏi mấy người:

- Đây rút cuộc là người nào?

Mấy người kia đều khẽ lắc đầu, Bắc Cực lão tổ trầm giọng nói:

- Hắn không thông qua pháp lực điều tra, chẳng lẽ là dựa vào bản năng cảm ứng?

Nam Cực lão tổ ngưng trọng nói:

- Nếu quả thật là dựa vào bản năng cảm ứng, vậy bản năng cảm ứng của người này không phải quá kinh khủng rồi chứ.

Tây Phương túc chủ Phục Thanh trầm ngâm nói:

- Vừa rồi Vân Quảng nói hắn là người của Đại Ma Thiên, không biết là vị nào của Đại Ma Thiên, tại sao phải che mặt?

Nam Phương túc chủ Ưng Vô Địch cười lạnh nói:

- Người này không đơn giản, người sống há có thể ngẹn nước mà chết? Đợi hắn quay lại, chúng ta hãy tháo mặt nạ của hắn xuống nhìn xem, chẳng phải sẽ biết.

- Đạt được tám mươi ‘Băng Nhan’ linh quả! Đồng thời có cơ hội tiếp tục tìm kiếm Băng linh!

Người trọng tài lớn tiếng tuyên bố, cũng ý nghĩa một vòng cuối cùng bắt đầu.

Sương mù lại nổi lên, lại tản ra, theo tiếng “bắt đầu”, Miêu Nghị lắc mình, nhanh chóng chạy đông chạy tây, liên tục tam kích, đánh ra ba con Băng Linh.

Sau khi vọt đến trước một tượng đá đang giơ cánh tay nhảy múa, ánh mắt Miêu Nghị chợt lóe, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên mạnh mẽ thu lại quả đấm, quay một vòng, đánh sang tượng đá bên cạnh.

Ầm! Vụn băng tứ tán, rỗng tuếch, không có bất kỳ vật gì xuất hiện.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Thất thủ rồi?

Hiện trường ồ lên, tất cả đều đứng lên mở to hai mắt xem xét, bọn họ còn nghĩ là mình nhìn lầm. Sau khi xác nhận không có gì nghi ngờ, cũng cảm thấy có chút khó tin, cảm thấy người này tìm ra Băng linh là chuyện đương nhiên, tìm không ra mới là không bình thường.

Còn thiếu một con cuối cùng lại thất thủ? Đám người Nam Cực lão tổ đưa mắt nhìn nhau.

Đám người ngồi ở bàn Lão bản nương cũng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt không giải thích được, tình huống gì thế này?

Nhưng mọi người đã không còn gì để nói, người nào không có sai lầm, chẳng qua sai lầm để mất một con cuối cùng không khỏi khiến cho mọi người cảm thấy tiếc hận.

Miêu Nghị yên lặng từ trong đám tượng đá đi ra, nhìn người trọng tài, làm sao không công bố kết quả?

Không phải là hắn tìm không ra, mà là cuối cùng khi sắp toàn thắng đột nhiên kịp phản ứng, nếu mình một mình chiếm hết tặng vật..., người tiếp theo sẽ chơi cái gì? Mình há chẳng phải phá trò chơi của Nam Cực lão tổ? Nghĩ đến đây hắn mới mạnh mẽ chuyển hướng đập phá, giữ lại một con cho mọi người tiếp tục chơi.

Người trọng tài lúc này mới phản ứng, sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ, lớn tiếng nói:

- Thất thủ! Mời ra ngoài! Mời vị tiếp theo ra sân!

Miêu Nghị phi thân đến chỗ lĩnh thưởng, lập tức có người ôm hộp băng ngọc tử đựng tám mươi ba ‘Băng Nhan’ linh quả đi tới, vẻ mặt kính sợ, hai tay dâng lên, có chút không biết Miêu Nghị là cao nhân phương nào.

Miêu Nghị thu đồ, sau khi chắp tay với Nam Cực lão tổ, xoay người rời đi, khi đi qua bàn Vân Quảng, Vân Phi Dương đột nhiên lớn tiếng vỗ tay nói:

- Tốt!

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Miêu Nghị có thể nói như sao đêm phát sáng, ý tứ ‘chúng ta làm quen một chút’ đeo trên mặt.

Vân Quảng cũng bắt chước nhi tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hiện trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay sấm dậy, mặc dù quả cuối cùng bị thất thủ, nhưng vẫn vô cùng sáng chói huy hoàng. Miêu Nghị yên lặng không lên tiếng, lần lượt đi qua từng bàn, ngồi lại vị trí của mình.

Đường Quân, Nguyệt Dao đều ẩn ý sâu xa nhìn hắn, mỗi người một suy nghĩ.

Thợ mộc lại càng hưng phấn vỗ bả vai hắn, mời hắn ngồi xuống. Lão bản nương cười dài rời tiệc, tự mình rót đầy một chén rượu cho hắn, đưa tay mời dùng, hiển nhiên là khao thưởng.

Miêu Nghị vội vàng đứng dậy tạ ơn, hai tay bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Đường Quân mỉm cười nói:

- Ngưu huynh đệ thì ra là chân nhân bất lộ tướng!

- May mắn mà thôi!

Tiếng nói của Miêu Nghị lại trở về khàn khàn.

---------------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất