Khi tiếng quát vừa rơi xuống, một đạo Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt kiếm khí cuồn cuộn khôn cùng lập tức xuyên phá không gian, hội tụ toàn bộ tu vi cả đời Nhạc Vũ, lực lượng rộng lớn của thiên địa, tín nguyện của ba ức tiên tu cùng đại đạo chân pháp.
Ngay lập tức dập nát hết thảy! Nghiền nát pháp tắc không gian thời gian, siêu việt giới hạn, đem toàn bộ chân lý đại đạo đều hội tụ cho bản thân sử dụng.
Thừa dịp Tiếp Dẫn còn phân tâm, không kịp phản ứng, cơ hồ xu thế kiếm quang như chẻ tre trước nay chưa từng có mạnh mẽ xuyên qua vô lượng quang hà quanh người Tiếp Dẫn, ngay sau đó kiếm quang lóe sáng, đem cánh tay phải Tiếp Dẫn mạnh mẽ chém đứt!
Kiếm quang lướt ngang xương sườn, cơ hồ đem thân hình Tiếp Dẫn chém thành hai đoạn, sát bên trái tim!
Giờ khắc này cả Diệu Pháp Đại La Thiên hoàn toàn yên tĩnh không còn một tiếng động. Không gian nơi này vô luận là tiên tu Thiên Tiên cảnh yếu ớt hay Thánh Nhân tôn sư đều hoàn toàn nín lặng, vẻ mặt hốt hoảng rối loạn vô cùng.
- Thánh Nhân huyết!
Sau một lát ngây người chấn kinh, Trấn Nguyên Tử là người đầu tiên tỉnh táo lại, ngay lập tức hít sâu một hơi rét lạnh.
Thánh Nhân vốn bất tử bất diệt, vạn kiếp không tử vong, không dính nhân quả, không đọa luân hồi, dưới ánh mắt của Thánh Nhân, vạn vật chỉ là con kiến hôi.
Cảm tưởng như vậy suốt hơn mười vạn năm nay đã gắn sâu vào ý thức của tiên tu giới, cũng không ai cảm thấy được có điều gì là không đúng.
Nhưng một màn hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ nhận tri của mọi người về Thánh Nhân. Nguyên lai Thánh Nhân cũng không phải không thể bị thương, cũng không phải chân chính không dính líu nhân quả. Nguyên lai lấy lực chứng đạo, Thái Thượng cảnh giới ở điều kiện nhất định cũng có thể gây tổn thương nặng cho Thánh Nhân!
Từ thời hồng hoang sơ khai lại có người nào có thể nhìn thấy được Thánh Nhân huyết, còn bị chặt đứt cánh tay tổn thương nặng nề?
Hạo Thiên Dao Trì cũng không dám tin, sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch tái nhợt.
Thập nhị phẩm công đức kim liên chính là tụ tập lực lượng bốn mươi tám đại hoành nguyện căn bản lập giáo của Tây Phương giáo Tiếp Dẫn. Mỗi khi thiếu một cánh liên hoa thì khí vận của Tây Phương giáo liền thiếu đi một thành! Một thân đạo cơ cũng bị giảm bớt.
Mà giờ khắc này trước mặt mọi người, Tiếp Dẫn lại bị Nhạc Vũ chặt đứt một cánh tay!
Nhục nhã bực này, lại bị thương nặng tới như vậy thật sự đủ làm một vị Thánh Nhân phải hối hận cả đời!
Kể cả Tiếp Dẫn cũng bại trận, như vậy Hạo Thiên hắn lại nên làm thế nào?
Mặc dù là Tiếp Dẫn thánh nhân tự mình ra tay nhưng cũng không thể làm gì được Huyết Lục thiên quân sao?
Lấy lực lượng chênh lệch giữa Thánh Nhân cùng Kim Tiên quyết chiến, cuối cùng lại rơi xuống kết quả như thế!
Buồn cười trước đó trong lòng hắn còn cười nhạo, Nhạc Vũ không biết tự lượng sức mình, sau những trận đấu bách chiến bách thắng thì tin tưởng đã bành trướng tới mức hoàn toàn không biết khống chế.
Dương dương tự đắc, nghĩ đến lần này chung quy Nhạc Vũ cũng thua bại một lần, nói không chừng không giữ được vô thượng chân mệnh Thiên Đế hiện tại, nhưng chân chính đáng cười là bản thân mình, tựa như một kẻ phế tài vô dụng bất lực chỉ biết nhờ vào sự chi viện của người khác.
Vẻ mặt Chuẩn Đề cũng âm trầm đến mức đáng sợ, ngay lập tức có liên tục mấy đạo hồn ý vô thượng liền bao phủ đến, không chỉ là Hậu Thổ Nữ Oa cùng Lão Tử, ngay cả Nguyên Thủy Thông Thiên cũng ẩn hàm ý phòng bị hắn.
Giờ khắc này sắc mặt Tiếp Dẫn thánh nhân đã biến thành tím ngắt, khi đại phật thủ của hắn vừa chộp tới, Minh Hải Huyết Văn cũng đang dùng hết toàn lực mạnh mẽ hấp thu thêm một lá liên hoa, trực tiếp thiêu đốt công đức lực ở thời khắc cuối cùng phá không bỏ chạy ra xa.
Cuối cùng bức bách Huyết Văn rời khỏi kim liên, Tiếp Dẫn cũng không quản được hiện tại thập nhị phẩm công đức kim liên chỉ còn lại cửu phẩm, tâm thần hắn còn đang ngây ngốc nhìn cánh tay phải của hắn đã bị chặt đứt tận gốc, máu tươi vẫn còn phun ra như suối.
Một kiếm này của Nhạc Vũ lại ẩn hàm đại đạo thiên ý, trực tiếp vặn vẹo pháp tắc, giống như lúc Hình Thiên bị chém đầu, đã đem cánh tay phải của Tiếp Dẫn triệt để chém đứt!
Ngày sau cho dù Tiếp Dẫn có muồn khôi phục lại cũng không thể nào!
Sau một tiếng hừ lạnh, thương thế trên tay phải đã khép lại, Tiếp Dẫn thánh nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhạc Vũ, trong mắt không còn nửa phần bình tĩnh ôn hòa, lóe ra sát khí, tiếp theo không chút do dự xé mở hư không.
Không gian trong phạm vi ngàn trượng gần như dập nát!
Lão Tử nhìn thấy thế không khỏi thở dài, đưa mắt nhìn lên cửu phẩm công đức kim liên trên bầu trời.
- Ba vạn năm tâm huyết tích tụ, tích lũy vô số nguyện lực công đức, hôm nay một trận chiến thành không. Quả thật đáng tiếc! Một trận chiến này lại để vị bệ hạ kia chiến thắng. Quả nhiên không hổ danh mưu tính vô song!
Thông Thiên yên lặng không nói, trong lòng biết được giờ phút này Tiếp Dẫn thánh nhân chỉ còn ý niệm tránh lui khỏi nơi này.
Cuộc chiến hôm nay đã sớm thoát khỏi khống chế, nếu còn tiếp tục tái chiến, dù có cơ hội thắng nhưng đối với Tiếp Dẫn mà nói vẫn mất nhiều hơn được.
Đi thật quyết đoán, thật đoạn tuyệt, không hề dây dưa. Xác thực không hổ là người có thể sóng vai cùng Tam Thanh!
Nhưng ngay sau đó ánh mắt Thông Thiên không khỏi ngưng tụ lại.
Chỉ thấy máu của Tiếp Dẫn chiếu lên Bát Quái trận đồ trên Hà Đồ Lạc Thư, chỉ thoáng chốc đã bị hấp thu, sau khi được Hồng Mông ngũ hành kiếm trận tịnh hóa, hấp thu tinh hoa đồng dạng rót vào bên trong thân thể Nhạc Vũ.
Chỉ tích tắc liền cảm giác được có một cỗ khí tức càng thêm bàng bạc từ trong thân thể Nhạc Vũ bay vút lên.
Không phải là Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt kiếm khí mà là một đạo hắc sắc kiếm hoa có thể làm tan biến hết thảy.
Cũng đạt được Hồng Mông pháp, tạo hóa chân ý, súc tích khai thiên oai lực! Khí tức khủng bố mạnh mẽ, phảng phất như chỉ dùng một kích là có thể làm thế giới này hoàn toàn toái diệt.
Long đồng Nhạc Vũ chợt dựng thẳng lên, đồ án phù văn trong mắt loạn chuyển không ngừng, toàn thân đều nổi lên kim sắc long lân.
- Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp! Diệt Thế kiếm!
Cách đó không xa Nữ Oa không tự chủ được lên tiếng kinh hô. Ý kinh ngạc trong lời nói không cách nào che giấu.
Giờ phút này trong lòng mọi người đều nổi lên một tia rét lạnh thấu xương, tận đáy lòng cơ hồ đã đông cứng lại.
Dung hợp Ngũ Sắc Thần Quang đã đạt tới khai thiên chân pháp, Tổ Long thần thông tự nhiên cũng thăng lên tới khai thiên cảnh giới!
Tiếp tục dùng Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp thúc giục Nghịch Thiên kiếm do phương tây đại đế lưu lại, sẽ đạt tới uy lực bực nào?
Chỉ tưởng tượng đã làm lòng người sợ hãi!
Cơ hồ cùng lúc tử kim hoa cái trên đỉnh đầu Nhạc Vũ lại tiếp tục mở rộng, ước chừng phải tăng lên gấp mấy lần.
Suốt mười đầu cự long mười tám trảo quấn quanh trên thân kiếm, mà kiếm ý khổng lồ đã đạt lên tới đỉnh!
Mượn dùng khai thiên chân pháp cùng thiên địa lực lượng, ba ức tiên tu tín nguyện công đức vô cùng tận, cùng máu huyết của Tiếp Dẫn thánh nhân, giờ khắc này Nhạc Vũ đã đem Hồng Mông kiếm ý hoàn toàn dung nhập.
Không bị đạo kiếm ý mạnh mẽ dung hợp, mà trái lại đã hoàn toàn bao dung lẫn nhau, chân chính cất giữ, biến thành đại đạo của chính mình!
Trong miệng Nhạc Vũ lại quát lạnh một tiếng:
- Nếu hôm nay chỉ như thế mà để ngươi rời đi, làm sao dám nói phải làm cho ngươi hối hận chung sinh! Tiếp Dẫn thánh nhân, tiếp tục đón trẫm một kiếm! Kiếm này xưng Nghịch Thiên, xứng đáng diệt thế!
Kiếm quang như du long, dập nát hết thảy chướng ngại, hướng hư không minh minh đuổi theo khí tức thoáng suy yếu của vị Thánh Nhân kia chém tới!
Chỉ thoáng chốc phía chân trời bỗng dưng truyền đến tiếng chấn động kịch liệt!
Không chỉ giới hạn trong Diệu Pháp Đại La Thiên, cả cửu tiêu thập địa, ba mươi ba thiên cảnh thế giới, ba mươi ba u minh nhân gian, thậm chí vô số tiểu thiên thế giới bên ngoài hồng hoang, trong nháy mắt chấn động không ngớt.
Bên ngoài Thông Minh Cung, ba ức tiên tu binh mã dưới trướng Nhạc Vũ giờ khắc này bỗng dưng cảm giác trong lòng hoảng loạn bất đắc dĩ.
Bọn họ đều cảm thấy có một chuyện thật khủng bố sắp phát sinh, nhưng cảm giác kia chỉ thoáng chốc đã biến mất.
Ý niệm cuồn cuộn của Nhạc Vũ mượn dùng đại trận lan tràn hoàn toàn đem nỗi lòng bất an của ba ức tiên tu hoàn toàn củng cố.
Ngay sau đó thiên địa nhấp nháy thất thải quang mang đầy trời, bao phủ khắp bốn phương. Thiên địa thụy quang bao phủ khắp trời đất nhưng lại không hề có nửa điểm cảm giác tường hòa mà ngược lại làm người khác cảm thấy vô cùng hoảng sợ kinh hãi.
Thân hình Nhạc Vũ cũng thối lui ra sau mấy bước, da thịt toàn thân đều nứt vỡ, tuy trong nháy mắt đã khôi phục lại, nhưng toàn thân vẫn nhuốm máu, hình dáng thật thê lương.
Nhưng trên khóe môi hắn hiện lên ý cười tàn nhẫn, ngược lại càng thêm quỷ dị lãnh khốc.
Mấy người Lão Tử Thông Thiên vẫn đứng ngơ ngẩn, thẳng đến khi thất thải quang mang hoàn toàn biến mất.
Thái Thanh thánh nhân khẽ lắc đầu, vẻ mặt thổn thức:
- Cuối cùng ta mới tin tưởng! Một kiếm này đích thật đủ khiến cho ngươi hối hận chung sinh. Dù chưa rơi xuống thánh vị, nhưng Tiếp Dẫn đạo huynh suốt mười vạn năm khổ tâm tích lũy đều đã biến thành hư không!
Thông Thiên trầm mặc hừ khẽ một tiếng, ánh mắt cũng không chút vui mừng.
Một kiếm vừa rồi còn hơn mười vạn năm tích lũy? Bị thương nặng như vậy nếu không có vài chục năm tu dưỡng cũng đừng mong khôi phục lại.
Mặc dù hắn cũng hài lòng khi thấy cảnh tượng này, nhưng trong lồng ngực không khỏi có cảm giác khổ sáp, một kiếm kia cho dù là lúc hắn toàn thịnh nếu muốn tiếp được cũng phải tốn sức không nhỏ.
Cũng may hiện tại Nhạc Vũ còn chưa chân chính đăng lên Thánh Nhân vị.
Lưỡi kiếm trong tay có chút xung đột với Nghịch Thiên kiếm, oai lực của thanh kiếm còn chưa thi triển tới ba thành!
Nếu thực sự đã đăng lên Thiên Đế, mượn khí vận lực cùng thiên địa vị cách, thành tựu Thánh Nhân, trận chiến hôm nay cũng không biết được Tiếp Dẫn có vẫn lạc hay không!
Trong các Thánh Nhân, ngoại trừ Nữ Oa Hậu Thổ, những người còn lại đều vẻ mặt ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc.
Bên ngoài Thiên Đình, trong nhóm người Trấn Nguyên Tử cùng Lục Áp lại là một tình hình khác hẳn, cho tới giờ khắc này bọn họ đều thần sắc ngây ngốc, ánh mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy bản thân mình phảng phất như đang ở trong mộng ảo.
- Trận chiến hôm nay không ngờ bệ hạ lại có thể chiến thắng!
Lục Áp lẩm bẩm, có chút không dám tin tưởng. Nỗi kích động hưng phấn trong lòng mãnh liệt mênh mông. Một cỗ vui sướng vô tận đè nén bên trong lồng ngực, như muốn phát tiết, nhưng vẫn còn cảm giác không thể xác định.
Hắn sợ hãi tình cảnh trước mắt chỉ là ảo giác của chính mình.
- Hẳn không phải đang nằm mơ!
Lúc này Tây Vương Mẫu bỗng dưng lên tiếng khiến mọi người sực tỉnh, tâm thần phấn chấn không áp chế được ý mừng hiện rõ trên mặt.
- Tiếp Dẫn thánh nhân chỉ sợ bị thương không nhẹ. Một trận chiến này bệ hạ cuối cùng đã thắng!
Diệt Thế kiếm đuổi chém vào tận sâu trong hư không minh minh đã thoát ly cảm giác của hơn mười vị Hỗn Độn Chuẩn Thánh đang có mặt nơi này.
Nhưng vừa rồi chấn đãng dữ dội đã làm rất nhiều Thái Thượng Kim Tiên chấn rung, chính vì vậy bọn họ cũng biết một kiếm kia giao phong kịch liệt như thế nào!
Mà hiện tại thương thế của Tiếp Dẫn ra sao cũng chỉ nhìn theo vẻ mặt của Chuẩn Đề thánh nhân là có thể suy đoán.
Nhất định là không mấy lạc quan!
Câu nói "cho ngươi hối hận chung sinh" quả nhiên không hề có nửa điểm giả dối!
Hoành nguyện thốt ra giờ phút này cũng đã được xác minh!
- Nguyên tưởng sau trận chiến hôm nay, bệ hạ nhất định cần thêm bốn mươi năm nữa mới có thể bước lên Thiên Đế vị, không ngờ chỉ hôm nay đã tự mình xoay chuyển ổn định càn khôn, thắng bại rõ ràng!
Nói đến đây, Trấn Nguyên Tử không khỏi cười tự giễu:
- Nguyên lai chúng ta đúng là vẫn còn xem nhẹ bệ hạ!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng vô cùng phức tạp. Bọn họ thật chưa từng dự kiến vị Tử Vi đại đế kia lại thêm một lần có thể đem chiến cuộc hoàn toàn nghịch chuyển.
Rõ ràng cảnh giới kém hơn nửa cấp độ nhưng đến cuối cùng cũng làm vị Tiếp Dẫn thánh nhân kia bị chém đứt tay mà chạy sao?
Một trận chiến kết thúc, oanh truyền thiên hạ, ở bên trong hồng hoang nhấc lên sóng to gió lớn còn hơn cả mấy chục năm về trước!
Nhạc Vũ đăng đế, Thần Đạo thịnh vương là xu thế không thể ngăn trở.
Cơ hồ trong đáy lòng mọi người đều hiện lên cùng một ý niệm.
Một ván này xem như bản thân mình vẫn là đổ thắng!
Đây là lời nói cực kỳ bí ẩn không thể nói ra miệng với ai, nhưng mọi người đều tự cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhõm thoải mái, nỗi áp lực suốt mười vạn năm giống như đều đã biến mất.
Chỉ có vẻ mặt hai người Hi Hòa cùng Thường Hi lại có vẻ ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ lại thoáng mê mang.
Nhưng ngay sau đó cả hai liền chuyển sang thoải mái.
Cũng chỉ có bậc cái thế anh kiệt hơn xa Đế Tuấn kia mới có thể hoàn thành tâm nguyện mà Đế Tuấn còn chưa làm được!
Giờ phút này Nhạc Vũ đã thu liễm ngũ sắc kiếm trận cùng Hà Đồ Lạc Thư, một thân khí kình bàng bạc cùng hồn ý mạnh mẽ đã dần dần giảm xuống.
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn qua Hạo Thiên cùng Dao Trì, cũng không thèm quản tới. Đưa tay khẽ vẫy, trong hư không lóe lên thất thải quang hoa, một mảnh nhỏ tàn phiến cỡ móng tay như châu như ngọc phá không bay về trong tay hắn.
Mọi người thấy thế trong lòng chợt cả kinh, thứ này rõ ràng chính là tàn phiến của Phật quốc Xá Lợi trong tay Tiếp Dẫn thánh nhân!
Tuy không lớn nhưng lại súc tích mấy trăm tiểu thiên thế giới, hai trăm triệu Phật tử!
Chí bảo như vậy bị thương nặng chỉ sợ giờ phút này Tiếp Dẫn thánh nhân đã lòng đau như cắt!
Vẻ mặt Nhạc Vũ vẫn thản nhiên, tiện tay thu vào trong tay áo. Sau đó ánh mắt nhìn lên cánh tay mà Tiếp Dẫn lưu lại.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comThân thể của Thánh Nhân đã không thua kém gì hậu thiên chí bảo. Mà Tiếp Dẫn lấy lực Thánh Nhân súc tích nuôi dưỡng thân hình mười vạn năm, mạnh mẽ tới mức có thể sánh vai tiên thiên chí thánh!
Nhưng Nhạc Vũ sau thoáng suy ngẫm cũng hoàn toàn bỏ qua ý định dùng cánh tay kia để luyện khí.
Tiện tay nhiếp tới, cầm vào trong tay, Nhạc Vũ rót Ngũ Sắc Thần Quang vào trong, mạnh mẽ mài diệt hồn thức ấn kỳ của Tiếp Dẫn thánh nhân, cho đến khi hoàn toàn tịnh hóa mới ném xuống bên dưới Diệu Pháp Đại La Thiên.
Ngay lập tức liền hóa thành một ngàn tám trăm vạn trượng thẳng cắm xuống lòng đất, bên dưới đi thông Cửu U thế giới, bên trên xuyên thẳng cửu tiêu vân không.
- Năm phương trụ trời còn thiếu một! Thánh Nhân thân thể, xứng đáng làm trung ương trụ trời, xưng danh Trung Nhạc Tung Sơn! Có thể vững cố ba mươi ba thiên, điều hòa thiên địa âm dương!