Vô số linh lực màu vàng đưa vào đồ án bát quái, vô số điểm nhỏ màu vàng hiện lên trên đỉnh đầu đạo nhân lôi thôi.
Khuôn mặt hắn thật chuyên chú, thỉnh thoảng đánh ra mấy thủ ấn, không ngừng lẩm bẩm.
Bên cạnh hắn, Phong Bạch vẫn khí định thần nhàn, ngược lại một vịtu sĩ Nguyên Anh khác bên cạnh trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn:
Thì Nam đạo hữu, ngươi nói Nhạc Vũ đang ở trong vòng ba trặm dặm tại đây, nhưng chúng ta ở đây đã tìm hơn ba tháng, cũng không nhìn thấy được bóng dáng của hắn. Ta xem ngươi có phải tính lầm quẻ tượng, cách lâu như vậy, chỉ sợ tên kia đã sớm cao chạy xa bay.
Tuyệt đối không thể! Người này giảo hoạt, ngay cả ta cùng Phong tiền bối cũng bị hắn tính toán qua. Lần này nhất định hắn cũng sẽ làm ra chuyện ngoài dự đoán mọi người. Ta đoán được nếu hắn đãđạt được đan dược, hơn phân nửa sẽ tìm cơ hội phục dụng. Lại nói Càn Khôn Dịch Cửu Bàn của ta sẽ không sai.
Thở dài, Thì Nam huy huy phương bàn bát giác trong tay mình, kiên nhẫn giải thích:
Thần vật di lưu từ thời thượng cổ hồng hoang, há lại làm lỗi? Chẳng qua chuyện tìm kiếm lần này có chút cổ quái mà thôi, ta hoàn toàn xem không thấy hành tung của Nhạc Vũ, phảng phất như có người dùng pháp trận che giấu. Tốt nhất là đổi lại tìm kiếm nữ nhân bên cạnh hắn. Nhưng kết quả cũng thật vô cùng phiền toái, không biết tại sao lại có tới cả ngàn dấu vết. Hôm nay chúng ta chỉ có thể tìm kiếm những địa điểm có khả năng nhất, toàn bộ xem xét mà thôi.
Đạo nhân kia nghe vậy hừ lạnh một tiếng, chuyển nhìn Phong Bạchnói:
Cư sĩ, Càn Khôn Dịch Cửu Bàn đúng thật là vô cùng thần diệu, nhưng phải xem người sử dụng như thế nào! Tuy Thì Nam tinh thông trận đạo, nhưng việc suy tính mệnh số đạo hạnh vẫn còn kém một chút. Ta xem hay là sớm để cho người khác suy tính mới thỏa đáng.
Thì Nam bật cười một tiếng, cũng không tiếp tục cãi cọ, nhìn chăm chú vào phương bàn, lại cẩn thận thu hồi nói:
Đạo hữu an tâm chớ nóng, vừa rồi ta đã thôi diễn theo quẻ tượng, trong vòng mười ngày nhất định sẽ được như nguyện, chỉ cần thuận đường truy tìm tiếp là được! Nửa tháng trước ta nghe một ít đạo hữu Kim Đan lui ra ngoài nói qua, mấy ngày nay nơi này đãxuất hiện sáu bảy gốc linh vật bổ túc toàn bộ ngũ hành. Còn lại thìbọn họ không biết, lại càng không biết có bao nhiêu. Trước mắt không chỉ có đạo hữu gấp gáp, dù chính ta không phải cũng đang khẩn cấp khó dằn nổi hay sao?
Lời nói xong, Thì Nam vô tình quét mắt nhìn Phong Bạch, trong lời nói cũng không thiếu oán khí. Phong Bạch rốt cục có chút phản ứng, hai mắt lạnh lùng quét nhìn, ba người kia chỉ cảm thấy cảngười lạnh như bằng, Phong Bạch lúc này nhàn nhạt mở miệng nói:
Nếu có thể tìm được người kia, ngoại trừ cái chặn giấy của hắn, còn lại ta hoàn toàn không lấy gì hết. Để cho các ngươi chia đều. Ta chỉcần tính mạng của hắn! Món nợ mấy trăm đệ tử Linh Đài Tông bỏ mình, vốn cần báo thù, người này dù chết muôn lần cũng khó giải mối hận của ta!
Lời vừa rơi xuống, quanh người Phong Bạch chợt nổi lên trận giónhẹ, những nơi thổi qua mọi thứ đều hóa thành tro bụi.
