Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 222: Sát ý khó nén!


Nhạc Vũ đi tới cửa lâm viên, chỉ thấy Trương Kim Phượng bị hai nữ hài đè trên mặt đất, trên mặt sưng đỏ không chịu nổi. Tuy nước mắt vòng quanh trên mặt nàng, nhưng cuối cùng vẫn không chảy xuống. Cặp mắt mở to, tràn đầy vẻ không cam nhìn trừng trừng trước người mình.

Dù sao không hổ là cháu gái của Nhạc Trương thị, vẫn có phẩm chất kiên cường bất khuất.

Khóe môi Nhạc Vũ xẹt qua nụ cười, sau đó lập tức thu liễm. Hắn nghĩ thầm nếu nàng thật sự không có cốt khí quỳ xuống trước mặt người khác, thật sự sẽ làm cho hắn thất vọng.

Kế tiếp tầm mắt của hắn lại chuyển hướng mấy người khác, sau đó cau mày. Hai mươi mấy thiếu nam thiếu nữ, còn chưa tới tiên thiên. Duy nhất đáng chú ý chính là thiếu niên đang khoanh tay trước ngực đứng đối diện Trương Kim Phượng nhếch môi cười lạnh, cùng nữ hài đang tát vào mặt Trương Kim Phượng.

Thiếu niên đã đạt tiên thiên, thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi, đã đạt tới hậu giai đỉnh phong. Với độ tuổi này, thiên tư như vậy đáng được xưng là kinh người, đặt ở tông môn như Phù Sơn Tông, hơn phân nửa lấy được thân phận chân truyền đệ tử. Mà ở Quảng Lăng Tông, cho dù yêu cầu cao hơn rất nhiều, nhưng có thân phận như vậy cũng đã không tệ. Về phần thiếu niên kia càng thêm bất phàm.

Làm cho hắn thất kinh chính là, hai người này hắn từng gặp qua bên trong Truyền Pháp đại điện, điều này làm nội tâm Nhạc Vũ cười khổ, nếu như người bị đánh chỉ là người xa lạ, hơn phân nửa hắn sẽ làm như không thấy, không tới lúc bất đắc dĩ hắn thật không nguyện ý xung đột với hai người này. Nhưng vấn đề là bây giờ người quỳ trên mặt đất chính là biểu muội hắn. Nếu hắn không để ý tới, đừng nói Nhạc Trương thị sẽ không vui, ngay cả trong lòng hắn cũng sẽ có gút mắc.

Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ đang muốn đi tới, đã nghe ở hướng kia lại truyền đến tiếng cười khẽ.

- Nói như vậy, ngươi không chịu dập đầu với ta? Ha hả! Vừa lúc ta đã đánh mệt mỏi, mấy người các ngươi tới đây thay ta. Tát thêm năm mươi cái, nếu nàng ta còn cứng đầu như vậy, thì đánh gãy gân tay chân, lột sạch ném ra ngoài viện cho ta, mặc cho các ngươi xử trí!

Trong nội tâm Nhạc Vũ đột nhiên bốc lên cỗ lửa giận, mãnh liệt kích động bên trong lồng ngực.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng chẳng qua chỉ là tranh chấp giữa những tiểu hài tử, cho dù đám người kia làm quá mức một chút, nhưng cũng không có chuyện gì lớn. Dù sao loại chuyện này đừng nói là xảy ra ở thời đại võ lực làm chủ, mạng người như cỏ rác, cho dù là kiếp trước của hắn thỉnh thoảng vẫn thường phát sinh.

Nhưng việc đánh gãy gân tay chân, sau đó còn lột sạch y phục gì đó, thật sự quá mức! Nếu như nói ban đầu hắn muốn ra mặt cứu Trương Kim Phượng là vì bất đắc dĩ bởi quan hệ huyết thống, như vậy giờ phút này thật sự đã sinh lòng sát niệm đối với nữ hài kia!

- Dừng tay cho ta!

