Theo tiếng kêu la của tên quan quân, ba mươi mấy binh lính đồng thời giơ lên thứ tích thương. Lý Cường đối với đám quân đội này thật sự là phi thường phản cảm, thật sự không quen nhìn bọn họ ỷ vũ lực áp bức người, hắn cau mày, tay vừa đưa ra liền thu trở lại. Hắn vừa nhìn thấy Lam Tưu công chúa đang cười cười nhìn qua, cảm thấy động thủ thì không tốt bởi vì hắn thiếu chút nữa lại muốn bóp lấy cổ tên quan quân kia.
Một cái tát này của Khảm Khảm Kỳ cũng khá nặng, hắn vốn là người đã bắt đầu tu chân, đối với người thường ra tay mặc dù không vận xuất chân nguyên lực, nhưng cái tát này đã đánh cho gương mặt của tên quan quân đó sưng tấy, ngay cả răng cũng bay ra luôn.
Tên quan quân kêu lên đã rồi mới cảm thấy đau đớn, hắn ôm lấy mặt nước mắt đã chảy xuống, trên mặt đất không ngừng lăn lộn. Nạp Thiện a a cười nói: " Lão Khảm, công phu của ngươi đã tiến bộ a, chỉ một cái tát đã làm cho người ta phải khóc, cần phải hướng tới ngươi học tập mới được!"
Thản Ca quái thanh quái khí nói: " Nạp Thiện…ngươi sẽ không học được đâu."
Người chung quanh đều đã lui sang một bên, nghe được hai hoạt bảo này đối thoại, họ mơ hồ không biết đây là những người nào, đối mặt với thứ tích thương của binh lính mà vẫn còn tâm tư nói giỡn.
Lúc này từ bên kia lại chạy tới thêm một đội binh lính, vừa thấy bộ dáng của song phương lập tức giơ thương tiến lên. Lý Cường không nhịn được nữa, phất tay nói: " Lấy hết võ trang của bọn họ, đừng giết người."
Nạp Thiện đứng ở bên cạnh Lý Cường, nghe vậy liền giơ tay lên, một tia chớp liền bay qua. Hắn gắn Thanh Ảnh Thúc tại cánh tay, tùy thời đều có thể sử dụng thật thuận tiện.
Quần chúng đang vây xem kinh hô không thôi, vội vã hướng ra sau thối lui. Đối phó với đám binh lính này thật quá dễ dàng, đám cao thủ còn chưa nhúc nhích thì mấy võ sĩ đã rất nhanh lao vào trong đám binh lính, chỉ trong nháy mắt tất cả tay của đám lính đều đã trống trơn. Xui xẻo nhất là bảy, tám binh lính bị Nạp Thiện dùng Thanh Ảnh Thúc xuất điện đánh ra làm họ nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Nạp Thiện cảm thấy không có ý tứ, đám võ sĩ ra tay cũng không bằng hắn một người, hắn đưa tay sờ cái đầu bóng lưỡng, xấu hổ cười hắc hắc hai tiếng.
Một quan quân của đội lính điên cuồng kêu lên: " Các ngươi muốn tạo phản a, nói cho các ngươi, nơi này có cả vạn quân đội…"
Lý Cường đi tới trước mặt hắn, vỗ lên đầu hắn, vừa có vẻ bá đạo vừa thản nhiên nói: " Quân đội cả vạn người? Ngươi đang hù dọa ai vậy, quên đi, không thèm so đo với các ngươi."
Lam Tưu công chúa đi tới trước mặt tên quan quân kia, cho hắn nhìn vật gì đó trong tay: " Được rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi."
Trong lòng Lý Cường thầm nói: " Là đồ vật gì đây, thần thần bí bí quá."
Quan quân nọ sợ đến cả người run lên, vốn đã sớm nhận được mệnh lệnh phải chờ bọn họ, nhưng khi nhìn thấy đồ vật đó mới biết được họ là ai, trong lòng hắn không ngừng chửi mắng tên quan quân kia thật không có mắt.
Lam Tưu công chúa cười nói: " Lão Đại, trả lại vũ khí cho bọn họ được không?"
Lý Cường đương nhiên sẽ không tranh chấp gì với bọn lính này, cũng đã hào phóng nói: " Các huynh đệ, thả bọn họ. Chúng ta đi thôi."
Khố Bột lặng lẽ phân phó võ sĩ bên người vài câu rồi lại đưa cho bọn hắn tín vật, võ sĩ nọ xoay người vội vã rời đi.
Quan quân kia phân phó cho mấy binh lính để cho bọn họ mau trở về báo tin. Khảm Khảm Kỳ đỉnh đạc nói lớn: " Binh lính của Thản Đặc quốc ở Nam Khẩu Quan đã bị chúng ta đánh lùi, bất quá từ Phong Nam Thị đã có rất nhiều đi tới đều đã bị bọn chúng giết hết, thi thể còn ở Nam Khẩu Quan." Lời nọ vừa thốt ra thì tất cả đám người đang vây xem liền rối loạn.
Mặc dù rất nhiều người không tin, nhưng từ khi Thản Đặc quốc ngăn trở Nam Khẩu Quan tới nay, nhóm người Lý Cường là tới đầu tiên. Có người bán tin bán nghi, nhưng cũng có người cũng đã tin, còn có người bật tiếng kêu khóc, đám người lập tức tản ra, rất nhiều người đã chính tự mình đi tìm người thân và bằng hữu.
Tin tức dần dần truyền khai, đã có rất nhiều người biết đến chuyện đại giết hại lần này. Chuyện này gây ra thật lớn chấn động tại Thản Bang đại lục, quân đội Thản Đặc quốc giết hại bình dân bạo hành làm cho người ta phẫn nộ thống hận, vì thế có rất nhiều người gia nhập quân đội Bang Kỳ Ninh quốc, đã làm cho cục thế chiến tranh xảy ra biến hóa thật lớn.
Chi bộ đội tinh duệ này của Thản Đặc quốc, vì cổ vũ sĩ khí binh lính mà mặc cho họ tùy ý giết người cướp bóc, nhưng lại không có nghĩ đến lại xuất hiện nhóm người tu chân của Lý Cường. Nguyên lai chuẩn bị cướp bóc giết người xong, sẽ dùng thần thú phun hỏa hủy thi diệt tích, sẽ thần không biết quỷ không hay, ai ngờ lại bị nhóm người Lý Cường đánh bại mà về, ngay cả việc hủy thi diệt tích cũng đã không còn kịp rồi.
Đi vào cảng khẩu Vong Mệnh Giác là một thông đạo rất dài, bởi vì bờ biển đều là núi cao nham thạch, muốn tới bờ biển phải xuyên qua thông đạo trong núi cao. Đây là một thông đạo cỡ bốn mươi thước, bên trong náo nhiệt phi thường, lại còn có rất nhiều phòng, đều là mua bán các loại đặc sản của Thản Bang đại lục, bất quá những thứ ở đây so với địa phương khác lại quý hơn rất nhiều.
Binh lính tuần tra ở phía trước dẫn đường, tiểu quan quân bị Khảm Khảm Kỳ đả thương trong miệng nói gì đó hàm hồ không rõ, Lý Cường nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cho người gọi hắn lại gần. Chỉ thấy gương mặt hắn thật khổ sở, mồ hôi tuôn đầy mặt, là do đau quá mà sinh ra. Hắn thương cảm ấp úng nhìn Lý Cường, hiểu được nhóm người này thật sự không thể chọc vào.
Lý Cường mặc dù không có cách nào giúp hắn tốt hơn, bất quá hắn lại có loại thuốc giảm đau, đưa cho tên tiểu quan hai viên, nói: " Uống vào đi, sẽ thấy tốt hơn."
Tên tiểu quan kia nửa tin nửa ngờ nhận lấy, bỏ vào trong miệng, có binh lính dâng lên nước trong cho hắn. Hắn khổ sở tiếp tục suất lĩnh đội ngũ dẫn đường, còn chưa đi xa thì dược lực phát tán, hắn rõ ràng cảm thấy đau đớn đã giảm bớt nhiều. Thật ra đây là thuốc giảm đau nhất thời, sau khi thuốc tan thì cơn đau sẽ càng nhiều hơn.
Lam Tưu công chúa vẫn đang chú ý quan sát xem Lý Cường cấp cho tên tiểu quan kia uống cái gì, trong lòng nàng rất tò mò, đợi đến khi tiếng nói của người kia rõ ràng hơn lên thì nàng mới hiểu được đây là thuốc trị thương gì đó. Nàng hiểu được Lý Cường người này có điểm kỳ lạ, tại Nam Khẩu Quan hắn giết người không nháy mắt, nhưng khi nhìn thấy bình dân bị giết hắn lại không chịu nổi, vừa rồi đối với đám binh lính này có vẻ rất ác cảm, bây giờ lại cấp thuốc trị thương cho tiểu quan quân kia, hơn nữa chính là do thuộc hạ dưới tay hắn đả thương.
Lý Cường cũng đã phát hiện Lam Tưu công chúa đang nhìn hắn, hắn biết vị cô nương thần bí này đang tò mò về mình, chỉ cười nhìn nàng rồi thình lình làm ra một cái mặt quỷ, sau đó lại nghiêm trang đi về phía trước. Lam Tưu công chúa bị động tác của hắn làm bật cười ra tiếng, đến lúc này trong lòng càng thêm mơ hồ: Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Xuyên qua thông đạo lại nhìn thấy ánh sáng, đó là một đáy cốc thông thoáng rất lớn, bốn phía đều là vách núi, ghềnh đá cao ngất, trong đó một mặt đối diện Oan Hồn Hải, nước biển chiếm tới ba phần diện tích, trong đó đậu đầy những đồ vật gì đó rất kỳ lạ…Lý Cường hiểu được đó là thuyền, nhưng lại không có hình dáng của thuyền, loại công cụ vượt biển này cũng là lần đầu tiên hắn mới được nhìn thấy.
Đối diện với Oan Hồn Hải ở giữa trung gian có một cái vòm thiên nhiên rất lớn, bên trong lóe ra hồng quang, cảnh tượng ngoài khơi cơ hồ nhìn không thấy, chỉ cảm thấy âm u tối đen không biết là gì, có vẻ rất thần bí. Mặt khác khắp ba mặt còn lại trên vách có rất nhiều phòng, sắp hàng tầng tầng lớp lớp, đi thẳng tới vách núi và ghềnh đá, nhìn thấy rất cao, cảm giác phi thường tráng quan. Vô số phòng ốc này có những bình thai ( mặt bằng), xem ra không có tới mấy trăm năm năm tháng thì không có cách nào làm ra được quần kiến trúc khổng lồ như thế.
Lý Cường chỉ xuống ngã rẽ trên mặt nước có rất nhiều vật hình tròn đang liền nhau, hỏi: " Đây là cái gì? Bộ dạng cổ cổ quái quái như vậy."
Mạt Bổn nhìn thoáng qua, cười nói: " Sư tôn, đây là Phi Câu Liên. Là công cụ vượt biển tốt nhất."
Hắn lại chỉ một vật hình dài thấp ở bên cạnh, ở trên đầu có nửa khối vòng tròn gì đó, nói: " Đây là vật vượt biển bình thường nhất, kêu là Tiến Chu. Tốc độ nhanh nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất, chở đồ vật cũng ít, trước kia đệ tử ngồi cái này vượt biển tới."
Nạp Thiện lớn đến thế này vẫn chưa từng nhìn thấy qua biển rộng, cũng không biết biển rộng cuồng bạo thế nào, cười nói: " Lão Mạt, có cái gì nguy hiểm chứ, trước kia có thể lão Nạp ta sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ ta…a a, hẳn là sẽ không đâu."
Mạt Bổn không cho là đúng, nói: " Tiến Chu vượt biển, cửu tử nhất sanh. Những người từng chết trên Tiến Chu không biết là bao nhiêu, có thể nói một lời thế này, nếu ngươi đi trên Tiến Chu, không cần biết ngươi có sợ hay không, chết sống không phải do ngươi quyết định nữa."
Nạp Thiện lắc đầu: " Cùng lắm lão tử sẽ không ngồi Tiến Chu…"
Lý Cường như có điều suy tư, nói: " Có phải Tiến Chu là tiện nghi thấp nhất không?"
Mạt Bổn cười khổ gật đầu: " Vừa mới bắt đầu làm hành thương, chỉ có thể ngồi Tiến Chu, không có tiền vốn a, không có cách gì khác hơn là dùng mạng để kiếm tiền."
Trong lòng Lý Cường đột nhiên cảm thấy khổ sở, hắn nhớ tới Tạp Ba Cơ Lão Đa động viên hành thương đưa tiễn sổ cho hắn, trong lòng thầm nói: " Chỉ mong người tốt cả đời bình an." Đối với Lão Đa Cha hắn luôn ghi khắc vào nội tâm.
Khố Bột nói: " Lão Đại, Đại Liên Hội ở Vong Mệnh Giác có một chỗ dừng chân, chúng ta đi nơi đó nghỉ chân. Khủng Cụ Phong có thể vài ngày nữa mới dừng lại."
Hồng Thiêm cũng nói: " Đúng vậy, võ sĩ môn cũng đã mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút thôi."
Đại Liên Hội không hổ là một đại thương hội, theo như lời Khố Bột ở phía nam trên vách núi có rất nhiều phòng. Sau khi an bài xong cho võ sĩ môn, có người đến báo: " Quân suất và quan tài chánh của quân đội ở Vong Mệnh Giác xin vào cầu kiến."
Bây giờ Lý Cường đối với Bang Kỳ Ninh quốc và Thản Đặc quốc đều không có hứng thú, cũng không muốn gặp những người này, nói: " Khố Bột, Triệu Hào, các ngươi bồi Lam Tưu công chúa đi gặp bọn họ đi. Nạp Thiện, Hồng Thiêm, Mạt Bổn, chúng ta đi ra ngoài thư giãn một chút."
Phía trên vách cũng có rất nhiều cửa hàng, mấy người Lý Cường chậm rãi tản bộ. Hồng Thiêm nói: " Qua vài ngày, có lẽ Nạp Nạp Đôn bọn họ sẽ tới đưa tiễn, cũng không biết bọn họ có tới hay không, sư thúc lần này đi Tây đại lục rồi có quay trở lại không?"
Lý Cường đứng lại, đưa tay tì vào vách lan can, nhìn những người dưới đáy cốc tựa như con kiến nhỏ, cười nói: " Không, đưa Lam Tưu công chúa tới Thiên Kích Phong, ta sẽ rời khỏi tinh cầu này."
" Tinh cầu?" Hồng Thiêm cho tới bây giờ không có rời khỏi Thản Bang Tinh, không hề có khái niệm về tinh cầu: " Sư thúc, nếu ngài có thể gặp được sư tôn của đệ tử…xin ngài nói dùm…Hồng Thiêm rất nhớ lão nhân gia.." Rồi hắn cúi đầu, nói không được nữa.
Lý Cường vỗ vai hắn, chân thành nói: " Yên tâm đi, nếu ta gặp hắn sẽ nhất định nói với hắn."
Lý Cường ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, cũng giống như lần đầu tiên đến Thản Bang đại lục. Tiểu Hải yêu đột nhiên từ bên hông hắn bay lên, kêu to bay vọt lên trời không.
Mạt Bổn kỳ quái nói: " Tiểu tử kia làm sao vậy, hình như rất hưng phấn."
Ánh mắt Lý Cường theo sát tiểu Hải yêu, chỉ thấy nó xoay hai vòng trên bầu trời, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, mau lẹ chui tọt qua vách núi.
Hồng Thiêm kinh ngạc nói: " Sư thúc, có khi nào tiểu Hải yêu sẽ không trở lại nữa không?"
Nạp Thiện ôm lấy trụ lan can, đầu ngước nhìn trời, nói: " Cũng không chừng…bên kia là Oan Hồn Hải, là nhà của nó!"
" Là nhà của nó." Chợt nghe câu nói đó, trong lòng Lý Cường trầm xuống một chút, có chút khởi lên một sự thương cảm, hắn bỏ đi ý niệm muốn đuổi theo trong đầu, nói: " Đúng vậy, không trách tại sao nó lại hưng phấn như vậy, quên đi…" Hắn không hề nói thêm gì, xoay người đi lên đường.
Hồng Thiêm vội vàng nói: " Sư thúc, để đệ tử đuổi theo xem."
Lý Cường khoát tay nói: " Đừng đuổi theo, nếu nó không muốn quay lại, có đuổi theo cũng vô dụng. Huống chi, Oan Hồn Hải là nhà của nó, ta không đành lòng bắt buộc nó đi cùng chúng ta, cho dù nó chỉ là một tiểu Hải yêu, đi thôi."
Hồng Thiêm luôn miệng kêu đáng tiếc, Nạp Thiện và Mạt Bổn lại hiểu được dụng tâm của Lý Cường. Mạt Bổn cười nói: " Tiểu Hải yêu về đến nhà rồi, chúng ta không biết khi nào mới về nhà…" Hắn chợt nhớ tới mình đã không còn nhà để về. Hắn thấp giọng than thở: " Ai, thật là hâm mộ tiểu Hải yêu a.."
Những thương phô ở trên vách núi có rất nhiều, người đến người đi rất là náo nhiệt, có không ít hành thương thừa dịp mấy ngày nay nhàn rỗi, bổ sung một ít vật phẩm chưa kịp mua, người trên đường ai cũng mang theo những cái túi to nhỏ, đang ân cần thăm hỏi dò thám tình huống với nhau. Lý Cường vẫn rất chú ý đám người bốn phía, hắn vẫn còn ôm ấp một hy vọng, muốn tìm thấy Tạp Ba Cơ Lão Đa bọn họ.
Nạp Thiện đi vào một cửa hàng, hình như đó là một nhà chuyên bán đồ chơi, mấy người Lý Cường cũng cùng đi vào. Mạt Bổn nhìn mọi thứ rồi cười nói: " Những đồ vật này cho tiểu hài tử chơi thôi, lão Nạp sao lại có hứng thú vậy."
Điếm chủ nhiệt tình chào đón: " Các vị khách quý, tiểu điếm có những đồ chơi mới rất tân tiến, các vị hãy mua cho mấy đứa nhỏ chơi đùa đi."
Tiểu điếm chỉ có môt dãy kệ, phía trên đồ chơi đặt không nhiều lắm, nhưng là những vật Lý Cường chưa từng nhìn thấy. Hắn tiện tay cầm lấy một vật có nửa hình tròn, cầm trên tay đùa nghịch một hồi, hỏi: " Chủ quán, đây là đồ vật gì, làm sao mà chơi?"
Điếm chủ ân cần nói: " Đây là Bán Ma Ảnh, để ta cho ngài xem một chút." Hắn cầm lấy Bán Ma Ảnh, nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm lên đỉnh đầu, chỉ thấy mặt ngoài màu đen của Bán Ma Ảnh biến thành ngũ sắc lấp lánh, một chuỗi năm màu phi tán ra, có chút hoa khói phun ra, trông rất là đẹp mắt.
Nạp Thiện nhìn thấy, cao hứng như là một đứa nhỏ, hét lớn: " Ai nha, đẹp mắt! Đẹp mắt! Ta thích…ta muốn mua Bán Ma Ảnh này." Hắn một tay giật lại đút vào trong ngực, nói: " Các có cái gì tốt nữa, đem ra đây." Hắn móc ra một xấp tiễn sổ đủ loại, đó là hắn đã lấy từ thi thể binh lính ở Nam Khẩu Quan, tiện tay đặt ở trên bàn. Điếm chủ lại càng hoảng sợ, sao lại có nhiều tiền như thế này, lập tức hưng phấn tinh thần, đã có đại tài chủ đến cửa rồi.
Điếm chủ lại xuất ra một kiện đồ vật, cười nói: " Cái này là vật mới mua vào, tên gọi Phi Hồn Xu, để ta ra bên ngoài làm cho mọi người xem." Hắn đi ra ngoài cửa hàng, thân thể dựa vào lan can. Phi Hồn Xu là một món đồ chơi, bên trái là một tay cầm màu xanh, ở bên trên có ba cái sừng, bên phải là một khối tròn gì đó, phía dưới có bốn cái rãnh đặt ngón tay, ở phía trước lại có một ngôi sao sáu cánh trong suốt.
Chỉ thấy điếm chủ giơ tay lên, ngôi sao sáu cánh bay ra ngoài, bởi vì ngôi sao trong suốt nên không thấy rõ đã bay đến đâu. Nạp Thiện thất vọng nói: " Cái này có cái gì vui đâu."
Điếm chủ cười nói: " Thấy rõ rồi chứ, đặc sắc sẽ xuất hiện ngay thôi." Tay trái hắn động vào viên tròn, ba cái sừng chợt loang loáng, đột nhiên giữa không trung đáy cốc xuất hiện một hình tượng quái thú, bất quá cái bóng lại rất nhạt, nó thủ thế rồi bay múa giữa không trung.
Nạp Thiện kinh ngạc đến há hốc miệng: " Di, cái này tốt lắm…ta mua!"
Lý Cường liếc mắt một cái, nhận ra giá trị của món đồ chơi này, loại này là món đồ chơi ảo ảnh, chỉ cần hiểu được nguyên lý tu cải một chút, tuyệt đối sẽ là một công cụ mê hoặc người, hắn cũng cười nói: " Ta cũng muốn mua!"
Lý Cường và Nạp Thiện, giống như hai đứa nhỏ tinh nghịch, bắt đầu thu thập những món đồ chơi lạ trong tiểu điếm. Điếm chủ cười đến không khép miệng, những người này mua đồ chơi cũng không hề trả giá, tự mình nói bao nhiêu là họ trả bấy nhiêu. Hắn không biết đối với những người này tiễn sổ sẽ rất nhanh không còn chỗ để sử dụng.
Mạt Bổn cười nói: " Lão Nạp, ngươi có mấy đứa nhỏ mà mua nhiều món đồ chơi như vậy, đứa nhỏ của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Nạp Thiện sửng sốt, sờ lên cái đầu bóng lưỡng, có chút khó khăn nói: " Bao nhiêu tuổi rồi? Con của ta đã bao nhiêu tuổi rồi?..." Sắc mặt hắn âm trầm xuống, hắn đã không còn nhớ rõ đã rời khỏi quê quán bao nhiêu lâu rồi.
Mạt Bổn biết mình đã nói sai lời, hắn bất an nắm chặt hai tay, có chút không biết nên làm sao.
Lý Cường an ủi: " Nạp Thiện, mặc kệ bây giờ đứa nhỏ đã bao nhiêu tuổi, chỉ cần là lễ vật của cha mình, bọn chúng nhất định sẽ rất cao hứng. Đừng khổ sở, chúng ta sẽ rất nhanh trở về thôi."
Nạp Thiện ôm đống đồ chơi, mắt lại nhìn ra bầu trời bên ngoài, nhẹ giọng nói: " Đúng vậy, sẽ rất nhanh…rất nhanh trở về."
Hắn đột nhiên cười nói: " Lão Đại, giúp đệ giữ lấy, nhiều đồ vật thế này mang theo sẽ mệt lắm. Sau khi trở về dám chắc bọn nhỏ sẽ chưa từng thấy qua những đồ chơi tốt như vậy. Úc..chủ quán, nơi này có đồ trang sức không?" Hắn đem hết đồ chơi đưa cho Lý Cường, chỉ để lại Bán Ma Ảnh trong ngực, hắn không muốn mọi người vì mình mà thương cảm, liền thay đổi đề tài.
Điếm chủ cười nói: " Ở trên vách đối diện chuyên môn có loại đó."
Nạp Thiện lớn tiếng nói: " Để nhìn xem! Để nhìn xem! Ta cũng muốn mua đồ vật cho vợ ta a."
Mọi người ha ha cười to, Mạt Bổn lấy lòng nói: " A…cái này ta làm được, ta sẽ mua tặng cho chị dâu một trang sức đeo tay thật tốt, à, còn bông tai và dây lưng của nơi này tốt thế nào ta cũng biết đó."
Lý Cường biết nơi này không cần dùng hoàng kim hay bạc để chế tác đồ, trang sức phẩm dùng tài liệu gì để chế tác hắn cũng hết sức tò mò. Hắn đem hết đồ vật thu vào thủ trạc, điếm chủ cũng hết sức sợ hãi, thấy đồ vật biến mất mơ hồ không biết hắn đã đem đi đâu.
Thông đạo trên vách núi khắp bốn phương tám hướng đều có, nhìn qua vô cùng rối loạn, đi đến cửa hàng đối diện cũng mất hết mấy giờ. Lý Cường cười nói: " Hay là bay qua đi thôi."
Hồng Thiêm gật đầu, một tay kéo Mạt Bổn, bay khỏi lan can. Lý Cường tiện tay nắm được đai lưng của Nạp Thiện, cũng bay ra theo. Điếm chủ ngây ngốc đứng ở cửa, tới lúc này hắn mới biết mấy người này không phải người thường.
Nạp Thiện ở không trung điên cuồng gào thét: " Lão Đại, nắm chặt một chút nha, coi chừng đai lưng bị đứt đó!"
Lý Cường cười nói: " Có đứt thì…ngươi sẽ rơi xuống thôi."
Nghe vậy, cả Hồng Thiêm và Mạt Bổn cũng cười vang.
Lý Cường cười nói: " Người dưới đáy cốc nhất định rất ngạc nhiên, dĩ nhiên cũng có một mãnh nam từ trên trời rơi xuống, haha, không chừng lại đem ngươi làm thần đó."
Nạp Thiện vội vàng bịt miệng không dám kêu nữa, sợ lão Đại lại làm thật thì chết. Trong lòng hắn nảy sinh ác ý, sau này nhất định phải ráng học bay, ngẫm lại nếu mình có thể tự bay về đến nhà còn không uy phong lắm sao, nghĩ đến điều đó hắn không nhịn được cười ha ha ra tiếng. Lý Cường bị tiếng cười quái dị của hắn cả kinh đến thiếu chút nữa buông tay, mắt nhìn đã thấy tới nơi liền ném hắn qua.
Lần này Nạp Thiện thật là thê thảm. Một lực quán tính thật lớn khiến cho đầu hắn lủi vào chỗ để trang sức trong điếm, tiếng cười quái dị trong miệng vẫn không hề dừng lại. Điếm chủ cửa hàng đột nhiên nhìn thấy một đại hán uy mãnh có cái đầu bóng lưỡng miệng vẫn cười quái dị bay vọt vào trong điếm thì sợ đến tay chân lạnh lẽo không thể động đậy. Vừa mới tỉnh hồn thì đại hán kia lại va đầu vào cái bàn bán đồ vật, hai chân chổng lên, không ngừng múa loạn.
Điếm chủ xót xa kêu lên: " Đồ vật của ta a…đồ của ta…"
Lý Cường theo sát đi tới, hắn có chút ân hận liền bước tới, một tay nắm lấy chân Nạp Thiện, kéo lui về sau. Nạp Thiện rời khỏi được cái quầy để đồ, đặt mông ngồi trên mặt đất, chỉ nghe một tràng tiếng chửi mắng vang lên trong thương điếm. Điếm chủ gương mặt mếu máo nhìn những trang sức phẩm đang rơi tán lạc, cố lấy dũng khí nắm lấy Nạp Thiện: " Ngươi..ngươi bồi thường cho ta a!"
Nạp Thiện nước mắt tuôn tuôn nhìn điếm chủ, hắn không phải sợ chuyện đền tiền mà vì vừa rồi đụng trúng lỗ mũi đau quá, nước mắt nhịn không được liền chảy xuống. Điếm chủ càng luống cuống, đại hán lớn như vậy mà còn khóc, dám chắc hắn không có tiền để đền rồi. Điếm chủ nhịn không được cũng khóc ròng nói: " Ta chỉ là kinh doanh nhỏ thôi…ô ô…bây giờ phải làm sao đây…" Hai người cứ rơi nước mắt, chỉ là cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nạp Thiện tức giận đến dùng sức lau đi nước mắt, từ trong lòng ngực móc ra một xấp tiễn sổ cấp cho điếm chủ, hướng Lý Cường nói: " Lão Đại, cái lỗ mũi của ta tiêu rồi, đau chết ta mất…" Nước mắt điếm chủ đang tuôn ra, chợt nhìn thấy một xấp tiễn sổ thì liền cười toe, nhìn gương mặt hắn thật là khó coi.
Mạt Bổn kêu chủ quán lấy ra các loại trang sức phẩm, một kiện rồi một kiện đưa cho mọi người coi rồi giải thích: " Đây là đai lưng làm từ Kim Bồ Mộc, loại đai lưng này lớp da linh mẫn tạo thành lân xuyến mà thành, mọi người nhìn kỹ cái lai của nó, ân, đó là một loại chỉ mỏng tạo thành cũng không được mịn lắm, điếm chủ, hãy đổi lại cái khác xem."
Điếm chủ bị Mạt Bổn nói rõ ràng rành mạch như vậy thì cũng thấy choáng váng, biết rằng không thể dối gạt bọn họ, nhìn xấp tiễn sổ, hắn liền đem ra những đồ vật tốt nhất trong điếm.
Nạp Thiện cầm lấy một chuỗi hạt châu màu đỏ: " Đây là đồ vật gì vậy? Có tốt hay không?"
Mạt Bổn nhìn thoáng qua: " Đây là Điễn Đột Hồng, cũng không giá trị gì lắm." truyện được lấy tại TruyenFull.com
Nạp Thiện cầm ở trong tay, suy nghĩ gì đó lại nói: " Không quản nó có đáng giá hay không, ta thích hạt châu màu đỏ."
Lý Cường lại bị hấp dẫn bởi một khối màu đen hình ngọn lửa treo trên tường, đó là một khối chỉ cỡ một hộp thuốc lá, có màu đen, cho hắn một loại cảm giác quái dị, đây là loại đồ vật gì đây?