Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 238: Quảng Lăng thất phong


Trầm Như Tân vừa nghe được lời của Nhạc Vũ, gương mặt thoáng kinh ngạc khẽ cau mày, hắn thật sự không ngờ tới Nhạc Vũ lại có hứng thú với việc luyện đan luyện khí.

Trong lòng hắn có chút xem thường, nhưng với giao tình ngắn ngủi của song phương, cũng không nên nhiều lời. Bất quá nghĩ đến nếu đã cùng xuất thân từ Tiểu Quan Phong, mình cùng hắn lại mang theo trách nhiệm chấn hưng nhất mạch, như vậy cần khuyên nhủ cũng nên khuyên một câu.

Trầm ngâm một hồi lâu, Trầm Như Tân chợt thở dài.

- Nhạc sư đệ, ngươi có biết vì sao chưởng giáo chân nhân tuy đã biết thiên phú kinh người của ngươi, nhưng vẫn cứ muốn an bài ngươi ở Tiểu Quan Phong đã suy bại này không?

- Điều này Nhạc Vũ thật sự không biết.

Nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của Trầm Như Tân, sắc mặt Nhạc Vũ cũng chợt lạnh xuống:

- Chẳng lẽ trong chuyện này lại có duyên cớ gì?

Trầm Như Tân đầu tiên lắc đầu không đáp, sau đó hỏi ngược lại:

- Như vậy Nhạc sư đệ cho rằng, tông môn tu tiên như Quảng Lăng Tông chúng ta, tồn tại lại có gì cần thiết?

- Thiên đạo hiểm ác, lòng người vô thường. Chúng ta cùng hợp lực so sánh với một mình độc ảnh, bị người khác khi dễ vẫn thỏa đáng hơn. Ngoài ra môn phái truyền thừa cũng giúp cho hậu nhân được lợi.

Nhạc Vũ đầu tiên cũng nhẫn nại nói vài câu. Nhìn thấy Trầm Như Tân chỉ gật nhẹ đầu, cũng không mở miệng nói chuyện, thoáng cau mày:

- Như vậy Trầm sư huynh nghĩ như thế nào?

- Nhiều người lực dài, một người lực ngắn, lời này không giả. Nhưng ngoài ra còn có thể lấy dài của người khác bổ ngắn cho mình!

Trong lòng Trầm Như Tân biết Nhạc Vũ có chút không kiên nhẫn, cũng không tiếp tục dây dưa. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Tổ sư cho ngươi bái nhập Đoan Mộc chân nhân chính là vì như thế. Tuy Quảng Lăng Tông có bảy ngọn núi, đều tu trường sinh đạo, nhưng ở thuật chuyên tu, cũng đều có sở trường riêng. Tỷ như Tiểu Quan Phong ta, trước khi suy sụp, Ngự Kiếm thuật đứng đầu tông môn. Duệ Vân Phong lại mạnh về huyền binh pháp bảo. Cũng có thể nói ứng dụng tự nhiên, thực lực mạnh, có thể nói lực áp các núi. Lại có Phù Dung Phong am hiểu luyện đan, Ngọc Lãm Phong am hiểu Khôi Lỗi thuật, Ngọc Dung Phong am hiểu luyện khí, Vân Thanh Phong am hiểu bồi dưỡng dược vật thuần dưỡng yêu thú. Minh Trụ Phong lại tinh thông pháp trận linh phù.

Nhạc Vũ nghe vậy thoáng kinh ngạc, những chuyện này trước nay hắn chưa từng nghe nói qua. Cũng chưa từng nghĩ tới bảy ngọn núi Quảng Lăng Tông lại có phân công chính xác như thế, lúc này Trầm Như Tân lại nói tiếp.

- Thời gian tinh lực của một người luôn có hạn, đặc biệt là người tu chân chúng ta, muốn chuyên tâm đ*o cơ căn bản, không còn thời gian dư thừa chú ý chuyện khác. Mà vô luận là phương pháp tranh đấu với người khác, hay luyện đan chế khí đều thâm ảo như biển. Chỉ sợ cho dù thiên tư thông minh thế nào, cũng tuyệt đối không thể mọi thứ đều thông. Mà bên trong Quảng Lăng Tông, chính là nói câu người khác dài bổ mình ngắn.

Trầm Như Tân thành khẩn nhìn Nhạc Vũ:

- Quảng Lăng Tông lấy Duệ Vân Phong, Tiểu Quan Phong, Ngọc Lãm Phong cùng Minh Trụ Phong làm chủ chiến, lấy tranh đoạt thiên cơ, chống đỡ kẻ xâm lược. Chẳng qua những năm này Tiểu Quan Phong suy yếu, tình hình những năm gần đây có chút không tốt. Bất quá với ngộ tính tư chất của sư đệ, nghĩ tới một trăm năm sau có thể phục hưng được Tiểu Quan Phong chúng ta. Chư vị trưởng lão Quảng Lăng Tông, đối với ngươi vô cùng kỳ vọng. Sư đệ muốn phân tâm chuyện khác không phải là không được, nhưng nếu làm chậm trễ tu hành bản thân, chỉ sợ bọn họ là người đều tiên không đồng ý.

Nhạc Vũ không vui:

- Chuyện này ta tự có phân tấc!

Thấy lời khuyên của mình không có hiệu quả, Trầm Như Tân không khỏi cười khổ lên tiếng:

- Nếu như thế ta cũng không nói thêm nữa. Chẳng qua Chế Khí Điện cùng Hợp Đan Điện hàng năm đều do Phù Dung Phong cùng Ngọc Dung Phong nắm giữ. Nếu ngươi muốn nghiên cứu, chỉ sợ ở Tiểu Quan Phong không có ai chỉ điểm được cho ngươi. Nhiều nhất sư huynh ở La Trân Điện có thể chuẩn bị cho ngươi chút tài liệu. Về phần địa hỏa cũng không cần lo lắng, chỉ cần là đệ tử nội môn Quảng Lăng Tông, đều có quyền sử dụng. Đệ tử chân truyền như ngươi, hàng năm còn có thêm dược liệu linh vật cung ứng!

Khóe môi Nhạc Vũ nhất thời nhếch lên, hắn đối với việc chỉ điểm mặc dù cũng rất để ý, nhưng nếu không có cũng không sao cả.

Nhưng lời nói sẽ giúp hắn thu thập tài liệu của Trầm Như Tân, làm trong nội tâm hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Lấy thân phận chấp sự của đối phương tại La Trân Điện, trợ giúp đối với mình cũng không nhỏ, tuy trong tay mình có linh dược cùng tài liệu, nhưng cũng không thể ngồi không mà tiêu xài không hao phí.

Hai người lại hàn huyên mấy câu, nói chút ít quy củ trong Chế Khí Điện cùng Hợp Đan Điện, sau đó Trầm Như Tân liền dẫn Trương Kim Phượng rời đi. Trước khi rời đi lại nhướng mày quay người khuyên nhủ:

- Thật ra sư đệ cần gì khổ sở như vậy? Nếu nhất định thành tựu chỉ có hạn, cần gì phải lãng phí thời gian?

Nhạc Vũ nghe thấy chỉ cười không đáp, chẳng qua tiện tay vỗ, đem thanh huyền binh trong hộp ném cho Trương Kim Phượng vẫn đứng bên cạnh lặng yên không nói chuyện.

Trầm Như Tân thấy thế, nhất thời lại thở dài, cũng không quay đầu, đi ra khỏi tiểu viện. Về phần thanh kiếm kia hắn cũng không cự tuyệt, với thân phận của Nhạc Vũ, chỉ cần tu vi đạt tới trình độ nhất định, bên trong Quảng Lăng Tông tuyệt sẽ không thiếu huyền binh cao cấp dành cho hắn.

Đưa tiễn hai sư đồ ra cửa, Nhạc Vũ trầm ngâm một lúc lâu, quay trở vào trong viện. Khi hắn mở ra Linh trận lần nữa, lại triệu hoán Chiến Tuyết về bên cạnh.

Lần này hắn nghiên cứu thật lâu, nhưng đến cuối cùng vẫn không có thu hoạch. Nhạc Vũ chỉ đành cười khổ bỏ qua một bên.

Trước đó hắn tạm thời phán đoán bởi liên quan tới Ngôn Linh thân thể của Chiến Tuyết. Nhưng thật sự thân thể Chiến Tuyết đúng là tăng cường hơn rất nhiều.

Nhạc Vũ suy đoán, mặc dù nàng vẫn không thể chống đỡ với Kim Đan tu sĩ, nhưng lại có ưu thế áp đảo đối với Linh Hư cảnh đỉnh phong. Mà xem độ tiến bộ của nàng đối với việc khống chế Chiến Ma Quyết cùng tốc độ, chỉ sợ không cần tới mười năm, cho dù đứng trước mặt chút ít tu sĩ Nguyên Anh cảnh, người khác cũng không nhận ra trước mặt họ thực ra chỉ là một cỗ sát thi.

Đợi đến khi trắc nghiệm kết thúc, thấy trời đã tối, Nhạc Vũ cũng bỏ qua ý nghĩ đến Hợp Đan Điện, lại bắt đầu công khóa trong ngày thường. Hắn tiếp tục luyện tập Đại Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân lực biến dị, rèn luyện xương cốt, lại phân ra một phần tinh lực thôi diễn kiếm thức đầu tiên của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.

Một lần vận công sử dụng hai canh giờ, đợi đến khi Nhạc Vũ mở mắt, trong mắt ẩn chứa vui mừng hỗn độn.

- Địa phương có linh lực tinh thuần quả nhiên có rất nhiều chỗ tốt, trong ngày thường công khóa cần có bốn năm canh giờ mới xong, hôm nay chỉ dùng một canh giờ liền có thể hoàn thành. Còn có việc rèn luyện cốt tủy, ở chỗ này đúng là mạnh hơn nhiều so với chỗ khác.

Thân thể con người sinh ra nguyên lực có hạn độ, mỗi ngày chỉ có thể tu luyện ra chân khí có hạn. Chỉ sợ cho dù linh lực có dư thừa thế nào, đối với việc gia tăng chân nguyên cũng là vô ích.

Nhưng linh địa đối với những tu sĩ thật sự cực kỳ trọng yếu. Một mặt có thể rút ngắn thời gian tu luyện, một mặt có thể giúp chân khí tinh thuần hơn. Nhưng trọng yếu nhất là chỗ tốt trên thân thể. Hàng năm ở lâu dài trong linh địa, chỉ sợ dù không dự định tu luyện, nhưng thân thể tố chất vẫn mạnh hơn người bình thường. Mà ở nơi có linh khí dư thừa tôi thể luyện cốt, sẽ có hiệu quả làm ít mà công to, nhất là đối với việc luyện cốt, lại có được sự trọng yếu đối với tu sĩ cao cấp.

Có được hai điều lợi này, đã đủ làm cho các đại tông môn tu tiên cùng các lộ tán tu phải liều sống chết tranh giành nhau.

Nhạc Vũ đứng lên thư giãn thân thể, chỉ nghe xương cốt vang lên răng rắc, tinh lực bản thân lại vô cùng dư thừa.

Nhưng khi hắn nhìn thấy đình viện trống trải, vô cùng vắng lặng yên tĩnh, đột nhiên một cảm giác cô độc mãnh liệt tràn vào nội tâm hắn. Giờ khắc này hắn lại nghĩ tới Nhạc Trương thị cùng mấy người Nhiễm Lực, nghĩ thầm thật không biết cho tới khi nào mới có thể đón họ tới đây?

Lúc này ánh mắt của hắn lại dời lên lầu ba bên phải, Chiến Tuyết đang ngồi nơi đó, yên lặng nhìn lên bầu trời, ánh mắt u hàn, cũng không biết đang suy tư chuyện gì.

Nhạc Vũ thoáng cau mày, cảm giác hôm nay khi triệu hoán Chiến Tuyết đi ra lại lần nữa nổi lên trong lòng.

Hắn nhớ tới chuyện xảy ra một năm trước. Hắn thông qua vọng viễn kính tra xét động tĩnh của Thái Huyền Tông cùng đám người Sa Thiên Quân, thường xuyên nhìn thấy Mục Hi Ngọc ngồi giống như vậy. Ngoại trừ tướng mạo có chút khác biệt, thần vận lại giống nhau như đúc.

Rạng sáng hôm sau, Nhạc Vũ khống chế Xuyên Vân Toa rời khỏi Tiểu Quan Phong, chạy thẳng xuống chân núi Hợp Dương Phong. Nhưng Nhạc Vũ phải đợi hồi lâu ở ngoài cửa từ đường, khi nhìn thấy cửa viện mở ra, mới thấy Hà Phàm đi ra cửa, vẻ mặt thật cổ quái.

- Ta nghĩ ở trong Quảng Lăng Tông này, có thể có được lòng thành như sư điệt, chỉ sợ không còn ai khác. Dù là sư thúc cũng tự giác xấu hổ. Nếu chư vị tổ sư Quảng Lăng Tông biết được không biết an ủi thế nào.

Lời tuy nói như thế, nhưng ánh mắt quái dị trong con ngươi Hà Phàm cũng hiện lên thật rõ ràng. Chuyện lao dịch này, tất cả mọi người trong Quảng Lăng Tông tránh né còn không kịp, duy chỉ có Nhạc Vũ tự mình xin chịu phạt không nói, còn tích cực vào Vạn Tiên Quật tới cực điểm.

Trong lòng hắn âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Nhạc Vũ muốn lấy lòng Phong Điện Tôn? Nhưng khi nghĩ lại cảm giác không giống lắm. Đệ tử chân truyền như họ, căn bản không cần đi nịnh bợ tiền bối. Chỉ cần tiến cảnh tu vi không tệ, các trưởng bối sẽ vô cùng sủng ái.

- Thật ra sư điệt cũng không cần tới quá sớm, mỗi ngày mặc dù lao dịch bận rộn, nhưng vẫn có quy định canh giờ.

Nhạc Vũ âm thầm cười khổ, sở dĩ hắn sớm chạy tới nơi này, một mặt là vì cực kỳ khao khát tiếp xúc với thi thể các tu sĩ Nguyên Anh cùng Kim Đan, một mặt không chịu được áp lực cổ quái khi chung đụng với Chiến Tuyết. Nhưng những điều này lại không thể nói thẳng ra ngoài miệng.

Nhưng Hà Phàm cũng không quản hắn muốn làm gì, chỉ muốn dụng tâm kết giao. Dẫn hắn vừa đi vừa nói chuyện, đi vào bên trong cửa hang đá ở bên hông từ đường.

Lúc vừa bước vào cửa, vẻ mặt Nhạc Vũ hơi ngẩn ra, chỉ thấy đối diện đi tới một người, rõ ràng chính là Tạ Hạo. Mà thần sắc của Hà Phàm cũng trở nên nghiêm túc, hướng đối phương khẽ gật đầu làm lễ.

Nhạc Vũ cũng không làm theo, tuy bối phận hai người kém một bậc, nhưng Tạ Hạo lại là Nguyên Anh tu sĩ chuyển thế, dù chưởng giáo chân nhân cũng phải lễ kính, hôm qua ở tế sư đại điện, hắn cũng chỉ cúi người hành lễ xem như xong chuyện.

Hắn chẳng qua thấy kỳ quái, chẳng lẽ đối phương tới sớm như vậy là muốn hấp thu pháp lực trong thi thể kiếp trước?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất