Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 219: Sau khi thức tỉnh


Nhạc Vũ liếc nhìn Tử Sắc Tinh Kiếm, muốn thuận tiện phân tích một phen, nhưng chân khí vừa mới tiếp xúc đành phải bỏ qua ý nghĩ này.

Thanh huyền binh kia cùng Thông U Định Minh Châu trước ngực hắn có thể là cùng cấp bậc. Mặc dù không phải, nghĩ đến cũng kém không xa.

Tóm lại năng lực phân tích của hắn cho dù là một tầng phân tích thô thiển bên ngoài cũng không làm được.

Tay hắn cầm kiếm vẽ lên mặt đất, lần này lại dễ dàng cắt được sàn nhà dưới chân hắn. Đầu tiên hắn vẽ ra hình thức đồ án ban đầu của phù điêu thần thú, sau đó bắt đầu xem đây là trụ cột, lại tăng thêm những phù văn tồn tại bên trong Truyền Pháp tiền điện.

Lúc ban đầu những người có mặt còn chưa giải thích được ý nghĩa, nhưng ngay khi đồ hình từ từ đầy đủ, trong mắt mọi người cũng đột nhiên phát sáng.

- Không ngờ là như vậy? Phù điêu thần thú không ngờ lại là trụ cột của tất cả đồ án, phải đem toàn bộ đồ hình thống nhất mới là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đầy đủ sao? Hắc, không trách được lão thân nghiên cứu suốt mấy trăm năm, cũng không tìm được cửa mà vào.

Người nói chuyện chính là một đạo cô trung niên gần bốn mươi tuổi, phong vận còn tồn. Nhạc Vũ quét mắt nhìn bà, lại không tiếp tục để ý, liền quay lại hoàn thành đồ án trên mặt đất. Hắn có hệ thống trí năng phụ trợ giúp đỡ, điêu khắc cũng không kém chút nào. Nhưng lúc này Nhạc Vũ lại cố ý làm biến dạng mấy chỗ.

Ngay khi hắn dùng Tử Hiên kiếm đem đạo phù văn cuối cùng hoàn thành, tất cả mọi người đều nín hơi.

Nhưng lão nhân tóc bạc lại cau mày nhìn Nhạc Vũ.

- Pháp trận này sợ rằng còn thiếu cái gì?

Hắn là người đều tiên nhìn ra đồ hình ghi chép hình ảnh linh trận, nhưng bên trong tựa hồ còn thiếu một chút bộ phận mấu chốt.

Nhạc Vũ khẽ cắn môi, sau đó dùng Tử Hiên kiếm mạnh mẽ cắm xuống ngay chỗ trống vẽ mắt của thanh long, sau đó nhìn mọi người:

- Trận này trên ứng với chư thiên tinh thần, theo một tháng tuần hoàn chuyển động.

Trong mắt lão nhân hiện lên một tia sáng bóng, sau đó lại nhẹ giọng cười một tiếng:

- Như vậy vừa rồi khi ngươi dùng chiêu kiếm kia, rốt cục vốn là mấy thành kiếm pháp?

Lời này hỏi ra, những người trong điện đều lộ vẻ tò mò. Với ánh mắt bọn họ nhìn ra lúc Nhạc Vũ sử kiếm lộ ra rất nhiều sơ hở, thứ nhất là còn chưa quen thuộc, thứ hai thế kiếm chậm chạp, thứ ba rõ ràng đã giảm bớt.

- Bên trong đồ án này có giấu ba thức kiếm chiêu!

Nhạc Vũ cũng không chần chờ, lại cười khổ lắc đầu đáp:

- Lúc trước khi đệ tử sử dụng, chẳng qua là thức thứ nhất bị đệ tử chém lung tung chỉ ba thành, uy lực không tới một nửa. Những kiếm chiêu khác, tựa hồ dùng phương pháp ngự kiếm sử dụng là tốt nhất.

- Lại có ba thức kiếm chiêu?

- Làm sao có thể? Còn chưa tới nửa uy lực? Vậy những gì trước kia chúng ta nghĩ ra tập luyện, đã tập cái gì?

Lời của Nhạc Vũ vừa rơi xuống, mười mấy người trong điện cũng hiện vẻ mặt vui mừng. Có thể có được một thức Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đầy đủ, ở trong mắt mọi người đã là niềm vui ngoài ý muốn. Mà giờ khắc này nghe lời nói của Nhạc Vũ, làm tâm tình của mọi người không còn đơn thuần là "vui sướng" đủ để hình dung.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Lão nhân tóc bạc cất tiếng cười to, liên tục nói ba chữ tốt, nhưng giữa chân mày vẫn còn mấy phần kinh nghi:

- Ngươi nói ngươi đem chiêu kiếm pháp này, cắt giảm ba thành, là xác thực sao?

- Đúng là giảm bớt ba thành. Chính mình cho là còn có thể cắt giảm một phần.

Trong lòng Nhạc Vũ hơi có chút không vui, nhưng trên mặt không hề biểu lộ. Ở trước mặt những người này, hắn không có tư cách biểu đạt vẻ không vui kia.

- Thật ra tình hình vốn là như thế, sau đó chư vị tiền bối chỉ nhìn liền biết.

- Ha hả! Nếu thật sự là như thế, ngộ tính của đứa nhỏ này thật sự không tệ! Có thể tùy ý sửa đổi bậc kiếm kỹ kinh thế này, cũng hạ thấp xuống trình độ sử dụng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, những Kim Đan tu sĩ trong sơn môn chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có hơn mười người mới có thể làm được đi?

Lần này lên tiếng chính là một vị tu sĩ già nua khác. Nhạc Vũ liếc nhìn liền đem tầm mắt thu hồi. Dù sao trong mười mấy người này, ngoại trừ hắn còn biết Đoan Mộc Hàn của Tiểu Quan Phong, những người khác đều không nhận ra, hiện tại chỉ cần ghi nhớ bọn họ là được.

Theo lời của người nọ, hơn mười người khác đều đưa mắt nhìn Nhạc Vũ với ánh mắt phát sáng. Nghĩ thầm thiên tư của hài tử này đâu chỉ là không tệ mà thôi? Tuy nói chiêu kiếm thức kia cuối cùng thất bại, nếu không có chưởng giáo Nông Dịch Sơn tương trợ, cuối cùng ắt bị cắn trả, nhưng như vậy chẳng qua là vì kinh nghiệm của Nhạc Vũ còn chưa được đầy đủ. Mà Nhạc Vũ mới tới đây hơn một tháng thời gian, đã có thể tính toán cùng cải tiến được bộ kiếm pháp.

Trước mắt hắn còn bị hạn chế bởi sở học cùng lịch duyệt, nhưng đã có được thành tựu như vậy. Tương lai đợi đến khi tu vi cùng học thức của hắn phát triển, chỉ sợ mười mấy người ở đây cũng khó mà với tới. Mà cho dù là hôm nay, cũng có thể xem như đứng đầu trong hàng tiểu bối.

Nhạc Vũ thấy thế trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Hắn biết những người này không phải hoài nghi lời nói của mình, mà là đang kinh dị với tu chất của mình mà thôi.

Lúc này lão nhân tóc bạc lại vuốt râu cười:

- Quả thật không tệ! Cũng không uổng công ta thu nhận ngươi làm đệ tử bí truyền, nghĩ đến ngày sau nhất định có thể làm vinh dự Quảng Lăng Tông. Chỉ là lần này xem như chúng ta càng thêm làm khó, thật ra với khả năng của ngươi hôm nay, có thể nhậm chức vị trưởng lão cũng không quá đáng. Nhưng quy củ của Quảng Lăng Tông không thể bỏ qua, chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp khác bồi bổ lại cho ngày sau vậy!

Nhạc Vũ nghe vậy trong lòng vừa động, vội vàng khom người thi lễ:

- Chưởng giáo chân nhân tại thượng, những kiếm chiêu này Nhạc Vũ chẳng qua khám phá trong lúc vô tình, thật không dám kể công. Cho dù thật sự có công lao gì, thân là đệ tử Quảng Lăng Tông, xuất lực dĩ nhiên là phải làm.

- Tốt lắm! Quảng Lăng Tông cho tới bây giờ đều thưởng phạt phân minh, nếu có công lại không thưởng, vậy sau này còn có ai chịu vì tông môn xuất lực làm việc?

Thấy trên mặt thiếu niên không hề có vẻ đắc ý, ý vui mừng trên mặt lão nhân tóc bạc càng thêm tràn đầy. Sau đó hắn quay đầu nhìn Đoan Mộc Hàn:

- Hàn nhi, đứa nhỏ này tuy đã được ghi tên vào Tổ Sư Đường, nhưng vẫn cần tế sư đại điển, sau khi chính thức lạy tổ sư, mới xem như chân chính liệt vào sơn môn. Hôm nay ngươi tạm dẫn hắn xuống trước, để cho người bên dưới chiếu cố. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đoan Mộc Hàn bất mãn cau mũi, nhưng khi nhìn thấy ám hiệu trong mắt sư phụ, đành kéo Nhạc Vũ đi ra ngoài.

Ở bên cạnh lão nhân tóc bạc, vị Thích sư đệ kia theo bản năng nhíu mày. Vừa muốn mở miệng ngăn cản, trong lòng chợt động liền đem lời nuốt trở vào. Hắn đưa mắt nhìn mọi người, ngoại trừ các chưởng điện các điện, những người khác đều lộ ra thần sắc cao thâm khó lường.

Lão nhân họ Thích không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn nghĩ thầm những người cùng ý nghĩ không chỉ có riêng mình. Dù như vậy đã có chút khó xử rồi, hiện giờ nếu còn thương nghị việc này, chỉ sợ sẽ gây mâu thuẫn lẫn nhau.

Ở trong tu chân giới, cho tới bây giờ chất lượng luôn thắng số lượng. Giá trị một tu sĩ Nguyên Anh cảnh, cho dù là hai mươi tu sĩ Kim Đan cảnh cũng không so sánh được. Đặc biệt là hài tử kia, lại còn có ngộ tính kinh người như thế. Mà nhìn lại vị sư huynh chưởng giáo, thái độ rõ ràng nghiêng về Tiểu Quan Phong. Đối với nữ đệ tử duy nhất của mình vô cùng chiếu cố.

Bất quá lần này hắn cũng đã quyết định chủ ý, cho dù không cách nào lấy được hài tử kia về làm môn hạ, nhưng cũng phải lợi dụng cơ hội hiện tại tông môn tuyển nhận đệ tử, lựa chọn cắn một miếng thịt thật giá trị!

Dù sao với tư chất mà hài tử kia bộc lộ ra, đền bù lại cho những ngọn núi khác cũng không có gì là quá đáng.

Nhạc Vũ bị Đoan Mộc Hàn mạnh mẽ lôi kéo ra khỏi đại điện, đối với việc này hắn cũng không có gì cảm thấy mâu thuẫn.

Tuy không hiểu rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, kế tiếp những người bên trong điện rất rõ ràng không muốn cho hắn nghe chuyện bọn họ sắp bàn bạc.

Lấy thân phận của một đệ tử tân tấn mà nói, đây cũng là chuyện phải làm. Mà duy nhất làm cho hắn không giải thích được, chính là vị chưởng giáo chân nhân. Nghe lời hắn nói về bí truyền đệ tử, rốt cục là có ý gì? Nghe qua phảng phất như địa vị còn trên cả chân truyền đệ tử?

Ngay khi đi ra cửa đại điện, Nhạc Vũ mới phát hiện mình đang đứng trên một đỉnh núi cao vút như kiếm, vừa nhìn xuống, không ngờ còn cao hơn tầng mây tới ba bốn dặm.

Giờ khắc này dù là người từng gặp nhiều tràng diện như Nhạc Vũ cũng cảm giác mắt hoa đầu váng.

- Quảng Lăng sơn chúng ta còn chưa tính là gì, theo truyền thuyết trước khi hồng hoang bể tan tành, có tòa Côn Lôn sơn có chiều cao trăm vạn dặm, vọt thẳng trời xanh, là cây trụ của thiên địa. Mà cho dù là bây giờ, phía nam thần châu có những ngọn núi cao hơn núi này, nơi nào cũng có.

Nhìn ra được suy nghĩ của Nhạc Vũ, Đoan Mộc Hàn nhẹ giọng cười, lại chỉ về hướng khác:

- Ngươi nhìn nơi đó, bên kia là Thủy Hàn Phong, đó mới là nơi cao nhất của Quảng Lăng sơn, so với Hợp Dương Phong bên này, cao ước chừng ba ngàn trượng. Chẳng qua đỉnh núi bên kia Thái Dương Chân Hỏa thực sự vô cùng khốc liệt, những Kim Đan cảnh như chúng ta mặc dù lên được cũng không ở được bao lâu. Tu sĩ Nguyên Anh cảnh trong sơn môn bình thường chỉ khi tới thời điểm luyện khí mới có thể lên đó một chút.

Nhạc Vũ nghe vậy liền nhìn qua, quả nhiên thấy một ngọn núi cực cao đang đứng vững gần bên. Hắn cũng không dám ngẩng đầu xem, nơi đó là mặt trời chói chang cực thịnh, với tu vi của hắn còn chưa khả năng bảo vệ được ánh mắt, dưới tình huống như vậy sẽ bị thương tổn.

Về phần nghe nói Côn Lôn sơn, chiều cao đạt tới trăm vạn dặm, hôm nay cho dù hắn còn chưa tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng sẽ không hoài nghi. Dù sao trong thế giới này, chuyện không thể tưởng tượng nổi thật sự quá nhiều.

- Đúng rồi! Còn có một sự kiện ta đã quên nói cho ngươi.

Lúc này lời của Đoan Mộc Hàn vừa chuyển:

- Thật ra hơn hai mươi ngày trước, Phù Sơn Tông liên tục có người tới Quảng Lăng Tông đòi người, liên tục bị đệ tử thủ hộ dưới núi đánh đuổi. Mà một ngày trước, còn có một đệ tử của Huống Vân Hoa tới đây đòi người, nhưng lại bị Trầm sư điệt một kiếm chém xuống tai trái, sau đó đuổi xuống núi.

Nhạc Vũ kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Hàn, sau đó chỉ thấy thần sắc nữ tử này lại vô cùng nghiêm nghị.

- Nếu ta nói cho ngươi, ngay từ mười mấy ngày trước, chưởng giáo sư tôn cùng chư vị sư thúc sư bá cũng đã điều động để ngươi bái nhập vào môn hạ của Tiểu Quan Phong. Trầm sư điệt mang ngươi tới Truyền Pháp tiền điện, chỉ là một trò đùa vui mà thôi. Vô luận ngươi có tìm hiểu được điều gì ở đó hay không, cũng sẽ không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào tới ngươi. Không biết ngươi có tin hay không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất