Thổ trại phụ đường(trạm dừng chân dọc đường), nằm giữa biên giới của Cưu Nam quốc và Man Dã tộc, là một nơi hẻo lánh, vắng vẻ, khách qua đường lui tới rất phức tạp, là một nơi không ai quản lý, bởi vì phương viên trăm dặm người ở rất thưa thớt, cho nên nơi này tương đối náo nhiệt.
Trận mưa to ầm ầm trút xuống, con đường đá vụn dẫn tới thổ trại không nhìn thấy một thương lữ hay người đi đường nào, sắc trời dần dần tối đen. Trong thổ trại có rất nhiều khách sạn, kiến trúc nơi này cơ bản đều từ gỗ tạo ra, vách tường của trại cũng là do một loại gỗ nguyên sinh làm thành, có thể gọi là mộc trại mới chính xác.
Phòng ốc nơi này khá lớn, tầng dưới cùng thì trống rỗng, phải trên tầng hai mới có người ở. Bây giờ là lúc ăn cơm chiều, khách sạn lớn nhất ở thổ trại đã náo nhiệt phi phàm, lão bản của khách sạn rất vui vẻ, vừa mới có mười mấy khách nhân vừa tới, bao hết mộc lâu ở phía sau, nhìn bộ dáng đều là khách nhân có tiền, quần áo hoa lệ cổ quái, ra tay phi thường hào phóng, nhất là người tuổi trẻ cầm đầu, khí độ càng không giống bình thường, lão bản mở khách sạn chỗ này đã từng gặp qua rất nhiều người, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật xuất chúng như thế.
Đại sảnh mộc lâu là chỗ để dùng cơm, là một đại mộc trác được ngăn ra hơn hai mươi gian hình lục giác, ở giữa mỗi gian là một khoảng trũng ở ngay giữa, bên trong đặt một cái bồn lửa. Bên trong đã có khách nhân ngồi đầy, chỉ có ở phía tây còn hai gian để trống, bất quá bồn lửa bên trong cũng đã được đốt lên, lão bản đang chỉ huy bọn tiểu nhị thu thập bố trí.
Một vị độc nhãn đại hán đầu trọc lóc đang mang theo ba người thật cường tráng từ bên trong đi ra. Vị đại hán độc nhãn nói: " Uy! Lão bản, chuẩn bị xong chưa?"
Lão bản vội vàng chạy lại, ân cần cười nói: " Đại gia, đã chuẩn bị xong rồi, xin mời ngồi!"
Độc nhãn đại hán quay đầu nói: " Ngươi đi mời lão Đại bọn họ đến đây đi." Rồi lại hỏi lão bản: " Ngồi ở đâu?"
Lão bản vội vàng khom người, đưa tay chỉ một cái bàn trống phía tây, nói: " Mời ngài, tất cả đã an bài xong rồi."
Độc nhãn đại hán đi tới bên cạnh bàn, nhưng hắn vẫn chưa ngồi xuống, nói: " Lão bản, ngươi cứ đi làm việc đi, ta ở chỗ này đợi lão Đại tới."
Trong lòng lão bản cảm thấy hơi lo lắng, âm thầm nghĩ: " Hắn nói vị lão Đại nhất định là người tuổi trẻ cầm đầu kia, xem ra uy vọng của người này rất cao a, độc nhãn đại hán này dĩ nhiên cũng không chịu ngồi xuống trước, nhất định phải chờ lão Đại của hắn đi ra, thật là lợi hại a."
Hắn gấp gáp hướng phòng bếp đi đến, nghĩ thầm: " Cần phải phân phó thêm một chút, thịt dùng phải còn mới, tiểu nhị phải ân cần chu đáo, loại khách nhân này dù sao cũng không thể đắc tội được."
Rất nhanh, từ bên trong đi ra mười người, người tuổi trẻ cầm đầu cười nói: " Nạp Thiện, có tìm được thức ăn gì ngươi thích ăn không a?"
Đúng là đám người của Lý Cường. Nạp Thiện giở khuôn mặt tươi cười nói: " Hắc hắc, lão Đại, bây giờ trong miệng đệ vẫn còn toàn mùi đất bùn, chỉ mong tìm được một chút thức ăn ngon, bằng không sẽ rất khó chịu. Lão Đại, ngồi bên này."
Đám người này thật sự là làm cho người khác chú ý, trang phục của bọn họ hoàn toàn khác hẳn với người của Tây đại lục, mọi người trong sảnh đều nhìn chằm chằm bọn họ, nhỏ to nghị luận không ngừng.
Lý Cường mặc bộ quần áo hoa lệ quý phái, do ngân tử tô liêu chế thành, hoa văn ở phía trước cũng kỳ lạ mà người của Tây đại lục chưa bao giờ nhìn thấy qua. Trang phục lại tỏa ra ngân quang nhàn nhạt, đai lưng lại dùng quái da thú của Oan Hồn Hải đặc chế, phía trước có lớp vảy màu vàng nhạt do thiên nhiên kết thành, phi thường tinh mỹ, ngay cả đôi giày cũng là loại da thú có vảy màu đen chế tạo ra. Một thân trang phục này của Lý Cường có thể nhìn thấy tại Thiên Lại Thành hoặc Hắc Thủy Đảo, nhưng ở nơi bần khốn như thổ trại thật sự làm chấn động.
Bảo mọi người ngồi xuống xong, Lý Cường hỏi: " Mạt Bổn, nơi này đến Lạp Đô quốc ngươi có biết đường không?"
Mạt Bổn vẻ mặt đau khổ nói: " Sư tôn, sợ rằng chúng ta phải tìm người dẫn đường thôi, trước kia lúc đệ tử còn buôn bán, có nghe người ta nói, nếu muốn đến đây kinh doanh, phải có người bảo vệ mới được, nơi này không phải là nơi người bình thường có thể lui tới."
Hắn lại nhìn Nạp Thiện, lại cười nói: " Khi đó lá gan của ta quá nhỏ, nếu có loại cao thủ như lão Nạp ở bên cạnh, a a, ta cũng sẽ đi đến nơi đây kinh doanh một chuyến."
Nạp Thiện đột nhiên nghe hắn tán thưởng một câu, mừng rỡ đến hớn hở mặt mày: " Ha ha, đó là đương nhiên rồi, có Nạp Thiện ta đây, ai dám động tới ngươi! Người đó không phải muốn chết sao?"
Lý Cường vỗ lên đầu hắn một cái, cười nói: " Ngươi còn dám hống hách như vậy…tu vi của ngươi bây giờ còn kém Mạt Bổn nhiều, còn không chịu chăm chỉ tu luyện, hừ hừ, Mạt Bổn hắn chỉ cần một tay là có thể sửa trị ngươi một trận."
Nạp Thiện nhất thời không đại phát tính tình, rút cổ nói thầm: " Có ai lại đi làm giống như hắn vậy, điên cuồng mà luyện, ta không chịu nổi cái khổ như vậy đâu a…"
Hồng Thiêm nói: " Chúng ta thử xem có thể tìm được một ít Hắc Tiêm kỵ hay không, những huynh đệ này đều không thể bay, nếu đi bộ thì thật là quá chậm. Không nghĩ tới sư thúc tổ lại truyền tống chúng ta đến đây, lại không thấy bóng dáng bọn họ, đường đến Lạp Đô quốc lại rất xa, trên đường rất khó đi a."
Lão bản khách sạn chỉ huy tiểu nhị mang hai bồn thịt tươi nguyên đặt lên bàn, lão bản lại tự mình bưng một cái khay lớn. Lý Cường nhìn trong cái khay có mấy cây dao nhọn cắt thịt, còn có một đống que xiên thịt, hai cái chén nhỏ ước chừng chính là muối. Sau khi để xuống xong xuôi, lão bản cung kính nói: " Các vị đại lão gia xin mời dùng."
Lý Cường nghi hoặc nói: " Như vậy thôi? Không còn gì khác sao?"
Mạt Bổn nói: " Sư tôn, nơi này chỉ ăn thịt là chính, rất ít có những đồ vật khác."
Nạp Thiện lại hô to thống khoái, cầm dao cắt một khối thịt lớn, cắm vào que xiên để lên trên lửa nướng. "xuy xuy", một mùi thịt nướng tỏa ra, đám huynh đệ đâu còn nhẫn nại được nữa, liền tranh nhau nướng thịt. Cái đầu bóng lưỡng của Nạp Thiện lúc lắc không ngừng, hầu kết không ngừng di động, vừa nhìn là biết hắn đang không ngừng nuốt nước miếng. Lý Cường không nhịn được bật cười, hắn không thích ăn thịt, nhưng người khác thì không nhất định như vậy. Những người đang ngồi chỉ có Lý Cường và Hồng Thiêm không cử động, còn những người khác đều là cao thủ ăn thịt a.
Lão bản cười nói: " Đại gia, nơi này là nơi hẻo lánh, không có đồ vật gì tốt cả, đây là thịt Mao Thổ Thú do thợ săn vừa mới đưa tới…"
Lý Cường hỏi: " Ở đây có loại trái cây gì không?"
Lão bản gật đầu cúi người nói: " Đại gia, trái cây bây giờ thì không có, không phải mùa của nó, phải đợi thêm một thời gian nữa."
Hồng Thiêm cười nói: " Bỏ đi, lão bản cứ đi đi…sư thúc, chúng ta dù sao cũng không cần ăn mà, chỉ nhìn là được rồi."
Lý Cường đứng dậy, cười nói: " Các ngươi ăn đi, ta muốn nhìn quanh một chút."
Trong miệng Nạp Thiện đầy thịt, ậm ừ nói: " Lão Đại…thịt này ăn ngon lắm…vừa ngon lại thơm…"
Lý Cường không để ý đến hắn, xoay người đi tới cửa mộc lâu, một không khí thanh tân thổi vào mặt mang theo hơi nước nhè nhẹ, làm cho lòng người vô cùng sảng khoái.
Nhìn những giọt mưa lớn nhỏ rơi xuống, Lý Cường tràn đầy tâm sự. Kỳ Quân Sát phân ra làm ba đợt truyền tống, sợ rằng hắn sẽ truyền tới cả ba địa phương, như vậy thật sự là phiền toái cực lớn. Nếu như vậy mọi người phải chạy tới Lạp Đô quốc mới có thể họp mặt, thật sự là dục tốc bất đạt ( có gấp cũng không được).
Chợt nghe Nạp Thiện hét lớn: " Lão Đại! Lão Đại! Mau lại đây…"
Lý Cường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nạp Thiện đang lôi kéo một đứa nhỏ, miệng thì kêu to. Lý Cường hỏi: " Nạp Thiện, sao ngươi không lo ăn đi, lôi kéo đứa nhỏ kia làm gì?" Vừa nói vừa đi tới.
Nạp Thiện một tay vẫn gắt gao lôi kéo đứa nhỏ kia, một tay cầm lấy một khối thịt. Đứa nhỏ kia nhìn qua chỉ khoảng được mười tuổi, quần áo vô cùng rách rưới, màu sắc cũng không còn nhìn ra được nữa, đi chân trần, khuỷu tay đeo một cái hộp nhỏ, thần sắc phi thường kinh hoảng, đang cố gắng dùng sức muốn thoát khỏi tay của Nạp Thiện.
Sắc mặt Lý Cường trở nên âm trầm, Nạp Thiện càng hoảng sợ, vội vàng nói: " Lão Đại, đệ không phải khi dễ nó…đứa nhỏ này muốn bán trái cây đó." Hắn vội vàng buông tay.
Lý Cường tức giận nói: " Bộ dáng này của ngươi là đang mua đồ vật đó sao? Hù chết người không thường mệnh sao, đi! Phạt ngươi nướng một miếng thịt lại đây…" Rồi hắn ngồi xổm xuống, cười cười nói: " Tiểu đệ đệ, bán trái cây gì vậy, đưa cho ca ca nhìn xem thử được không?"
Trong thực khách đã có người không nhịn được, đứng dậy định lên tiếng, thấy Lý Cường mở miệng nói chuyện, mới ngồi trở xuống. Tiểu hài tử không nói chuyện, chỉ yên lặng đưa lên hộp gỗ, vạch ra tấm vải rách phủ bên trên. Đó là một quả cây màu trắng cỡ ngón cái, loại quả này cũng là lần đầu tiên Lý Cường nhìn thấy, hắn lấy ngón tay út bẻ một cái " lộng" một tiếng vang nhỏ, quả cây tách làm hai nửa, thịt đỏ tươi, ăn vào miệng có một mùi thơm ngát.
Lý Cường cười nói: " Ân, ăn ngon lắm, ta sẽ mua hết, lại đây…" Hắn nắm tay tiểu hài tử đi tới chỗ đám người của mình đang ngồi.
Nạp Thiện cầm một khối thịt nướng, nói: " Lão Đại, đã nướng xong rồi."
Lý Cường cầm lấy khối thịt, đưa cho đứa nhỏ, nói: " Tiểu đệ đệ, ăn đi."
Đứa nhỏ cầm lấy, để ở trong tay không ăn, mắt nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ. Mạt Bổn tinh tế, liền lấy hết quả cây để lên bàn rồi trả lại cái hộp cho nó. Lý Cường lấy ra tiễn sổ tạp màu đen, Mạt Bổn vội vàng nói: " Sư tôn, nó không dùng được loại này đâu, để cho đệ tử."
Tiểu hài tử kia đem khối thịt bỏ vào trong hộp gỗ, cẩn thận đậy tấm vải rách che lại, rồi lại cất tiễn tệ thông hành tại Tây đại lục do Mạt Bổn đưa cho vào trong ngực, sợ hãi nói: " Tạ ơn đại gia!" Sau đó xoay người chạy ra cửa.
Lão bản cười nói: " Đại gia thật sự là một thiện tâm nhân, cha của đứa nhỏ này là một thợ săn, năm ngoái bị cắt đứt chân, bây giờ toàn nhờ đứa nhỏ này vào rừng thu thập một ít trái cây để đổi chút vật thực, bằng không cha nó đã sớm chết đói rồi."
Lý Cường ngạc nhiên nói: " Cắt đứt chân? Là ai làm vậy?"
Lão bản nói: " Ai, chỗ này của chúng ta rất loạn…bỏ đi, ta không nên nói lung tung, sẽ bị người ta đánh chết mất…các đại gia ước chừng là người từ bên ngoài tới, không biết tình huống của nơi này, khi nào ra đi thì hãy tìm những thương đội khác cùng nhau mà đi. Nhìn đại gia không phải là người thiếu thốn tiền bạc, tìm mấy người nói chuyện với các thương đội, kết làm đồng hành sẽ an toàn hơn nhiều lắm…"
Hồng Thiêm đột nhiên nói: " Có một đại đội Hắc Tiêm kỵ đang đi tới…"
Lý Cường cũng đã nghe được, cười nói: " Ân, quả thật rất đông, lão bản, sinh ý của ngươi lại tới nữa rồi."
Lão bản nửa tin nửa ngờ nói: " Giờ này đúng ra có rất ít khách nhân đến, trời đã tối rồi."
Rất nhanh, những âm thanh long long mơ hồ truyền đến, cả đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng củi cháy phát ra thanh âm tí tách, lão bản kinh nghi thấp giọng nói: " Kỳ lạ…sao lại có nhiều Hắc Tiêm kỵ như vậy?"
Tiếng vó Hắc Tiêm kỵ càng ngày càng lớn, Lý Cường đã nghe qua thanh âm loại này một lần là đã quen thuộc, hắn phỏng chừng có ít nhất năm mươi kỵ mã, trong lòng thầm nghĩ: có thể lại là một đại thương đội rồi. Lão bản kêu thêm mấy tiểu nhị đứng ngay ngoài cửa để đợi khách.
Chỉ lát sau, âm thanh trầm muộn hòa lẫn tiếng mưa rơi va chạm càng ngày càng gần, tiếng kêu cổ quái của Hắc Tiêm kỵ trận trận truyền đến, người trong đại sảnh đều nhỏ giọng bàn tán. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong đại sảnh có bảy, tám bồn lửa cháy sáng, Lý Cường và Hồng Thiêm hai người ngồi ở trước bàn, cầm lấy từng quả cây từ từ thưởng thức mùi thơm ngát của nó, đám huynh đệ Nạp Thiện cũng không nói lời nào, mỗi người đều cúi đầu ăn thịt của mình, mọi người tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó.
Âm thanh ngoài cửa dừng lại, một trận " đinh đinh đương đương" kim chúc va chạm vào nhau, Hắc Tiêm kỵ nhịn không được lên tiếng kêu vang, tiếng cười, tiếng mắng, tiếng ho khan vang thành một mảnh. Chợt nghe có người kêu to: " Uy, chủ quán, lập tức chuẩn bị thịt nướng cho chúng ta!"
" Các vị đại gia! Các vị đại gia..tiểu điếm…" Bên ngoài truyền đến tiếng của lão bản có vẻ như đang khó khăn, người trong đại sảnh đều biết khách sạn cơ hồ đã đầy người, không còn chỗ trống.
Đám người kia cơ bản là không hề để ý tới chuyện này, có người nói: " Tiểu nhị, đem Hắc Tiêm kỵ đến hậu viện, cấp thức ăn tốt cho nó. Uy, con mẹ nó! Nếu để đói bảo bối của đại gia, coi chừng đại gia lột da ngươi, nhanh đi!"
Lão bản rốt cuộc đã nói ra lời: " Đại gia, tiểu điếm đã đầy khách, xin lỗi các vị đại gia, phía trước còn mấy nhà khách sạn hình như còn trống, xin mời…" Lời còn chưa nói hết, chợt nghe " chát, chát" hai tiếng vang lên, đó là thanh âm bị tát vào miệng. Một thanh âm rít lên: " Đầy rồi? Cái gì mà đầy hả, con mẹ nó…ngươi không muốn sống nữa phải không, muốn chết phải không? Đuổi hết người bên trong đi, nơi này chúng ta bao hết…cút vào trong nói cho chúng nghe!"
Lão bản khách sạn bị đẩy chúi nhủi vào trong, hắn lăn tròn trên mặt đất không dừng lại được, tông vào một cái bàn. Có mấy hành thương đang ngồi cạnh bàn, thấy thế hoảng hốt bối rối đứng dậy, những khối thịt trên bàn cũng rớt tung tóe trên mặt đất.
Nạp Thiện trừng con mắt duy nhất, định đứng dậy, Lý Cường đè lên vai hắn, nhỏ giọng nói: " Hãy nhìn chút nữa rồi hãy nói."
Một đám đại hán từ bên ngoài xông vào, trong đại sảnh có người nhẹ giọng kêu lên sợ hãi: " Là người của Độc Sơn tới…"
Lão bản khóc tấm tức đứng dậy. Đám đại hán kia cả người phi giáp, cầm đầu là một trung niên đại hán, tóc dài xõa trên vai, khoát một cái áo che mưa màu xanh, trên mặt tràn ngập những vết sẹo, nhìn qua cực kỳ dữ tợn. Ánh mắt hắn âm trầm đảo qua khắp nơi, chậm rãi nói: " Tất cả nghe rõ đây, con mẹ nó, nơi này! Đại gia ta đã bao hết rồi, kẻ nào thức thời thì mau cút!" Thanh âm dữ tợn khiến cho người ta không lạnh mà run.
Trong đại sảnh nhất thời rối loạn, rất nhiều thực khách sợ đến cuống quýt đứng dậy, hướng ra sau chạy đi lấy hành lý, chỉ trong chốc lát đã bỏ đi hết hơn phân nửa, lão bản khách sạn khóc không ra nước mắt, những người khách đó còn chưa trả tiền. Ở trong đại sảnh còn có một bàn phía đông là không có động, còn có phía tây có hai bàn của Lý Cường cũng không nhúc nhích, còn những người khác đều đã chạy mất, cả đại sảnh chỉ còn một mảnh hoang tàn.
Bàn phía đông có bốn người ngồi, làm như không có chuyện gì vẫn ăn thịt nướng, không hề để ý tới lời người vừa rồi đã nói. Lý Cường bọn họ cũng vậy, vẫn đang ăn thịt, chỉ là không nói lời nào mà thôi.
Trung niên đại hán kia không nghĩ tới còn có người không thèm để ý đến lời của hắn, sắc mặt càng thêm âm trầm. Một thuộc hạ đứng bên cạnh hắn quát: " Con mẹ nó các ngươi không muốn sống nữa!"
Phía đông có người lên tiếng: " Đi tới nơi nào cũng thấy chán ghét, lúc nào cũng ồn ào phiền nhiễu, thật làm người ta phiền chết!"
Một người khác nói: " Đừng thèm để ý đến thứ người này, chúng ta ăn thịt thôi."
Lý Cường quay đầu nhìn lại, trong bốn người thì có hai lão nhân, hai người tuổi trẻ. Trong lòng hắn đều biết, bốn người này cũng có thực lực, nếu không sẽ không dám nói chuyện đỉnh đạc như vậy.
Trung niên nhân có tiếng nói khó nghe kia, cười hắc hắc liên thanh, lạnh lùng nói: " Ta đang nghĩ là ai lớn mật như vậy, nguyên lai là bốn vị trong Man Dã Tám Hào, hắc hắc, đáng tiếc nơi này không phải thuộc địa bàn của Man Dã tộc…"
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một thanh âm: " Đường Ba Động! Thứ đồ hỗn trướng, còn không đưa tổ tông ngươi đi vào, muốn làm lạnh chết tổ tông ngươi a? Không chút hiếu thuận!"
Trung niên nhân kia lại càng hoảng sợ, tiếng nói khó nghe phát ra lẩm bẩm, chỉ nghe hắn mắng: " Các ngươi đã là người chết rồi a, không nghe thấy tổ tông đang kêu sao? Mau đưa tổ tông vào đi." Hắn nhấc chân đá vào một thuộc hạ bên cạnh.
Chỉ thấy hai đại hán khiêng vào một chiếc ghế, người ngồi trên khoát một tấm da thú lớn, chợt nghe hắn nói: " Đem tấm da này ra đi."
Một đại hán tiến lên vạch tấm da thú ra. Lý Cường có chút sửng sốt, người này nhìn thật ghê tởm, lớp da nhăn nheo bao bọc quanh bộ xương hắn, còn da tay hắn thì tầng tầng lớp lớp đều là nếp nhăn, dĩ nhiên cũng không có chút lông tóc nào, trên tay đang cầm một cây quải trượng đầu to hình dạng cổ quái, trên quải trượng khảm một viên hạt châu màu đen cỡ nắm tay.
Bốn người ngồi phía đông bắt đầu bất an, trung niên nhân gọi là Đường Ba Động khom người nói: " Lão tổ tông, đã chuẩn bị tốt lắm rồi, ngài chờ một chút thôi."
Hắn âm hiểm cười nói: " Vừa rồi không đi, bây giờ muốn đi cũng không được nữa, hắc hắc, tám hào các ngươi sau này cũng chỉ còn bốn hào mà thôi."
Mang Dã Tứ Hào cầm đao đứng thẳng, trong đó có một người nói: " Đại ca, ngươi đi trước! Nói cho tộc nhân, Linh Quỷ Sư giết hại vạn người lại hiện thân rồi…"
Linh Quỷ Sư chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi. Lý Cường dùng thần thức nhìn kỹ, dưới thân thể hắn có mấy hồn phách đang xoay quanh, nghĩ thầm: " Tên này là ai, bộ dáng không giống người tu chân, làm sao có thể sai sử hồn phách, kỳ quái!"
Trong miệng Linh Quỷ Sư niệm niệm gì đó, chỉ thấy hạt châu màu đen trên quải trượng của hắn phiêu xuất ra một đoàn khói đen. Hai vị lão nhân trong Man Dã Tứ Hào đột nhiên bắn người lên đánh về phía Linh Quỷ Sư, đồng thời hét lớn: " Các ngươi đi mau, lão quỷ đã phong tỏa đường lui rồi…"
Đường Ba Động đắc ý cười nói: " Ha ha, đã muộn!"
Chợt nghe hai tiếng " bịch, bịch", hai lão giả rơi xuống trên mặt đất, trên người phủ đầy khói đen. Mặt khác hai người tuổi trẻ cũng không ngoại lệ, cơ hồ đồng thời té trên mặt đất giãy dụa.
Lý Cường đã phát hiện có hơn mười cỗ khói đen đang bắn lại gần, trong lòng hắn rất căm tức, lặng lẽ đưa tiểu Hải yêu ra, tiểu Hải yêu không một tiếng động cắn nuốt những hồn phách nọ, những luồng khói đen đó liền lập tức biến mất.
Lý Cường đứng dậy, cất tiếng cười to nói: " Tốt lắm, tốt lắm, tại địa phương hẻo lánh mà vẫn còn nhìn thấy đám hỗn đản như vậy, làm hại lão tử ngay cả lúc ăn cơm cũng thấy bất an, giả thần giả quỷ gì đó…" Hấp Tinh kiếm của hắn đột nhiên lóe sáng một chút, vài hồn phách dưới thân Linh Quỷ Sư đã hôi phi yên diệt(tan thành mây khói)
Linh Quỷ Sư kêu lên một tiếng quái dị: " Bịch!" Từ trên không trung rớt xuống.
Mấy người Nạp Thiện rất nhanh tiến lên phong kín lối ra vào khách sạn. Hấp Tinh kiếm của Lý Cường lại lóe sáng một chút, giống như một đạo thiểm điện, khói đen trên người Man Dã Tứ Hào lập tức biến mất.
Loại tu luyện hồn phách này của Linh Quỷ Sư khác hẳn với việc tu luyện nguyên anh hồn phách của người tu chân, nó chỉ là dùng loại phương pháp đặc thù ngưng luyện tử linh của người thường, uy lực không lớn nhưng lại hơn ở số lượng đông đảo, ở thế tục giới vẫn còn rất lợi hại nhưng đối với loại tu chân cao thủ như Lý Cường cũng không có gì uy hiếp.
Đường Ba Động quái dị kêu lên rút ra binh khí của hắn, đó là một loại đồ vật giống như cây búa, bổ ngay vào đầu Lý Cường. Võ công của thế tục giới bây giờ đối với Lý Cường mà nói thật sự không là gì cả, hắn rất tùy tiện đưa một tay nắm lấy binh khí đó, cười nói: " Cút!"
Đường Ba Động kêu lên một tiếng đau đớn, bị một cỗ chấn lực thật lớn hất té trên mặt đất.
Lý Cường cố tình thị uy, hắn cầm lấy cây búa quái dị của Đường Ba Động, đem Thiên Hỏa đốt đi, chỉ thấy cây búa nọ chỉ một chút đã hóa thành tro tàn. Hắn phủi phủi hai tay, tiến tới trước mặt Linh Quỷ Sư, nói: " Ngươi đã thu bao nhiêu hồn phách rồi, thu như thế nào vậy? Nói nghe một chút xem."
Đám người kia hoàn toàn choáng váng, kể cả Man Dã Tứ Hào cũng không ai dám nói chuyện.
Linh Quỷ Sư " hích hích" cười quái dị: " Đừng tưởng rằng ngươi có thể phá được hồn phách của tổ tông thì đã là lợi hại, hắc hắc, tiểu tử! Có bản lĩnh hãy tới Mãng Nguyên…hắc hắc! Lão tổ của chúng ta sẽ báo thù cho tổ tông…hắc hắc!" truyện được lấy tại TruyenFull.com
Lý Cường cũng là lần đầu tiên gặp loại người này, không khỏi cười nói: " Tổ tông? Cũng muốn chiếm tiện nghi lớn vậy sao…" Hắn đưa tay đoạt lấy quải trượng trên tay của Linh Quỷ Sư, chỉ thấy viên hạt châu màu đen nọ tựa hồ có vô số hồn phách, không nhịn được lắc đầu than thở: " Ngươi thật sự làm quá bậy rồi. Xin lỗi, ngươi làm vậy đã không thể xem là người được nữa…lưu ngươi lại cũng là tai họa."
Lý Cường cũng là lần đầu tiên chủ động nổi lên sát tâm.
Một lão nhân trong Man Dã Tứ Hào nói: " Ân nhân, Linh Quỷ Sư giết cũng không chết…bọn họ giết vô số người, chuyên thu hồn phách của người khác, cho nên…bọn họ có vài hồn phách thay thế cho chính mạng sống của mình…"
Linh Quỷ Sư đắc ý cười quái dị: " Hắc hắc…ngươi có thể làm gì được ta? Hắc hắc…"
Lý Cường mỉm cười: " Ta sẽ có biện pháp."
Hắn thả tiểu Hải yêu ra, lại nói: " Vô luận bao nhiêu hồn phách cũng vô dụng!"
Linh Quỷ Sư liếc mắt nhìn thấy tiểu Hải yêu, nhất thời cả kinh, hồn phi phách tán, kêu lên quái dị: " Phệ Hồn Yêu! Phệ Hồn Yêu!"
Lý Cường nói: " Đúng vậy! Cho nên ngươi xong đời rồi."
Một đạo ngân mang từ trong đỉnh đầu Linh Quỷ Sư tán ra, nhất thời âm phong rít gào, vô số khói đen từ trên người hắn tản mát, trong nhất thời toàn đại sảnh quỷ khí âm sâm.
Cả người tiểu Hải yêu phát ra quang hoa màu lam, lam quang từ trên trán phát tán một vòng rồi lại một vòng, nó linh xảo tung bay tại không trung, khói đen chỉ cần bị chiếu sáng tới, liền cấp tốc bị thu hết vào trong miệng tiểu Hải yêu. Đường Ba Động và thuộc hạ của hắn đều sợ đến té ngửa trên mặt đất, cái khí thế bá đạo hiếp người vừa rồi đã hoàn toàn biến mất dạng.
" Ba tháp" một thanh âm vang lên, đến lúc này mọi người mới phát hiện, thân thể của Linh Quỷ Sư đã hóa thành một đống xương trắng. Đường Ba Động kêu lên: " Đừng giết ta! Ta có tin tức nói cho đại gia!" Âm thanh thật khó nghe làm cho người ta có cảm giác chán ghét.