Hành cung của Tịch Mịch lão tiên tọa lạc tại trung tâm bình nguyên, ở giữa một cái hồ bạc, hồ bạc rất lớn, giữa trung tâm hồ có ba ngọn núi, từ trong nước mọc lên, như là một cái đinh ba lớn mọc ra từ trong nước. Bích Ngô Tử giới thiệu, hành cung của Tịch Mịch lão tiên ở ngay trên đỉnh núi.
Hai người hướng trên đỉnh núi bay đi. Lý Cường phát hiện Ngô Bích Tử bay có vẻ vô cùng khó khăn, bèn nâng cánh tay hắn, quát nhẹ một tiếng, hai người đã thuấn di tới đỉnh núi. Bích Ngô Tử lại khiếp sợ: " Lý huynh, ngươi cũng có thể thuấn đi ở chỗ này? Ai, bởi vì nơi này có cấm chế, ta vẫn không cách nào học được…lão tiên đại nhân phòng bị chúng ta chạy trốn, vẫn hạn chế chúng ta tu chân."
Đứng ở đỉnh núi, Lý Cường liếc mắt nhìn lại, không khỏi cảm thấy kỳ quái, đỉnh núi trống rỗng, chỉ có phải cây nhỏ thấp lùn theo gió lắc lư đung đưa, hắn dù sao cũng từng kinh nghiệm qua rất nhiều cổ quái, trong lòng biết sẽ không đơn giản như vậy, không chút phản ứng đứng đợi. Cũng quả nhiên Bích Ngô Tử tay kháp linh huyền: " Sất!"
Lý Cường tiến về phía trước, cảnh sắc chung quanh đại biến. Vẫn là ba ngọn núi như trước, nhưng mỗi ngọn núi đều có ba tòa cung điện hoa mỹ, trụ bằng ngọc, hoa quang bắn ra bốn phía, mây mù nhàn nhạt vờn quanh trong gió, trong không gian của đỉnh núi lại có hào quang tương liên. Lý Cường than thở: " Đây là tiên cung? Đậm mùi phú quý a." Trong lời ẩn ý Bích Ngô Tử hiểu được, Lý Cường nói nơi này quá xa hoa tục khí.
Bích Ngô Tử nói: " Tịch Mịch lão tiên tên gọi là Thiên Thực, là một tiên nhân rất cổ quái, có đôi khi ta nghĩ, cảm thấy hắn không giống tiên nhân mà lại giống ma đầu, hắn làm việc quá tà khí, may là hắn đã tiềm tu mấy trăm năm, ai, năm tháng thật sự là khó qua a." Trên mặt hắn lộ ra vẻ sầu não nhàn nhạt.
Tâm tư của Lý Cường đặt trên Định Tinh Bàn, hắn biết chỉ cần có được bảo bối này, là có thể rời đi Câu Lam Tinh. Hắn gấp không đợi được nói: " Bích huynh, trước tiên nhìn xem Định Tinh Bàn được không?"
Bích Ngô Tử cười nói: " Lý huynh không cần gấp, huynh đệ mang ngươi đi thăm tiên cung này một chút." Hắn tựa hồ rất nhiệt tình.
Hai người đi thẳng tới, Lý Cường nhìn thấy rất nhiều nam nữ nô dịch người thế tục giới, bọn họ vừa nhìn thấy Bích Ngô Tử liền quỳ sụp trên mặt đất không dám ngẩng lên, bộ dáng tựa hồ như rất sợ hãi. Lý Cường tò mò hỏi: " Bích huynh, những người này làm sao tới đây?"
Bích Ngô Tử nói: " Úc, đây là mệnh lệnh của lão tiên, tiên cung phải có nô dịch, có thể tùy lúc hầu hạ. Lão tiên lo lắng người tu chân, cho nên mới bắt con người tới, bọn họ không dám cũng không có năng lực phản kháng."
Lý Cường nhẹ giọng nói: " Ghê tởm." Hắn đối với loại ỷ mạnh hiếp yếu này vô cùng căm ghét.
Hai người trước tiên đi vào chánh điện, Lý Cường phát giác cũng có một ít người tu chân, bất quá công lực đều rất thấp, Bích Ngô Tử giải thích đây là đệ tử do hắn lặng lẽ truyền thụ. Từ trong chánh điện tiến vào trong núi, trong không gian trong núi, Bích Ngô Tử nói: " Tàng bảo của lão tiên ở ngay phía dưới, là một động lửa, a a, phía dưới thật rất nóng, Lý huynh cẩn thận một chút."
Lý Cường gật đầu nói: " Vô phương, không sao, chúng ta đi xuống."
Bích Ngô Tử lại xuất ra linh huyền, một đạo bạch quang hiện lên, chung quanh xuất ra một đoàn quang hoa màu đỏ. Lý Cường đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì Bích Ngô Tử không nhúc nhích, trong nháy mắt hắn đã bị truyền tống tới một thế giới của lửa.
Lý Cường cũng không hề hoảng hốt, hắn đối với lửa vốn có hảo cảm trời sinh, cho tới bây giờ chưa từng sợ qua lửa. Bốn phía một mảnh đỏ bừng, trong sự thiêu đốt nóng rực, không khí như nước đang sôi trào, quần áo trên người Lý Cường trong nháy mắt hóa thành tro tàn, Hỏa Tinh đang đeo trên tay hắn nhất thời xao động, Lý Cường tâm thần có chút vừa động, đột nhiên nghĩ tới một đạo lý thông suốt, quát: " Hóa hình!"
Hỏa Tinh theo tiếng quát hóa thành một bộ Hỏa Tinh Giáp màu đỏ diễm ôm lấy thân thể Lý Cường, Lý Cường chợt cảm thấy một trận mát mẻ. Hắn ngẩng đầu quát to: " Bích Ngô Tử! Nói chuyện!" Hắn dùng thần dịch lực hô lên thanh âm, làm cho ngọn lửa chung quanh nhảy lên như bị sét đánh rồi tản ra.
Một đạo hư ảnh chậm rãi xuất hiện tại trước mặt Lý Cường, Bích Ngô Tử giống như một linh hồn bình thường kinh ngạc nhìn Lý Cường, nói: " Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người đang ở trong Huyễn Tật Tiên trận mà không có chuyện gì, thật là kỳ quái. Hắc hắc, nhưng hẳn là kiên trì không được bao lâu nữa, ngươi cho dù có thực lực của Tán Tiên…ha ha, cũng sẽ chịu không được!"
Lý Cường lạnh lùng hỏi: " Đây là tại sao?"
Bích Ngô Tử quát: " Chiến Quyển đại lục là của ta! Ai cũng đừng hòng nghĩ nhúng tay nơi này!" Gương mặt tròn tròn của hắn trong luồng khí nóng vặn vẹo biến hình, có vẻ dữ tợn dị thường.
Lý Cường không khỏi nhịn được tức cười hắn không nghĩ tới Bích Ngô Tử cũng chọn cách ngu xuẩn này. Hắn không chút vội vàng nói: " Vị Tịch Mịch lão tiên kia cũng là ngươi bịa ra để gạt người sao?"
Ngọn lửa chung quanh đang đỏ đậm dần dần chuyển trắng, độ nóng càng ngày càng cao, màu sắc của Hỏa Tinh Giáp trên thân Lý Cường cũng càng thêm đỏ tươi, phảng phất như có vô số tinh linh màu đỏ đang nhảy múa trong bộ giáp. Hư ảnh của Bích Ngô Tử bất an giật mình, nói thầm: " Kỳ quái, sao lại như vậy?" Hắn cắn răng hung hăng nói: " Tịch Mịch lão tiên tên hỗn đản, một ngày nào đó hắn cũng sẽ chết trong tay ta, hừ!"
Lý Cường đột nhiên hiểu được: " Những người tu chân khác sợ rằng cũng đều là ngươi giết?"
Bích Ngô Tử cười lạnh: " Đều là một đám tự tưởng, cũng từng bước bị ta giết chết thôi, ha ha! Ngươi không phải cũng giống vậy sẽ trốn không thoát sao?"
Lý Cường đột nhiên thuấn di tới một địa phương xa lạ, nơi này cũng liệt hỏa hùng hung, chỉ nghe thanh âm Bích Ngô Tử nói: " Không có hữu dụng đâu, đây là tiên trận, trừ phi ngươi là tiên nhân, người tu chân sẽ không có khả năng thoát khốn được." Một đạo hư ảnh lại xuất hiện trước mặt Lý Cường.
Tới bước này Lý Cường đột nhiên tỉnh táo, hắn cười nói: " Bích Ngô Tử, ngươi thật rất ngu ngốc! Cho dù ngươi vây khốn được ta, lão tiên trở về, ngươi sẽ làm sao? Ngươi cho rằng chút lửa này có thể làm ta bị thương? Một tên ngu ngốc!"
Bích Ngô Tử không nghĩ tới ngay cả phi kiếm cũng không có xuất, trên người chỉ mặc một bộ giáp màu đỏ cổ quái, là có thể kháng cự được luồng khí nóng đến vậy. Hắn từng dụ một đồng bạn đạt tới Phân Thần kỳ đi vào trong Huyễn Tật Tiên trận, người nọ chỉ kiên trì mười ngày đã bị đại trận luyện hóa thân thể. Hắn có chút chẳng biết làm sao nhìn Lý Cường, một hồi lâu mới nói: " Đừng đắc ý, hừ! Lúc này mới chỉ là uy lực tầm thường của tiên trận, ta sẽ chiêu đãi vị khách quý như ngươi thật tốt, trước tiên ngươi hãy nếm thử tư vị của thiên tầng hỏa đi."
Cảnh sắc chung quanh rất nhanh chuyển biến, ngọn lửa tầng tầng lớp lớp từ bốn phương tám hướng ùa lại gần. Lý Cường cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lửa cháy sáng ngời như vậy, ngọn lửa một tầng lại một tầng, lớp lớp rõ ràng, không hề rối loạn, ngọn lửa cũng chia làm bảy màu sắc, giống như cầu vồng lửa thiêu đốt, làm người xem kinh tâm động phách.
Chỉ nghe Bích Ngô Tử cười nói: " Hắc hắc, thiên tầng hỏa cho dù là cao thủ Hợp Thể kỳ cũng phải tránh né, tiểu tử kia, coi như ngươi không may! Ai biểu ngươi nhúng tay vào Chiến Quyển đại lục? Nói cho ngươi, Chiến Quyển đại lục là của ta, bọn họ cũng đều là nô dịch của ta, là tài sản của ta, ai dám nhiều chuyện, ta sẽ luyện hóa hắn, ha ha! Ha ha!"
Lý Cường cười lạnh: " Bích Ngô Tử, ngươi là một con ếch ngồi đáy giếng! Trên đời này có rất nhiều đồ vật ngươi không biết được, lão tử cho dù đứng bất động, chút lửa ấy cũng không làm gì được tới cọng lông lão tử. Nói cho ngươi hay, lão tử là hỏa thần tái thế! Lửa có lớn hơn nữa lão tử cũng không sợ, đợi lão tử nghĩ thông suốt, sẽ trở lại chơi lửa với ngươi."
Bích Ngô Tử thật không nghĩ tới Lý Cường lại khó chọc như vậy, hắn không nghĩ ra liệt hỏa của Huyễn Tật tiên trận cơ hồ có thể hoàn mỹ như thiên hỏa, làm sao lại không có tác dụng với Lý Cường? Lý Cường phảng phất giống như một đoàn liệt hỏa, dùng liệt hỏa đi thiêu liệt hỏa, là một chuyện thật cổ quái, hắn không khỏi tâm thần đại loạn, phảng phất như người bị vây khốn không phải là Lý Cường mà là chính mình. Hắn tức giận kêu lên: " Được! Chúng ta thử nhìn xem ai lợi hại!"
Thiên tầng hỏa trong phút chốc thiêu lên thân thể, Lý Cường cảm giác Hỏa Tinh đang hoan hô sảng khoái. Thật ra Lý Cường đã nhận thấy sự lợi hại của thiên tầng hỏa, bên trong nó có âm hỏa có thể làm tổn thương nguyên anh, đáng tiếc chính là Bích Ngô Tử không biết Lý Cường đã không phải là người tu chân nữa, từ sau khi luyện Thiên Tiến Chương, Lý Cường sớm đã tiến vào một tầng khác, đó chính là cảnh giới mà hắn không sao tưởng tượng được.
Lý Cường cảm giác được từ Hỏa Tinh Giáp chuyển đến đại lượng hỏa năng lượng tinh thuần, hắn mừng rỡ vô cùng, lập tức khoanh chân chìm vào cảnh giới thứ nhất của Nhị Dục Thiên, ở cảnh giới này hắn đã bị đình trệ rất lâu. Ba cảnh giới của Nhất Phạm Thiên là cảnh giới trúc cơ, bởi vì có tiên linh khí của Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát trợ giúp, Lý Cường rất dễ dàng tu luyện thành, nhưng khi tới cảnh giới thứ nhất của Nhị Dục Thiên Thủy Động Chi Tâm, hắn liền đình trệ không tiến nữa. Hắn là từ tu chân lướt qua tu tiên trực tiếp đi vào tu thần, khó khăn to lớn đến mức không phải tiềm tu là có thể giải quyết. Lúc này nhờ áp lực của Huyễn Tật tiên trận, hắn mới chính thức có chuyển biến.
Hỏa Tinh chuyển hóa hỏa năng lượng lập tức bị Lý Cường hấp thu, không tới một bữa cơm, toàn thân Lý Cường đại phóng quang minh, màu sắc của Hỏa Tinh Giáp từ diễm màu đỏ hóa thành tử kim sắc, phát ra tử sắc quang mang vô cùng chói mắt, nhìn thấy nó cũng đã bắt đầu thuế biến.
Bích Ngô Tử ngơ ngác nhìn Lý Cường, trong lòng hắn hối hận không thôi, bản thân thật sự là quá nóng nảy, lẽ ra nên hiểu rõ thực lực của đối thủ trước, sau đó mới hạ thủ, như vậy mới có sự nắm chắc mười phần, bây giờ có cảm giác lên không được xuống không xong. Hư ảnh của hắn vòng quanh Lý Cường hai vòng, rồi chậm rãi tiêu mất.
Bích Ngô Tử đứng ở trước một tảng ngọc bích trong cung, lâm vào trầm tư.
Tảng ngọc bích này chính là trung ương của Huyễn Tật tiên trận, như là một mảnh bích họa đang kịch liệt thiêu đốt, biến hóa bên trong tiên trận đều có thể thấy thật rõ ràng từ nơi này. Vị trí của Lý Cường bây giờ là ở hướng trên Đông Bắc, quang huy thả ra trên người hắn đã chiếu cả nội cung một mảnh sáng rực. Ngọn lửa ánh lên từ ngọc bích làm gương mặt của Bích Ngô Tử vô cùng bất an.
Rốt cuộc Bích Ngô Tử hạ xuống quyết tâm, hắn hung hăng nói: " Bất kể ngươi là quái vật gì, trước tiên giam khốn chết ngươi đã, rồi hãy nói….hừ! Trước tiên phải đem ngươi vào trong hỏa nhãn!"
Bốn góc của ngọc bích đều có khắc bốn linh thú hình dạng cổ quái, Bích Ngô Tử theo thứ tự khởi động, linh thú phía phải đầu tiên phun ra một viên hồng châu, bắn vào trong Huyễn Tật tiên trận, ngay sau đó ba linh thú khác cũng bắn linh châu, nhất thời ngọc bích lặng lẽ ẩn tiến vào trong vách tường.
Bích Ngô Tử đi tới đại điện trong cung, có mấy khôi lỗi thể đang đợi ở nơi này. Ánh mắt Bích Ngô Tử lạnh như băng đảo qua, mấy khôi lỗi thể lập tức cúi đầu. Mấy người bọn họ đều là khôi lỗi thể rất cao cấp, có ý thức và tư tưởng của chính mình, chỉ là sau khi bị Bích Ngô Tử luyện thành khôi lỗi thì cũng không còn dám phản kháng. Bích Ngô Tử âm trầm nghiêm mặt nói: " Hành động công kích Mãnh Chiêm quốc dừng lại, phong tỏa bình nguyên, người tiến vào giết chết tất cả."
Mấy khôi lỗi thể quỳ xuống đáp: " Dạ!"
Linh thú bốn phía ngọc bích, nếu Lý Cường có thể nhìn thấy, hắn nhất định nhận thức được đó chính là hắn đã gặp qua tại Thiên Đình Tinh, Đại Viêm Linh Thú. Sau khi bốn linh thú điêu khắc phun ra linh châu, cả Huyễn Tật tiên trận đã bị phong bế. Loại trận pháp này nơi tiên giới tương đối lưu hành gọi là Hỏa Linh trận, bình thường tiên nhân dùng để trấn thủ và cất giữ bảo vật, người tu chân thật khó chống đỡ. Kiến thức của Bích Ngô Tử quá ít, hắn cho tới bây giờ không dám đi vào, chỉ là len lén trộm học được một chút linh huyền vận chuyển trận, còn uy lực chính thức của Huyễn Tật tiên trận, hắn cũng không biết, nếu không Lý Cường cũng không được dễ dàng như vậy.
Lý Cường cũng không biết biến hóa của tiên trận, hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giới thứ nhất của Nhị Dục Thiên. Dần dần, thiên tầng hỏa lặng yên dập tắt, hắn đã bị trận pháp na di tới hỏa nhãn của trận. Bích Ngô Tử đã dùng lực lượng ẩn tàng trong bốn linh thú điêu khắc, nhưng bởi vì Lý Cường tu thần, linh châu mất đi mục tiêu công kích, đã vô ích lãng phí nguồn năng lượng thật lớn này, Bích Ngô Tử cũng không phải tiên nhân, không cách nào bổ sung năng lượng mới, Huyễn Tật tiên trận vì vậy mà xuất hiện sơ hở rất lớn.
Bích Ngô Tử còn không biết trận pháp đã hoàn toàn dừng lại, hắn chỉ biết là một khi bốn linh thú phun ra linh châu, trận pháp sẽ phong bế, năng lượng bốn viên linh châu phát ra có thể phá hủy bất cứ sinh linh nào trong trận pháp, hắn chỉ cần đợi thêm một thời gian mở trận mà xem là được. Hắn tuyệt không nghĩ tới Lý Cường lại hoàn toàn biến mất, linh châu căn bản là tìm không được Lý Cường, lại không thể phản hồi, bốn viên linh châu tựa như vô chủ du động chung quanh, không bao lâu thì hao hết năng lượng trong tiên trận.
Lý Cường được Hỏa Tinh Giáp trợ giúp, thuận lợi tu qua cảnh giới đầu tiên của Nhị Dục Thiên Thủy Động Chi Tâm, bắt đầu tu luyện vào cảnh giới thứ hai Hắc Ám Chi Tâm, đến tận lúc này hắn mới chính thức tiến vào cửa lớn tu thần…thu hoạch ngoài ý muốn chính là Hỏa Tinh, nó dĩ nhiên cũng tiến hóa thành một bộ tiên giáp sống. Lý Cường vừa mở mắt nhìn, phát giác liệt hỏa trên thân hoàn toàn biến mất, còn mình đang ngồi trong một căn phòng thật lớn.
Căn phòng này không có cửa, kỳ quái là không có gì để chiếu sáng nhưng cả phòng lại sáng rực, vách phòng do tinh thạch màu tím trong suốt cấu thành. Kiến thức của Lý Cường bây giờ đã rất uyên bác, hắn biết đây chính là Hỏa Tử Vân Tinh hiếm thấy, trong phật chỉ của mình cũng có một khối nhỏ, đo Trí trưởng lão tặng cho, là vật rất hiếm thấy có thể ẩn chứa nhiệt năng rất lớn.
Ở giữa phòng có một cây trụ hình vuông, cũng do Mặc Hỏa Tử Vân Tinh chế tạo, trên đầu trụ có một tế đàn hình thù kỳ lạ, màu sắc tế đàn là màu đỏ tiên diễm, phía trên có một đoàn Huyễn Tật thiên hỏa màu tím đang quay cuồng thiêu đốt, không giống với thiên hỏa Lý Cường nhìn thấy trước kia ở Tinh Cung, màu sắc của thiên hỏa nơi nầy rất đậm, tựa hồ mười phần dã tính. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Đối với Huyễn Tật Thiên Hỏa Lý Cường đã có nhận thức rất sâu sắc, hắn vừa nhìn đã biết uy lực của thiên hỏa trên tế đàn lợi hại hơn thiên hỏa trong tử viêm tâm rất nhiều, tựa như là dã thú, một con đã được tuần phục còn một con thì còn hoang dã. Lần này Lý Cường rất cẩn thận, hắn cũng không dám tùy tiện đụng vào đoàn thiên hỏa này.
Lý Cường đi vòng trong phòng vài lần, không có phát hiện cái gì khác, hắn hiểu được mình đã bị giam cầm ở chỗ này.
Phòng do Mặc Tử Hỏa Vân Tinh cấu thành chính là tàng bảo thất của Tịch Mịch lão tiên ở ngay phía dưới hỏa nhãn. Bích Ngô Tử không có nghĩ đến lại tống Lý Cường đến nơi đây, hắn vốn không biết lại có một mật thất như vậy, nhưng tầng bảo thất này cũng phi thường hung hiểm, một khi xúc động trận pháp bên trong thì rất khó đối phó, cũng may Lý Cường vẫn còn cẩn thận không nóng lòng động thủ, hắn mơ hồ phát giác trong đó có sát khí.
Lý Cường chờ Bích Ngô Tử hạ thêm một lần công kích, nhưng đợi thật lâu cũng không có phản ứng. Hắn cẩn thận phóng thần thức xem xét, mới phát hiện nơi này là tàng bảo thất, bởi vì hai bên vách tường đều ba động không bình thường, hắn quan tâm nhất chính là Định Tinh Bàn, có nó thì có thể chạy ra khỏi tinh cầu này. Hắn lo lắng mãi cuối cùng quyết định mạo hiểm tầm bảo.