Ngay khi nữ hài xa lạ kia vừa lui về phía sau, thay vào hai thiếu niên đi tới trước mặt Trương Kim Phượng, Nhạc Vũ thở nhẹ một hơi, đi ra khỏi con đường nhỏ trong lâm viên, bước về phía cửa viện.

Những thiếu niên nam nữ hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn ra sau, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Người vừa lên tiếng chẳng qua còn chưa tới mười lăm tuổi, gương mặt chỉ xem là thanh tú, nhưng khí chất thật nho nhã.

Làm bọn hắn kinh dị chính là tu vi của thiếu niên này tựa hồ còn chưa tới võ sư, nhưng lại từ trong nội viện đi tới.

Trương Kim Phượng nhìn thấy Nhạc Vũ đi đến, trong mắt hiện lên vẻ mừng như điên khó tin, trong miệng muốn gọi biểu ca, chẳng qua yếu huyệt hai vai nàng bị người ấn chặt, toàn thân muốn động cũng không động được, càng không nói tới có thể mở miệng.

Chỉ có thiếu niên đứng khoanh tay trên mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị. Tu vi đích thực của Nhạc Vũ người khác nhìn không ra, hắn lại có thể dùng linh giác cảm giác được một chút. Thậm chí bên trong Truyền Pháp tiền điện từng tận mắt nhìn thấy đối phương giao thủ với Trưởng Tôn Tử Vận vẫn toàn thân trở lui. Lúc ấy chỉ sợ người này còn chưa dùng tới nửa phần lực đạo.

Mà trong mắt thiếu nữ đã bị Nhạc Vũ gắn lên hai chữ lòng dạ rắn rết cũng đang kinh nghi bất định.

Người trước mắt nàng ta không nhìn ra được thực lực. Nhưng nếu có thể qua mặt được huynh trưởng nàng ta, đi tới khoảng cách gần đến như thế, đã không thể dùng từ mạnh mẽ để hình dung.

- Mấy người các ngươi, buông nàng ra!

Nhạc Vũ trừng mắt, chỉ nhìn hai người đang đè áp Trương Kim Phượng. Hai người vẻ mặt chần chờ, đưa mắt nhìn về hai người kia.

Trong số những nam nữ thiếu niên kia, có một người lại cười lạnh:

- Hắc! Ngươi là thứ gì vậy? Cũng dám quản chuyện nơi đây?

- Câm miệng!

Thiếu niên tuấn tú kia quát lớn một tiếng, sau đó sắc mặt trầm ngưng nhìn về phía Nhạc Vũ ôm quyền nói:

- Vị huynh đài này! Hai người chúng ta chính là Thủy Lạc Nguyên Tân Minh Tân Oánh huynh muội, thật thẹn chính là đệ tử nội môn Quảng Lăng Tông! Tổ phụ chính là Tân Tú An, hôm nay đảm nhiệm chức vụ tại Tập Anh Điện, là chấp sự đệ tử. Mới vừa rồi tiểu muội ta làm việc quá mức, nhưng cũng do chuyện có nguyên nhân, kính xin huynh đài không nhìn chùa cũng xem mặt phật, tránh mặt một lần. Sau đó huynh muội ta sẽ tới tận cửa giải thích.

Tân Minh đối với thiếu niên không rõ lai lịch trước mắt đúng là lòng có kiêng kỵ, cho nên mới bắt đầu liền nói ra thân phận của mình, sau đó mới nói chuyện có nguyên nhân, trong lời nói mang theo ý uy hiếp rõ ràng.

Nếu đặt ở bình thường, cũng quả thật xem như ứng đối qua được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng vào lúc này, trong nội tâm Nhạc Vũ lại vô cùng tức giận. Lúc trước ở xa nên chưa nhìn thấy, nhưng đến gần nhìn kỹ, trên người Trương Kim Phượng thật nhiều vết thương, trên mặt sưng đỏ rách da, khiến cho hắn nhìn thấy cũng giật mình.

Nghe lời nói của thiếu niên, đôi môi của hắn chợt nhếch lên. Gọi là Tập Anh Điện, chức trách chính là tìm kiếm nhân tài ở Bắc Hoang, ở trong Quảng Lăng Tông cũng xem như rất có quan hệ.

Chẳng qua chuyện hôm nay Nhạc Vũ cũng không muốn thối lui như vậy. Dù tên Tân Minh nói ra những lời dễ nghe thế nào, thủ đoạn cũng thật quá mức! Tính cách của Trương Kim Phượng hắn hiểu rõ ràng, nữ hài này tính tình nóng nảy thẳng thắn, cũng không đến nỗi làm ra chuyện gì đuối lý! Nghĩ đến Đoan Mộc Hàn, trong lòng Nhạc Vũ chợt cười một tiếng. Đệ tử như hắn còn chưa chính thức nhập môn, đã rước tới phiền toái cho nàng. Nhưng muốn làm sư phụ của hắn, cũng nên biết tha thứ mới được! Nghĩ tới Tiểu Quan Phong, chẳng lẽ chỉ một chuyện nhỏ thế này cũng không bao che nổi. Hơn nữa thân phận đệ tử bí truyền, ít nhiều gì cũng có chỗ dùng, hắn cũng không quản hai huynh muội kia, vẫn chậm rãi bước tới.

- Mấy vị! Ta nói buông tay, các ngươi có từng nghe thấy?

Những người kia vẫn đang do dự, ngay khi Tân Minh còn chần chờ, khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên giễu cợt, trong nháy mắt đánh ra mấy đạo ngân châm.

Mấy người này tư chất không tệ, nhưng thực lực vẫn giới hạn trong độ tuổi, không kịp phản ứng liền bị đánh trúng, sau đó gót chân mềm nhũn, cũng quỳ xuống, chỉ cảm thấy toàn thân đau ngứa không chịu nổi, trên mặt liền toát ra mồ hôi lạnh như hạt đậu.

Cuối cùng Nhạc Vũ vẫn lựa chọn hạ thủ lưu tình, theo ý nghĩ trong lòng hắn giờ này, cũng chỉ muốn đem tay của mấy người này phế bỏ! Nhưng nghĩ tới dù sao cũng là đồng môn tương lai, nên lưu một con đường sống cho thỏa đáng.

Mà sau đó ánh mắt của hắn, đã chuyển hướng huynh muội Tân Minh Tân Oánh vẻ mặt xanh mét, trong mắt hai người giờ phút này tràn đầy tức hận, làm như không hề nghĩ tới đối phương lại không hề cho bọn hắn mặt mũi.

Bên kia Trương Kim Phượng thoát khỏi trói buộc, mang theo tiếng khóc nức nở hô to một tiếng biểu ca, cơ hồ là bò tới bên cạnh Nhạc Vũ. Nước mắt cũng không còn tự chủ được tuôn trào ra.

Nhạc Vũ cau mày, cúi đầu dùng năng lực phân tích tra xét thương thế trên người Trương Kim Phượng một phen, sau đó nỗi tức giận càng tăng lên. Hai chân của Trương Kim Phượng đã bị đánh gãy, bên trong vết thương vô số. Mặc dù không phải là vết thương trí mạng, nhưng cũng là những địa phương đau đớn nhất.

Hắn phải miễn cưỡng đè nén mới không làm cho cảm xúc bành trướng cực hạn trong nội tâm ảnh hưởng đến lý trí của mình. Nhưng thiếu nam thiếu nữ này rốt cục là vì chuyện gì, lại đối đãi với một tiểu nữ hài chỉ mới mười ba mười bốn tuổi hạ độc thủ đến như vậy? Nếu không phải là đồng môn, những người này trong lòng còn cố kỵ, chỉ sợ Trương Kim Phượng chưa chắc đã còn giữ được mạng sống đi?

Trong lòng hắn nhất thời sát ý bốc cao, cộng thêm có chút hối hận vì vừa rồi đã hạ thủ lưu tình.

Mà hai người Tân Minh Tân Oánh cùng đám thiếu niên nam nữ nghe được tiếng xưng hô của Trương Kim Phượng, sắc mặt lại lần nữa biến đổi. Bọn hắn nghĩ thầm không phải đã hỏi thăm rõ ràng, nữ hài này ở trong Quảng Lăng Tông không có chỗ dựa sao? Làm sao vẫn có một biểu ca lợi hại đến như thế.

Thần sắc Tân Minh chợt trầm xuống, lần nữa hướng Nhạc Vũ thi lễ:

- Huynh đài tha lỗi! Chúng ta thật không biết nữ hài này là biểu muội của ngài, có chỗ đắc tội kính xin bao dung. Chỉ cần huynh đài chịu bỏ qua lần đụng chạm hôm nay, sau đó nhất định châm trà phụng rượu, lấy hậu lễ dâng lên bồi tội! Tân Minh này lấy tính mạng đảm bảo, giá trị tuyệt không thấp hơn cửu phẩm huyền binh, tóm lại chớ gây tổn thương hòa khí, huynh đài nói có đúng không?

Nhạc Vũ hắc hắc cười khẽ, sau đó lại ngẩng đầu lên, trong mắt đã hoàn toàn băng hàn.

- Kim Phượng, vết thương trên người ngươi làm sao có? Trong những người này rốt cục có mấy người động thủ?

Trương Kim Phượng có chút không giải thích được, chẳng qua tiện tay chỉ chỉ. Sau đó trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy có một đạo đao mang quét qua. Ngay khi Trương Kim Phượng lại chăm chú nhìn lên, cũng chỉ thấy người bị nàng chỉ tay hai tay đã bị chặt xuống!

- Kế tiếp còn có ai?

Nhạc Vũ vung tay lên, đem chân khí hất văng dòng máu vung ra xa mấy thước, sau đó lại quét mắt nhìn về phía người khác.

Giờ khắc này Trương Kim Phượng không còn cách nào tiếp tục chỉ điểm. Cho đến khi Nhạc Vũ cúi người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, lúc này mới đưa ngón tay dời về người khác.

Lúc này những thiếu niên nam nữ quanh thân đã hoàn toàn khủng hoảng, người bị chặt gãy hai tay đang phát ra tiếng kêu thảm, từng tiếng gào kích thích thần kinh bọn hắn. Khi ngón tay Trương Kim Phượng dừng lại, người vừa bị nàng chỉ vào liền xoay người chạy ra cửa lâm viên.

Nhưng sau một khắc, một đạo kiếm quang nhanh chóng đuổi theo, từ mắt cá chân người nọ trở xuống đều bị một kích nát bấy trong nháy mắt! Lần này Tân Minh mới kịp phản ứng. Nhưng vào lúc này hắn không dám vọng động chút nòa, ngay khi ánh kiếm của Nhạc Vũ bắn ra, một cỗ lực lượng tinh thần áp bách cực lớn cũng tràn đến. Trong một khắc, Tân Minh rốt cục ý thức được mình cùng thiếu niên trước mắt chênh lệch khổng lồ tới mức độ nào. Trên thực tế, giờ phút này bao gồm cả muội muội của hắn, ai cũng tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng.

- Còn có ai nữa không?

Phảng phất như vừa làm ra chuyện bé nhỏ không đáng kể, sắc mặt Nhạc Vũ lạnh lùng quay đầu. Nhưng Trương Kim Phượng vừa nghe vậy, lại liên tục lắc đầu, mới vừa động thủ quả thật chỉ có hai người.

Lúc này hai mắt Nhạc Vũ sắc bén như đao nhìn thẳng Tân Oánh:

- Như vậy nữ nhân này vừa đánh ngươi bao nhiêu bạt tai?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất