Kiếm Tiêu Điện chỉ còn lại Thiên Xích Âu, Mị nhi, Linh Bách Tuệ, Triệu Hòa và Cảnh Phong mấy người, những người khác đều cũng rời đi.
Trong lòng Lý Cường âm thầm giật mình, hắn thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại. Từng có cảnh giới Hắc Ám Chi Tâm thể ngộ, hắn đối với loại tâm tình biến hóa kỳ quái này đã dần dần có thể khống chế.
Lý Cường hỏi: " Triệu Hào, gần đây có về Thiên Đình Tinh hay không?"
Triệu Hào đứng dậy nói: " Sư tôn, mười năm trước đệ tử có về qua, nhưng quê hương biến hóa rất lớn, từ Lệ Đường quốc và Cố Tống quốc khai chiến, ai, nhà của đệ tử cũng tản, không còn nhìn thấy một ai nữa..."
Lý Cường khẽ cau mày: " Khai chiến? Là chuyện lúc nào?"
Triệu Hào lắc đầu: " Đã rất lâu....khi đệ tử trở về, thì đã kết thúc..."
Chỉ thấy Nạp Thiện và Lệ Vũ Mẫn mang theo bốn người truyền tống đi lên. Nạp Thiện hét: " Lão đại, tiểu sư điệt và sư điệt nữ của ta tới rồi, mau, mau bái kiến sư tổ!" Nhìn ra được, Nạp Thiện rất thích bốn đệ tử này.
Bốn đệ tử cung kính tiến lên thi lễ, bái kiến Lý Cường.
Lý Cường ngẩn ra, hắn nhìn chằm chằm một người trong đó, khó tin hỏi: " Triệu Hào...ngươi...ngươi thu thái tử Cố Tống quốc...làm đồ đệ?"
Triệu Hào nói: " Dạ, là Hầu sư bá phân phó đệ tử thu, đệ tử không dám không tuân."
Trong bốn đệ tử có một người chính là thái tử Triệu Ki Lý Cường từng gặp qua tại Cố Tống quốc. Bộ dáng của Triệu Ki có chút biến hóa, nhưng Lý Cường liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
Triệu Ki nói: " Sư tổ, là đệ tử cầu Thánh Vương làm chủ, trước tiên ở Thánh Vương phủ tu chân, sau đó mới cùng sư tôn tu chân, đệ tử thật sự không muốn tiếp tục cuộc sống tại hoàng gia, quá buồn chán."
Triệu Hào nói: " Ki nhi là đại đồ đệ của đệ tử, tiểu đồ đệ Lưu Cảnh là hoàng tử của Đại Hán quốc..."
Lý Cường cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn kinh ngạc hỏi: " Triệu Hào, ngươi sao lại chuyên thu hoàng gia đồ đệ, ngươi cũng thật quá đi a?"
Triệu Hào kinh hoảng vội nói: " Cảnh nhi là do Phó sư bá phân phó đệ tử thu, đệ tử..." Hắn có chút bộ dáng ủy khuất.
Lý Cường đột nhiên hiểu được, hai vị lão ca là lo lắng cho người bảo hộ cho quốc gia của mình. Hắn gật đầu không nói gì nữa.
Thiên Xích Âu nói: " Hai nữ đệ tử là đệ tử của Ngân Phượng kiếm viện Lệ Vũ Mẫn, mặc hồng y gọi Loan Linh, mặc bạch y gọi Doanh La, đều là người của Lệ Đường quốc Thiên Đình Tinh."
Bốn đệ tử đều đăm đăm nhìn Lý Cường, Mị nhi ôm miệng bật cười, Linh Bách Tuệ hỏi: " Mị nhi, muội cười cái gì?"
Mị nhi cười nhỏ giọng nói: " Ca ca lại phải tặng ra không ít bảo bối rồi, hì hì, bọn họ thật là cơ trí a."
Lý Cường cũng cười, hắn nhớ tới lần đầu khi nhìn thấy Hầu Phích Tịnh, thì mình cũng mang theo Mai Tinh Tinh và Triệu Hào mấy người quấn quýt theo Hầu lão ca đòi pháp bảo. Hắn nói: " Các ngươi đều đứng lên đi."
Bốn đệ tử đứng lên, lập tức cùng tiến lên.
Triệu Ki rất kích động, hắn là từ khi Lý Cường dẫn theo xuất cung, mới quyết tâm đi tu chân, giống như Hầu Phích Tịnh, hắn cũng buông ta cho ngôi vị hoàng đế của mình, chính bởi vì tu chân mới có thể gặp lại Lý Cường.
Lý Cường lấy ra bốn thanh phi kiếm, tiện tay vuốt nhẹ lên thân kiếm, kim quang chớp động, đã đem thân kiếm một lần nữa sửa sang lại một lần. Hắn nói: " Kiếm danh tự mình đặt lấy, hoặc là để sư tôn các ngươi đặt cho."
Bốn người mừng rỡ. Lưu Cảnh nhìn qua tựa như một hán tử thô lỗ, nhưng lại là người thứ nhất quỳ xuống khấu tạ: " Tạ sư tổ thưởng tứ."
Còn ba người kia cũng vội vàng dập đầu đa tạ. Lý Cường vung ống tay áo, bốn người lập tức bị một cỗ kình lực vô hình nâng lên. Trong lòng Lý Cường cảm thán: " Có phải mình đã rất già rồi không, không ngờ cũng đã có đồ tôn rồi."
Lý Cường cẩn thận xem xét tu vi của bốn người, trong đó tu vi của Triệu Ki tốt nhất, Loan Linh tiếp theo, Lưu Cảnh và Doanh La hơi yếu, nhưng cũng đều đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ.
Tầm mắt của Lý Cường bây giờ không phải chuyện đùa, hắn phát hiện mấy đệ tử này đều là nhờ linh đan và ngoại lực trợ giúp mới tu nhập Nguyên Anh kỳ, trụ cột căn cơ không cao. Hắn trầm mặc chốc lát, nói: " Các ngươi sau khi tham gia đại hội tranh tài thì phải bế quan tu luyện, nếu không trụ cột không củng cố, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma đó."
Thần thái của bốn đệ tử vẫn bình thường, tựa hồ không chút ngạc nhiên.
Thiên Xích Âu giải thích: " Tiểu sư thúc, thời gian bọn họ tu luyện quá ngắn, chúng ta lại có kế hoạch, chờ khi bọn họ tham gia đại hội xong thì lập tức bế quan tu luyện, sau đó lại ra ngoài du lịch một phen, để cho bọn họ ở bên ngoài tự mình tu luyện thể ngộ, a a, bọn họ đều cũng biết nên làm như thế nào."
Lý Cường nói: " Nhìn bộ dáng, Phong Duyên Tinh các đại môn phái cạnh tranh rất kịch liệt, các ngươi làm như vậy cũng không tốt lắm, ân, nếu đã tới bước này, thôi thì ta phải đến thành toàn cho các ngươi thôi." Tay hắn xuất một vòng ánh sáng đem bốn đồ tôn bao lại, nói: " Đều tự vận công."
Triệu Hào kinh hãi vô cùng, hắn nhỏ giọng nói: " Trời ạ! Quá tuyệt vời." Cả Kiếm Tiêu Điện thật yên tĩnh, mọi người đều cũng khẩn trương nhìn Lý Cường.
Trong lòng Thiên Xích Âu hiểu được, một tu chân cao thủ đều không muốn làm chuyện như vậy, bởi vì cho dù tu chân cao thủ đã tới Đại Thừa kỳ, chân nguyên lực tuy nói vô cùng vô tận, nhưng tăng công lực cho đệ tử như thế này cũng rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa phân tấc trong đó cũng rất khó nắm chắc, chỉ có cao thủ đã ngoài Tán tiên mới có thể làm như vậy.
Cũng là lần này Lý Cường ở Tâm Luyện Các chứng kiến loại phương pháp này, hắn nhịn không được muốn thử một lần. Đợi khi vừa ra tay, hắn mới hiểu được sự khó khăn trong đó, nhất là hắn một lần lại trợ giúp bốn người, càng gan lớn vô cùng, nếu công lực không cao tuyệt, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện xấu.
Đây là một loại thủ pháp cố bổn hồi nguyên, Lý Cường từng nhìn thấy Kỳ Quân Sát thi triển qua, lúc ấy nhìn bộ dáng Kỳ Quân Sát rất nhẹ nhàng, từng nghĩ rằng việc này không khó làm, may là hắn vừa tu nhập Ngũ Kình Thiên cảnh giới sơ bộ, thần dịch lực cuồn cuộn không ngừng căn bản dùng không hết, hắn trước tiên dùng thần dịch lực ổn định cho bốn người, đầu tiên giúp Triệu Ki củng cố, sau đó tận lực bồi tiếp Loan Linh, Lưu Cảnh và Doanh La.
Mọi người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, chỉ nghe Lý Cường chậm rãi nói: " Không nên muốn đột phá tầng cấp, ổn định tâm thần, nghe ta chỉ huy..." Hắn từng bước chỉ đạo, cũng tốn hết một ngày thời gian.
Rốt cuộc, Lý Cường thu tay lại nói: " May mắn, may mắn, đáng tiếc, đáng tiếc."
Nạp Thiện tò mò hỏi: " Lão đại, cái gì may mắn cái gì đáng tiếc a? Đệ nghe không hiểu."
Lý Cường nói: " Nạp Thiện, không có gì, ta chỉ là cảm khái một chút mà thôi." Hắn bây giờ đã biết dùng phương pháp này tăng lên thực lực của người tu chân nên chỉ dùng một phần nhỏ thì tốt hơn, nếu không quá dễ dàng xảy ra vấn đề. Hắn nguyên lai chuẩn bị đề cao tầng cấp cho bốn người, nhưng đột nhiên phát hiện không đúng, hắn lập tức thay đổi mục đích, chuyển qua ổn định tu vi của bọn họ, may là hắn phản ứng nhanh, lại rất cẩn thận, mới không có xuất ra chuyện ngoài ý muốn.
Thiên Xích Âu hưng phấn nhìn bốn người, với ánh mắt của hắn liền nhìn ra căn cơ của bốn người này đã hoàn toàn thay đổi, nguyên anh cũng không giống như trước hư phù, sau này tu luyện có thể tăng nhanh bội lần. Bốn đệ tử này chính là đời trung kiên lực lượng thứ ba của Cổ Kiếm Viện, trong lòng hắn phi thường cảm kích Lý Cường, bởi vì hắn biết cử động vừa rồi của Lý Cường phải mạo hiểm biết bao nhiêu.
Bốn người Triệu Ki rất nhanh tu luyện xong, bốn người đồng thời khấu tạ ân sư tổ ân tứ.
Lý Cường nói: " Ta chuẩn bị về Thiên Đình Tinh một chuyến tìm xem Hầu lão ca có ở đó hay không, sẽ rất nhanh quay lại."
Nạp Thiện, Triệu Hào và Triệu Ki cả bốn đệ tử kia trong mắt đều thả ra ánh sáng. Phong Duyên Tinh cách Thiên Đình Tinh không xa lắm, nhưng đi về cũng không dễ dàng, cho nên vừa nghe Lý Cường muốn đi, sáu người nhất thời cùng hướng tới, vì bọn họ ở lại Cổ Kiếm Viện đã lâu, đều cũng biết phải do trưởng bối ra quyết định, vãn bối tuyệt không thể chen lời. Nhưng vẫn là Nạp Thiện hiểu rõ tính tình của Lý Cường, hắn là người thứ nhất nhịn không được nói: " Lão đại, mang đệ trở về đi." Hắn một khi đã mở miệng, Triệu Hào cũng nhịn không được nói: " Sư tôn...còn có đệ tử..."
Sắc mặt Mị nhi có chút đau khổ, nàng nói: " Mị nhi ở lại Cổ Kiếm Viện đợi ca ca trở về..."
Lý Cường lúc này mới nhớ tới Mị nhi còn chưa nói chuyện về nhà, hắn hỏi: " Mị nhi, có về thăm nhà chưa?"
Mị nhi gật đầu, nàng không rơi lệ, chỉ là cúi đầu nhỏ giọng nói: " Đã tìm không được nữa, không biết bọn họ đã chạy đi đâu rồi..."
Trong lòng Lý Cường buồn bã, hắn nhẹ nhàng ôm Mị nhi nhỏ giọng an ủi.
Linh Bách Tuệ nói: " Đại ca, huynh không cần lo lắng, Mị nhi có muội bảo vệ, không ai có thể thương tổn nàng."
Lý Cường nói: " Linh nhi, muội không trở về Tuệ Hành Cung sao?"
Linh Bách Tuệ lắc đầu nói: " Trở về nhìn cái gì? Coi như muội đã chết rồi đi." Lời nói lộ ra một cỗ oán khí.
Lý Cường ngạc nhiên nói: " Tuệ Hành Cung không phải sư môn của muội sao?"
Linh Bách Tuệ nhàn nhạt nói: " Từ khi muội bị giam cầm tại Lăng Nguyên Tinh sa mạc, muội không còn đệ tử của Tuệ Hành Cung nữa, dựa vào thực lực của Tuệ Hành Cung, muội có chết cũng không tin các nàng tìm không được muội."
Mị nhi đi tới trước mặt Linh Bách Tuệ, lôi kéo tay nàng dịu dàng nói: " Linh tỷ tỷ, đừng nóng giận nữa, sau này Mị nhi ở cùng tỷ." Hai người bọn họ đồng bệnh tương liên.
Lý Cường nói: " Xích Âu, Mị nhi và Linh nhi ở lại Cổ Kiếm Viện tiềm tu, không được chậm trễ." Lại nói với Triệu Hào: " Triệu Hào, ngươi ở lại Cổ Kiếm Viện đi, bây giờ ngươi là Kim Lân kiếm viện chưởng viện, còn có bốn đệ tử phải tham gia đại hội tranh tài, ngươi không thể bỏ đi. Nạp Thiện, ngươi đi gọi Triệu Trì đến, hai người các ngươi theo ta về Thiên Đình Tinh."
Triệu Hào không khỏi thở dài, nhưng lời nói của sư tôn cho tới bây giờ hắn cũng sẽ không cãi lời. Hắn nói: " Sư tôn, đệ tử ở lại Cổ Kiếm Viện chờ ngài trở về."
Nạp Thiện hoan hô một tiếng, xoay người bỏ chạy, hắn vội vã đi tìm Triệu Trì đến.
Cảnh Phong đi tới trước mặt Lý Cường, hắn lắc cái đầu đầy tóc rối bời, nói: " Tiểu phong tử, ta cũng muốn đi, a a, không biết lúc nào còn có thể gặp mặt." Hắn tựa hồ có chút bộ dáng thương cảm.
Lý Cường cười nói: " Lão phong tử, ngươi chuẩn bị đi đâu?"
Cảnh Phong nói: " Ta về Thản Bang Tinh Thiên Lại thành, sau đó phải đi dạo chơi thiên hạ, cáp, nếu không gặp ngươi, ta tạm thời sẽ không trở lại."
Thiên Xích Âu nói: " Ai, Cảnh lão ca rất tận tâm đối với đệ tử của Cổ Kiếm Viện chúng ta, thật sự là không nỡ để ngươi đi a."
Cảnh Phong cười to nói: " Bỏ đi, viện chủ huynh đệ, ta làm rối loạn chỗ này đến như vậy, cơ hồ mỗi đệ tử đều cũng không chịu được, ta phải đi sớm một chút, ha ha, viện chủ ngươi không biết hay sao?" Bộ dáng trên mặt hắn rất đắc ý.
Cảnh Phong cơ hồ đều tỷ thí qua với tất cả đệ tử của Cổ Kiếm Viện, mỗi lần đều cũng đánh cho bọn họ quỷ khóc sói tru, nhưng hắn cũng đã giúp cho đám đệ tử này rất nhiều kinh nghiệm thật chiến, lão phong tử xuống tay tuyệt đối là điên cuồng.
Triệu Hào thành khẩn nói: " Các đệ tử mặc dù sợ ngươi, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm kích ngươi."
Cảnh Phong gãi đầu tóc rối bời, hắn không có thói quen nghe người khác khách khí, nói một câu: " Phong tử cáo từ đây." Một đạo bạch quang hiện lên, hắn liền thuấn di đi.
Chỉ chốc lát sau, Nạp Thiện hưng phấn trùng trùng mang theo Triệu Trì bay trở về, hắn giở khuôn mặt tươi cười vuốt cái đầu bóng lưỡng nói: " Thản Ca cũng muốn đi, lão đại, có muốn cho hắn đi theo không?"
Lý Cường nói: " Đi chỗ đó thêm nhiều người để làm chi, ta chỉ gặp Hầu lão ca thì trở về, không phải đi ra ngoài du lịch."
Nạp Thiện lập tức rất thành thật nói: " Hà hà, ta cũng có nói như vậy..." Hắn nhanh miệng chối, ra một bộ dáng như không liên quan tới ta đâu.
Lý Cường cười nói: " Ngươi vẫn còn như trước, hay, ta thích."
Nạp Thiện vui vẻ cười to nói: " Vẫn là đi theo lão đại thoải mái hơn, quy củ nơi này thật là nhiều quá."
Triệu Hào quát: " Nạp Thiện, ngươi nói cái gì?"
Nạp Thiện sợ đến co rụt cổ, luôn miệng nói: " Ta cái gì cũng không có nói a....lão Nạp ta đâu có dám nói lung tung..."
Từ Thiên Đình Tinh truyền tống trận đi ra, bên ngoài vẫn như trước là sa mạc mênh mông. Triệu Trì nói: " Lão đại, chúng ta đi như thế nào?"
Bây giờ Lý Cường đã không cần bay, hắn dễ dàng thả ra một vòng kim quang, ba người thuấn di đi.
Kim quang hiện lên, ba người rơi vào bên ngoài một bìa rừng cây thấp thưa thớt, Nạp Thiện nhìn chung quanh, hỏi: " Lão đại, đây là nơi nào?"
Xa xa có một vòng thành tường màu xanh, trong không gian bàng bạc như ẩn như hiện. Triệu Trì tinh mắt, hắn ngạc nhiên nói: " Đây là thành tường của Cố Tống quốc...là thành thị nào a?"
Lý Cường nói: " Đây là Hàm Lâm Thành của Cố Tống quốc, lần đầu tiên khi ta mới tu chân đã đi đến thành thị này, ở chỗ này thu Triệu Hào làm ký danh đệ tử. A a, nghĩ xem, chúng ta nên thay đổi một chút, như vậy vào thành thị không được đâu." Nói xong hắn khẽ rùng mình, tiến hóa Kình Thiên thần giáp huyễn hóa thành trang phục của một vị công tử, toàn thân là quần áo màu lam ám hoa, hắn lại tiện tay lấy trong thủ trạc ra một cây quạt, cười nói: " Nhanh đổi! Nhanh đổi! Chúng ta vào thành đi chơi, trời sẽ tối lập tức đó, nhanh lên một chút a."
Triệu Trì và Nạp Thiện bị Lý Cường thúc giục đến cuống quýt tay chân thay đổi quần áo, cũng may hai người bọn họ đều là người từ Thiên Đình Tinh đi ra, trong trữ vật đai lưng đều có trang phục thường dùng, rất nhanh đã thay đổi xong. Triệu Trì vẫn còn bộ trang phục khi làm bảo tiêu, Nạp Thiện càng khoa trương, người này không ngờ lại mặc trang phục có bộ dáng như một lưu manh, một thân đoản y màu đen bằng vải đoạn, còn mặc thêm một kiện áo giáp mỏng, một cái túi da trâu rộng thùng thình đeo bên hông, quần cũng màu đen, trên chân mang giày gỗ, mỗi bước đi đều vang lên bình bịch.
Lý Cường nhịn cười, phất tay nói: " Đi thôi, chúng ta vào thành."
Tốc độ của ba người cực nhanh, giống như đi như bay trên mặt đất, trong chớp mắt đã tiến lên đường cái.
Ba người không hẹn mà cùng thả chậm tốc độ, như những người bình thường chậm rãi hướng cửa thành đi đến. Trên đường người đi rất ít, sắc trời đã gần hoàng hôn, ba người Lý Cường không vội, bộ dáng nhàn nhã đi tới hướng cửa thành.
Binh lính thủ thành ngay cửa thành đã chuẩn bị đóng cửa thành, cửa thành chỉ để lại một khe hở nhỏ, chỉ đủ cho một người đi qua, bốn binh lính đang tra xét người đi vào thành, một binh lính đột nhiên kêu lên: " Các ngươi nhìn ba người kia." Chỉ thấy ba người Lý Cường đang đi lại gần.
" Đứng lại, người nào?"
Nạp Thiện cười hì hì nói: " Vào thành dạo chơi." Ba người đĩnh đạc đứng, Lý Cường còn phe phẩy cây quạt, nhưng điều không đúng chính là bây giờ là đầu mùa đông, gió lạnh lẫm liệt, cây quạt này của hắn thật sự là quá chói mắt, người khác đều phải mặc áo ấm thật dày, bọn họ lại đi mặc quần áo của mùa hè. Cũng khó trách, bọn họ căn bản là cảm thụ không được sự rét lạnh của bên ngoài.
Bốn binh lính như lâm đại địch, cả đám rút đao chĩa về ba người, trong đó một binh lính quát: " Đem giấy thông hành ra!"
Lý Cường cảm thấy có ý tứ cực kỳ, nhớ tới lần đầu tiên mới tới đây, một binh lính họ Hoa đã hỏi giấy thông hành của hắn, bây giờ sợ rằng tên lính đó đã không còn trên nhân thế nữa.
Hai tay Lý Cường xòe ra, nói: " Ta không có giấy thông hành a, chúng ta chỉ vào thành đi chơi mà thôi, không cần khẩn trương." Thật ra hắn chỉ là muốn cảm thụ một chút cuộc sống của thế tục giới, cho nên không trực tiếp na di vào thành, cùng người phàm tiếp xúc cũng là một chuyện rất thú vị.
Bốn binh lính nghe hắn vừa nói, càng khẩn trương hơn, giơ cây đao trong tay, như lâm đại địch vẫn duy trì khoảng cách. Một binh lính quát to: " Người mau tới! Người đâu mau tới!" Một trận cước bộ dồn dập vang lên.
Ba người Lý Cường cười hì hì đứng nhìn, Nạp Thiện sờ sờ cái đầu bóng lưỡng nói: " Bọn họ khẩn trương như vậy làm chi a, lão Nạp ta lại không ăn thịt người, việc lạ đó."
Một tiểu quan đeo đao dẫn mười binh lính lao ra, kêu lên: " Chuyện gì? Chuyện gì?"
Binh lính kia nói: " Tới ba người không rõ thân phận muốn đi vào thành."
Vị trung niên hán tử có cửu phẩm tiểu quan kia nhìn ba người từ trên xuống dưới, không rõ bọn họ là ai. Hắn hỏi: " Các ngươi từ nơi nào tới? Đến Hàm Lâm Thành có chuyện gì?"
Triệu Trì tiến lên nói: " Công tử nhà ta từ bên ngoài trở về, muốn vào thành dạo chơi." Hắn vừa nói chuyện, tựa như biến hóa ảo thuật, trong tay xuất hiện một thỏi vàng mười lượng. Triệu Trì là tiêu sư của tiêu cục, làm sao để vượt qua sự kiểm tra hắn cũng có biện pháp, lần này hắn lại dùng vàng mở đường.
Cũng quả nhiên, tiểu quan kia con mắt sáng lên, Triệu Trì thuận tay nhét vàng vào trong tay hắn, nhỏ giọng nói: " Cấp các huynh đệ mua rượu uống, chúng ta đi vào thành dạo chơi một chút thôi."
Tiểu quan nọ gắt gao nắm chặt thỏi hoàng kim, trên mặt lộ ra tươi cười: " Di, đây là khách quý từ đại đô tới ma, a a, thứ cho tiểu nhân mắt kém, vừa rồi không có nhận ra, mời các vị, mời các vị!"
Lý Cường nhịn không được bật cười, uy lực của hoàng kim quả thật không gì nói được. Hắn dùng cây quạt nhẹ nhàng gõ nhẹ vào bả vai tiểu quan, cười nói: " Không tệ, rất cơ trí, chúng ta đi!" Ba người nghênh ngang đi vào thành.
Đợi ba người đi xa, tiểu quan kia đột nhiên nhổ ra một ngụm, nói: " Mẹ kiếp, có tiền lợi hại lắm sao, ta phi! Các huynh đệ, ngày mai đi Đắc Ý lâu, ta mời khách."
Sắc trời dần dần đen sẫm xuống, nhà nhà đã bốc khói xanh nhè nhẹ, trong không khí phiêu tán nhàn nhạt mùi thức ăn. Ở ngã tư đường trống rỗng, rất ít nhìn thấy người đi đường, có người ở ngay cửa treo hai cái đèn lồng, ngã tư đường hôn ám có vẻ phi thường lãnh thanh.
Nạp Thiện hít sâu một hơi: " Ai, thật lâu cũng không có ăn cái gì, sau khi tu chân chỉ có điểm ấy là không tốt, không có cảm giác muốn ăn cơm."
Triệu Trì nói: " Đúng vậy, trước kia ta thích ăn nhất, từ khi đến Phong Duyên Tinh tu chân, hình như chưa từng ăn được món gì ngon, lão đại, chúng ta tìm chỗ nào ăn một chút gì đi."
Lý Cường vào thành vẫn trầm mặc không nói, Hàm Lâm thành biến hóa to lớn làm cho trong lòng hắn sinh cảm khái, nơi này thành thị so với lúc hắn đến lần đầu tiên tàn phá hơn rất nhiều, đã có chút không còn giống bộ dáng của một thành thị nữa. Chuyển qua một con đường, hắn ngừng lại, nói: " Nơi này nguyên lai là nhà của Triệu Hào..."
Nạp Thiện tò mò nói: " Lão Triệu không phải mở Ngân Lâu hay sao? Nơi này bây giờ là tửu lâu a, di, trong tửu lâu thật là náo nhiệt a."
Trong tửu lâu ánh đèn huy hoàng, trong một thành thị vắng vẻ lạnh lẽo như thế mà có một tửu lâu náo nhiệt như vậy thật sự là ngoài dự đoán mọi người. Lý Cường nói: " Vào xem."
Triệu Trì giành đi trước, đẩy cửa tửu lâu ra, ba người đi vào.
Vừa vào đại sảnh dưới lầu, sóng nhiệt đập vào mặt mà tới làm cho Lý Cường càng thêm cảm thấy tò mò, bên trong ăn cơm uống rượu là một đám tráng hán tuổi còn trẻ.
Tiểu nhị trong điếm nhìn thấy ba người tiến đến, lập tức chào hỏi rồi nói: " Xin ba vị khách quan thứ tội, tiểu điếm đã được người bao rồi, mời các vị đi nơi khác thôi."
Triệu Trì truyền âm nói: " Lão đại, ngài xem ở góc phòng, đó là người tu chân."
Lý Cường vừa tiến vào đã nhận ra, đó là hai người tu chân có tu vi không cao, ước chừng chưa vượt qua Tâm Động kỳ. Hai người ngồi ở một cái bàn lớn đặt đầy thức ăn đủ màu sắc.
Nạp Thiện cất giọng thô lỗ nói: " Chúng ta muốn có một phòng trang nhã trên lầu, dưới lầu bị bao rồi, chúng ta sẽ bao trên lầu thôi."
Tiểu nhị vẻ mặt khó khăn, hắn gượng cười nói: " Trên lầu cũng bị bao hết, khách quan..."
Lý Cường không nói gì, trực tiếp thẳng hướng trên lầu đi đến.
Tiểu nhị muốn ngăn lại nhưng không dám, đi theo phía sau Lý Cường thao thao nói: " Khách quan...trên lầu quả thật bị bao hết rồi...khách quan, ở đầu đường còn một đại tửu lâu- Đắc Ý lâu, ngài có thể đến nơi đó để dùng cơm....ai..."
Ba người căn bản không để ý tới hắn, theo thang lầu bằng gỗ rộng rãi đi tới. Ở ngay miệng thang lầu, bọn họ bị bốn nha dịch ngăn trở đường đi, nha dịch cầm đầu quát: " Nơi này đã được lão gia chúng ta bao hết rồi, các ngươi đổi chỗ khác đi." Nếu không phải ba người Lý Cường có quần áo hoa lệ, nha dịch này sớm đã không khách khí.
Vốn Lý Cường tùy tiện tiến vào tửu lâu, chỉ là dưới lầu có ngồi hai người tu chân làm cho hắn cảm thấy tò mò, phải biết rằng nơi này là Thiên Đình Tinh, người tu chân cũng không dễ gặp nhiều, người tu chân bình thường đều là đối tượng tranh thủ của các quốc gia, chỉ một tửu lâu nho nhỏ của Hàm Lâm Thành mà lại xuất hiện tới hai người tu chân, nhưng lại ngồi dưới lầu, vậy dám chắc trên lầu còn có người tu chân lợi hại hơn, có ý tứ chính là cư nhiên còn có cả quan viên của Hàm Lâm thành ở bên trong, Lý Cường lại càng muốn hiểu rõ.
Lý Cường a a cười nói: " Đây là vị đại nhân nào mời khách?" Lý Cường chính là vương gia của Cố Tống quốc, mặc dù hắn đã thật lâu không có quay lại, nhưng danh khí của hắn tại Cố Tống quốc phi thường vang to, đã gần sánh ngang với Thánh Vương trong truyền thuyết, hơn nữa từ sau khi hắn tu thần thì khí độ trên người đã hoàn toàn biến thành hai dạng, cho nên đám nha dịch này cũng không dám làm càn. xem tại TruyenFull.com
Một nha dịch lớn tuổi nói: " Ngươi là...khái khái, ân, là phủ tôn của chúng ta ở chỗ này đãi khách...ngươi..."
Nạp Thiện như nhớ tới cái gì, hắn lớn tiếng nói: " Nga, nguyên lai là tri phủ đại nhân đang mời khách, ngươi đi thông báo một tiếng, có khách nhân từ đại đô tới, hỏi hắn có gặp hay không?" Hắn thuận tay đẩy ra bốn nha dịch, cố ý áp thấp âm thanh nói: " Mời vương gia!"
Lý Cường gõ cây quạt vào đầu trọc của Nạp Thiện, nghĩ thầm: " Ta thiếu chút nữa đã quên mình là vương gia của Cố Tống quốc." Hắn cười hì hì đi tới.
Mấy nha dịch khó tin nhìn Lý Cường. Nạp Thiện không nhịn được nói: " Nhanh đi thông báo a, phát ngốc cái gì!"
Bốn nha dịch rõ ràng nghe được Nạp Thiện xưng hô với Lý Cường, vương gia từ đại đô tới? Vẫn là nha dịch lớn tuổi kia tỉnh táo lại đầu tiên, hắn không thể xác định Nạp Thiện nói đúng hay không, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng khom người nói: " Mời ba vị đại nhân chờ một chút."
Miệng thang lầu ở lầu hai có một tấm bình phong cản trở, một nha dịch chuyển qua bình phong đi vào bẩm báo, rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân dồn dập, từ mặt sau bình phong chuyển lại một đám người, cầm đầu là một người rất mập mạp mặc bào phục màu đỏ sậm, hắn thoáng đánh giá ba người một cái, vẻ mặt tươi cười nói: " Xin hỏi vị đại nhân nào từ đại đô tới?"
Nạp Thiện cũng không nói lời nào, tay đưa cho hắn một khối kim bài, đó chính là kim bài thân phận của hắn đã đảm nhiệm thị vệ trước kia của hoàng cung Cố Tống quốc, chỉ cần là quan viên của Cố Tống quốc đều nhận ra, đó là kim bài nhất đẳng thị vệ.
Triệu Trì cũng tham gia náo nhiệt, hắn cũng cấp cho người mập mạp kia một khối kim bài, cũng là tiêu chí thân phận của nhất đẳng thị vệ.
Tri phủ mập mạp hai chân mềm nhũn quỳ xuống, hắn căng thẳng nói: " Hạ quan Hàm Lâm thành tri phủ Tương Vệ Nghiễm, bái kiến ba vị đại nhân." Hắn quỳ xuống, nha dịch và sư gia chung quanh tất cả đều quỳ xuống, ngay cả tiểu nhị đi theo Lý Cường lên lầu cũng sợ đến quỳ xuống khấu đầu.
Lý Cường " hoa" một tiếng mở quạt ra, cười nói: " Tương tri phủ mời đứng lên."
Trong lòng Tương Vệ Nghiễm thắc thỏm bất an, tại đại đô đi tới hai người thị vệ nhất đẳng, còn người đứng giữa kia khí độ càng bất phàm, vừa rồi nha dịch bẩm báo nói có một vương gia đến mà hắn còn chưa tin, bây giờ thì hắn tình nguyện tin là có rồi.
Hắn cũng không dám hỏi Lý Cường là vị vương gia nào, bèn đứng lên rồi mời ba người Lý Cường đi vào.
Vòng qua bình phong, chỉ thấy ở giữa phòng có một cái bàn tròn lớn, thức ăn trên bàn đều lạnh lẽo không chút hơi nóng, bốn phía có bảy, tám ngọn nến lớn cháy sáng, chiếu rực cả phòng sáng lạn. Ngồi ngay ghế chủ tọa là một người, hắn khép hờ hai mắt, tựa hồ đang trầm tư, phía sau còn đứng hai người tu chân.
Lý Cường vừa nhìn thấy người nọ, nhịn không được cười nói: " Ha ha, nguyên lai là ngươi! Thật sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a, đã lâu thật rồi."