Huyễn Tật Thiên Hỏa trên tế đàn đột nhiên phát ra tiếng long long, Lý Cường đột nhiên cảm giác không đúng, thiên hỏa phát ra thanh âm rất giống khi mình phát ra thiên hỏa hoa thanh âm cổ quái, hắn nhanh chóng phun Thái Hạo Toa, một luồng kim quang vây quanh người, rất giống kim quang trên người tiên nhân. Huyễn Tật Thiên Hỏa đột nhiên nổ tung, vô số hỏa hoa thật nhỏ bắn tán ra.
Thái Hạo Toa trải qua một năm tu luyện, Lý Cường vốn đã nắm nắm chắc được đặc tính của nó, đây là tiên khí có hỏa tính, tương hợp với thể chất của mình. Vì dùng thiên hỏa tu luyện mà thành, Thái Hạo Toa vốn không sợ bị thiên hỏa thiêu. Lý Cường đứng trên mặt đất không dám lộn xộn, tùy ý cho hỏa hoa bay múa bên người, có ít thiên hỏa tiến vào trong kim quang của Thái Hạo Toa, lập tức đã bị Thái Hạo Toa bắn ra.
Thiên hỏa thành những hỏa hoa đảo qua khắp mọi ngõ ngách trong phòng, sau đó lại một lần nữa tụ tập, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng lớn, lại trở lại trên tế đàn. Lý Cường âm thầm may mắn, may mắn Thái Hạo Toa có đặc chất của thiên hỏa nên nó không nhận thấy được dị thường, nếu là người tu chân sẽ không cách nào ngăn cản, tiên nhân có lẽ không sợ thiên hỏa, nhưng thiên hỏa nếu bị kích động thì trận pháp mai phục nhất định cũng sẽ bị kinh động, nếu muốn hóa giải cũng phải đại động can qua.
Lý Cường cẩn thận nghiên cứu một phen, đối với gian tàng bảo thất này hắn có chút cảm giác không thể nào xuống tay, mình biết rõ đồ vật bị giấu trong Mặc Hỏa Tử Vân Tinh, nhưng hắn lại không biết linh huyền, chỉ có thể nhìn vách tường mà than thở. Hắn bây giờ đã không còn là con trâu nghé mới sinh ngày xưa, nếu là trước đây hai năm, hắn có thể ngạnh cứng liều mạng, bây giờ hắn cẩn thận hơn rất nhiều, biết bảo bối của tiên gia vốn lợi hại, không có biết rõ ràng thì hắn tạm thời sẽ không động thủ.
Cũng không biết qua bao lâu, vẫn không hề có chút đầu mối, trong thời gian này đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa trên tế đàn đã bộc phát bảy lần. Lý Cường dần phát hiện đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa này chính là mấu chốt của căn phòng, nên hắn quyết định thu đoàn thiên hỏa này. Hắn chuẩn bị tử viêm tâm trên cánh tay, kế tiếp chính là Hỏa Tinh.
Tại Tinh Cung khi thu lấy đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa thì năng lượng của nó đã yếu đi rất nhiều, mấy ngàn năm thiêu Thái Hạo Toa, đã làm cho năng lượng của nó tiêu hao rất nhiều, trong lúc nó yếu nhất đã bị Lý Cường dùng Tử Viêm Tâm thu lấy nhưng đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa ở trước mắt này lại bất đồng, loại năng lượng cuồng dã ba động này, Lý Cường vừa nhìn thấy đã biết nó lợi hại, cho nên hắn phi thường cẩn thận, đối với uy lực của thiên hỏa và đặc điểm hắn hiểu còn rõ hơn những người tu chân khác.
Lý Cường lấy ra tử viêm tâm, hắn căn bản đã hiểu rõ sự kết cấu của nó. Phó Sơn không hổ là đại tông sư chế khí, trúc cơ bảo khí này được xếp đặt phi thường tinh xảo, bộ phận tài liệu của tử viêm tâm khiến cho hắn phải than thở, càng không cần phải nói sự kết cấu tinh xảo và gian nan khi tu luyện, Lý Cường đôi khi nghĩ không biết mình có quyết tâm và nghị lực để tu luyện một kiện bảo bối như vậy hay không. Lý Cường bây giờ chỉ tìm được một khuyết điểm duy nhất chính là Phó Sơn dùng tam muội chân hỏa tu luyện tử viêm tâm, vì chân nguyên lực trụ cột tam muội chân hỏa, bây giờ lại được Lý Cường bỏ thêm thần dịch lực, hắn quyết định một lần nữa tu luyện tử viêm tâm.
Tam muội chân hỏa đã không còn, bởi vì sau khi Lý Cường tu luyện Thiên Tiến Chương tu thần trúc cơ thiên chương, không có pháp môn cụ thể để vận dụng, hắn chỉ có thể dựa vào pháp thuật và linh huyền lúc tu chân mà tu luyện. Hắn mười phần rõ ràng sự chênh lệch trong đó, nhưng trước mắt không còn cách nào khác, bởi vì trong lòng tử viêm tâm đã tràn ngập thiên hỏa, cho nên không có cách nào vận dụng thiên hỏa để tu luyện, hắn bắt đầu nếm thử phương pháp mới, dùng thần dịch lực làm chủ yếu để luyện khí.
Một đoàn quang mang màu vàng xuất hiện trước mặt Lý Cường, tử viêm tâm từ trong tay hắn bay lên, nhập vào trong đoàn kim quang đó. Lý Cường nhắm mắt ngồi ngay ngắn, chìm vào cảnh giới của Nhị Dục Thiên, hoàn toàn dùng tâm niệm mà khống chế. Hắn phát hiện thần dịch lực uy lực không phải chuyện đùa, hắn muốn biến hóa như thế nào tử viêm tâm sẽ biến hóa như thế, thật sự là kỳ diệu vô cùng.
Trụ cột chính thức của tử viêm tâm không phải là hỏa tính, mà là hàn tính, gần đây Lý Cường mới phát hiện ra huyền bí trong đó. Trong tay hắn còn có ba viên huyền châu, trước tiên lấy ra một viên tăng mạnh trụ cột hàn tính của tử viêm tâm, lại dùng Thập Bát Diệt Ma Thủ trận pháp phòng ngự tầng thứ sáu gia cố thêm ngoại tầng của tử viêm tâm, làm cho tử viêm tâm càng thêm chắc chắn. Có thể ngay cả Trí trưởng lão cũng không nghĩ ra Lý Cường lại biết sử dụng phù chú như thế.
Sau đó Lý Cường bắt đầu thay đổi hình dáng của Tử Viêm Tâm, hắn đem tử viêm tâm tu cải thành một bao tay màu tử kim sắc, hơn nữa còn lưu lại một tiểu trận pháp cho Hỏa Tinh ẩn vào. Loại phương pháp tu luyện này hắn thật chưa quen, dần dần hắn mới cảm giác được diệu dụng trong đó, đó chính là có thẻ tùy tâm sở dục, chỉ cần hắn có thể nghĩ đến, thần dịch lực liền có thể làm ra thật hoàn mỹ, hắn ngày càng thích phương pháp loại này.
Lý Cường còn không biết, đối với sự cải tạo tử viêm tâm, là một kiện thần khí đầu tiên mà hắn tu luyện, mặc dù cũng chưa chính thức là thần khí nhưng đã có được đặc điểm của thần khí. Bao tay này hắn cũng tu luyện suốt sáu tháng.
Trong thời gian này, Bích Ngô Tử cũng từng mở qua Huyễn Tật tiên trận, nhưng không có phát hiện ra tung tích của Lý Cường, hắn tìm tòi tại ngọc bích thật lâu cũng không tìm được một tia dấu vết, chỉ là nhận thấy trong tiên trận có chút không ổn, bởi vì tiên trận còn chưa có hoàn toàn dừng lại, còn đang chậm rãi vận chuyển, hắn còn không rõ là tại sao, lại không dám tiến vào trận xem xét, trong lòng luôn thắc thỏm bất an. Hắn lại không dám cho trận pháp hoàn toàn dừng lại, lỡ như Lý Cường còn sống, là có thể lập tức thuấn di đi ra. Hắn đối với thực lực của Lý Cường mười phần e ngại, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày thủ lại trong tiên cung, không dám đi bất cứ nơi nào.
Vào một ngày, Lý Cường vừa mở mắt, hài lòng nhìn bao tay trên tay, bao tay lóe ra quang mang tử kim sắc thật đậm và chói mắt. Hắn lại nhìn đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa, có chút do dự, muốn thu lấy lại sợ bị năng lượng của thiên hỏa làm thương tổn. Vì muốn bảo hiểm, hắn đem Hỏa Tinh bám vào bao tay, rồi cắn răng đưa bao tay vào trong đoàn thiên hỏa.
Trong phút chốc cả phòng sáng rực, Huyễn Tật tiên trận đã bị kích động. Loại thiên hỏa này ngay cả Hỏa Tinh cũng chịu không được, nó lập tức tiến vào nơi ẩn thân trong bao tay. Thiên hỏa cuồng dã phát ra tiếng oanh minh kịch liệt, thiên hỏa của bao tay lập tức xuất ra, màu sắc của thiên hỏa trong bao tay là quang diễm màu tím, còn thiên hỏa bên ngoài cũng là màu tím đậm, hai màu sắc thiên hỏa giao vào một chỗ, hình thành một màu tử bạch sắc rất cổ quái.
Lý Cường đột nhiên cảm thấy bất hảo, bao tay không chống đỡ được thiên hỏa bên ngoài, tựa hồ có dấu hiệu hòa tan. Hắn liền lập tức vận xuất thần dịch lực, một đoàn kim quang bắn thẳng vào trong bao tay. Lần này thiên hỏa không có thiêu tới, có Thái Hạo Toa hộ thân cũng hoàn toàn khác hẳn, thần dịch lực ngưng kết bên ngoài bao tay, bao tay cũng nổi lên biến hóa kỳ quái, Lý Cường bắt đầu cảm thấy cố hết sức. Theo một trận ba ba quái dị, bao tay phát ra kim quang màu tím đậm.
Một tiếng sét đánh đột nhiên vang lên, đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Lý Cường kinh hãi phát hiện có một bao tay màu tím lóe ám kim quang xuất hiện trước mắt, hắn đã thành công thu lấy đoàn thiên hỏa nhưng cũng tự mình luyện ra một bao tay không rõ uy lực công năng. Tâm thần hắn khẽ động, cái bao tay liền lặng lẽ bám vào trên cánh tay trái, hắn lại thử liên lạc với Hỏa Tinh, trong chớp mắt hiện ra một bộ tiên giáp màu đen ẩn chưa tử sắc quang mang chói mắt bảo vệ toàn thân, kỳ dị chính là bộ tiên giáp biến ảo này cũng có một chiếc mặt nạ màu đen gắn vào trên mặt.
Lý Cường vui vẻ a a cười to, nếu bên cạnh có người nhìn thấy sẽ cảm thấy rất kinh khủng, bởi vì mỗi một nếp trên mặt đều cũng hiển lộ rõ ràng trên mặt nạ, mặt nạ thật linh hoạt như đang sống.
Huyễn Tật Thiên Hỏa bị thu đi, cả Huyễn Tật tiên trận trung ương liền bị phá rớt. Ước chừng tiên nhân lập tiên trận này cũng không tưởng tượng được có ai thu được thiên hỏa lợi hại như thế. Hai bên vách tường do Mặc Hỏa Tử Vân Tinh cấu thành lặng lẽ hiện ra hai vân án, nhất thời bảo khí trong phòng lóe ra, Lý Cường liếc mắt nhìn thấy vân án bên trái có Định Tinh Bàn, không khỏi vô cùng mừng rỡ, biết mình đã có cơ hội thoát khốn.
Hắn đi tới trước vân án, chỉ thấy bên trên để hai kiện đồ vật, một là Định Tinh Bàn, và một khối giống như ngọc, dài một thước ba, bên trên khắc vô số quái thú, bên trong còn có mây mù liễu nhiễu, phiêu hốt không chừng. Hai kiện đồ vật đều có kim quang nhàn nhạt bao phủ, Lý Cường biết đây là cấm chế hộ bảo.
Hắn sử dụng Thái Hạo Toa mạnh mẽ phá giải. Một tiếng nổ sét đánh, Lý Cường không khỏi choáng váng, ngay cả Thái Hạo Toa cũng phá không được. Dưới tình thế cấp bách hắn đưa tay chộp tới. Bàn tay hắn súc đầy thần dịch lực, giống như bóp nát một quả khí cầu " ba" một tiếng vang nhỏ, hắn đã bắt được Định Tinh Bàn. Lý Cường vui vẻ cười to, thần dịch lực thật là hảo dụng, hắn không khỏi cảm thấy tin tưởng tăng nhiều.
Đột nhiên ngay giữa ngực kịch chấn, Lý Cường cúi đầu vừa nhìn, không khỏi vừa mừng vừa sợ, nguyên lai là linh châu của Mị nhi đã động.