Trong nội tâm Thì Nam rét lạnh, biết trong lòng Phong Bạch giờphút này đang giận dữ, còn hàm ẩn hận ý vô tận. Ngay khi hắn định mở miệng nói chuyện, đột nhiên hơi cau mày, mắt nhìn bầu trời, sau đó lại đánh ra mấy thủ ấn thúc giục phương bàn, thôi diễn quẻ tượng, không bao lâu nhẹ giọng cười một tiếng:
Xem ra không cần tới mười ngày, hai ba ngày liền có thể thấy được, tên Nhạc Vũ nhất định đang ở chỗ kiếp vân hội tụ! Chuyện này xem như có thể chấm dứt.
Lời của hắn rơi xuống, Phong Bạch thoáng nhướng mày, một trận cuồng phong nổi lên, liền hội tụ thành một hình ảnh Thanh Loan khổng lồ hơn trăm trượng, mang theo ba người còn lại hướng phía trước bay tới, những nơi đi qua cơ hồ không có sinh vật nào chạy thoát, toàn bộ bị hóa thành bụi phấn.
Thì Nam nhìn Phong Bạch dùng phương pháp vô cùng bạo lực phávỡ cấm chế, nhất thời muốn nói lại thôi, muốn nhắc nhở hắn không nên vội vã đến như thế, cho dù kiếp vân biến mất, Nhạc Vũ chưa chắc rời khỏi nhanh như vậy.
Nhưng lời vừa tới miệng liền ngừng lại.
Hắn cũng biết bên mình có bốn gã Nguyên Anh, ngoại trừ bên cạnh có trợ thủ do Phong Bạch mang tới, vô luận người nào cũng có thểdễ dàng đánh chết Nhạc Vũ kia, tiêu hao chút pháp lực mà thôi, thật sự không cần nhắc nhở.
Mây mù màu vàng hội tụ chỉ một khắc, đệ nhất trọng lôi của Đằng Huyền đã giáng xuống. Sét đánh mạnh lên người Đằng Huyền đang nhắm mắt bất động, vang lên tiếng nổ vang liên tiếp.
Là Hoàng Cực Ngọc Tiêu Lôi! Nhìn kiếp vân to lớn, hẳn phải là cửu trọng!
Trong lòng Nhạc Vũ biết Hoàng Cực Ngọc Tiêu Lôi là một trong những kiếp lôi của tu sĩ kết anh, hơn nữa còn là đẳng cấp cao nhất. Cao tới cửu trọng, xem ra lão thiên gia thật để mắt hắn, thật sựkhông hề tầm thường.
Nhưng trong lòng hắn lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Chỉcần là lôi kiếp, mà không phải thủy hỏa kiếp số, như vậy lôi châm ẩn trong cơ thể Đằng Huyền sẽ tạo ra hiệu dụng, không cần quámức sợ hãi.
Lại nói lôi kiếp tuy hàng năm giết chết không biết bao nhiêu yêu thú, nhưng yêu thú cũng có thể mượn kiếp lôi rèn luyện thân thể. Kiếp lôi càng mạnh chỗ tốt lấy được càng lớn, vì tấn cấp ngày sau cố định được căn cơ hùng hậu. Điểm này dù là thiên ý đều không thể thay đổi.
Giờ phút này Nhạc Vũ để ý chính là việc Đằng Huyền độ kiếp tuymạo hiểm, nhưng cũng xem như một thí nghiệm. Nguyên tưởng rằng nơi này đã là một thế giới riêng biệt, nằm bên trong quốc độ của Vu Thần, hẳn có thể trốn tránh được thiên kiếp, nhưng xem tình hình này, nơi này vẫn không thoát khỏi thiên ý thao túng, làmột phần của thiên đạo.
Duy nhất đáng mừng chính là khi thiên kiếp tới cũng đã hơi chậm, khi Đằng Huyền độ kiếp, vốn phải trước khi thân thể biến hóa, lần này sau khi thân thể cơ hồ lột xác lần nữa mới đưa tới Cửu Trọng Hoàng Cực Ngọc Tiêu Lôi.
Xem ra những tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn chỉ sợ cũng không phải vì bảo vật mà đến. Trì hoãn thời gian độ kiếp cũng là một trong những mục đích của bọn họ. Nói như vậy, làm cho ta nghĩmột chuyện, trong điển tịch có ghi lại, Đông Thắng đại lục mỗi cáchhai ba ngàn năm thời giant u chân giới sẽ xuất hiện số lượng tu sĩĐại Thừa kỳ nhiều gấp thời đại khác mấy lần, chẳng lẽ là nhờ cóchuyện này?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ âm thầm tiếc nuối. Hắn chỉ tiếc tông môn trưởng bối cũng không tới đây, nếu không nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn.
Ngay khi tâm niệm của hắn còn đang thay đổi thật nhanh, đệ nhịtrọng Hoàng Cực Ngọc Tiêu Lôi đã giáng xuống, đem toàn bộ lân giáp trên người Đằng Huyền cơ hồ muốn đánh nát. Lúc này Nhạc Vũ mới thức tỉnh, vừa tiếp tục châm viêm kích thích tiềm lực của Đằng Huyền, giúp nó điều tiết yêu lực, vừa toàn lực hấp thu Hoàng Cực Ngọc Tiêu Lôi, đợi khi Đằng Huyền hồi phục lại mới thả ra lôi châm thu nạp lôi lực, tuy chỉ là một phần nhỏ, nhưng đối với Đằng Huyền mà nói cường độ của thiên kiếp xem như đã giảm xuống được một cấp bậc.
Nhưng khi đạo lôi kiếp thứ sáu tiêu tán, hiệu dụng mà lôi châm cóthể tạo ra đã thật nhỏ, chỉ còn có thể điều tiết được yêu lực hỗn loạn trong cơ thể Đằng Huyền mà thôi, duy chỉ có hiệu dụng của Vô Cực Thiên Đan vẫn còn nảy sinh tác dụng.
Vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng trọng lại, sau sáu đạo lôi kiếp, pháp lực trong thân thể Đằng Huyền vẫn còn tràn đầy, thân thể mượn lôi lực rèn luyện trở nên mạnh mẽ thêm gấp đôi, đã tạo được trụ cột rất tốt, khiến cho ba lôi kiếp sau cùng xem như có khả năng nắm chắc thật lớn. Bất quá giờ phút này cũng không thể khinh thường.
Ngay khi hắn rút lôi châm ra, chuẩn bị nghĩ biện pháp khác trợ giúp Đằng Huyền một tay, nhưng chợt nghe được tiếng kêu khẽ của Chiến Tuyết, cả đại trận đang toàn lực vận chuyển.
Có thể làm Chiến Tuyết thất thố như thế, nhất định đám người Phong Bạch đã đến! Nhanh như vậy có thể tìm được nơi này, nhất định là do kiếp vân để lộ thiên cơ! Đáng tiếc, thiên kiếp tới không phải lúc. Sớm biết Đằng Huyền có thể nhanh như vậy tiêu hóa được dược lực, ban đầu nên khống chế tốt phân lượng dược vật…
Trong lòng Nhạc Vũ biết hiện tại mình có hối hận cũng vô dụng, thân hình chợt lóe liền đi tới bên cạnh Chiến Tuyết, nhận lấy quyền chỉ huy Vu trận. Sau đó linh giác của hắn đã dọ thám biết được bóng dáng của đám người Phong Bạch đang ở ngoài hai mươi dặm, một đầu Thanh Loan khổng lồ đang đánh vào nơi đây, dọc theo đường đi cấm chế Vu trận cơ hồ đều bị mạnh mẽ phá vỡ.
Mà trong mắt Phong Bạch càng thêm sắc bén như đao!
Người này nhất định vô cùng oán hận ta.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLTrong lòng hiện lên ý nghĩ này, trong mắt Nhạc Vũ vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ cau mày nói:
Tuyết nhi, Bạch Đế kiếm!
Chiến Tuyết nghe vậy liền hiểu, không chút do dự đem Bạch Đếkiếm đưa ra trước người, khi cỗ vu lực của Chiến Tuyết rót vào bên trong, linh lực ba động trong ba mươi dặm Vu trận chung quanh trực tiếp trướng lên mấy lần.
Trong chốc lát vô số dây leo từ mặt đất chui ra, đánh thẳng tới bốn người nơi xa, vẻ mặt của Phong Bạch cứng ngắc, phảng phất nhưkhông hề nhìn thấy, phất tay xuất ra một đạo cuồng phong hất văng tứ tán. Chẳng qua ngoài ý muốn chính là những dây leo kia tuy bị hất văng tứ tán, không tiếp tục xông tới nhưng phần lớn vẫn hoàn hảo không tổn thương, trong đó có một ít dây leo sắc bén còn trực tiếp phá vỡ cuồng phong đâm tới.
Lúc này Phong Bạch khẽ cau mày, thân hình thoáng chậm lại, Thanh Loan khổng lồ hóa làm vô số phong nhân, quét ngang khắp mọi nời. Đảo mắt liền đem dây leo bay đầy trời quấy nát cắt vụn lảtả.
Nhưng trong nháy mắt lại có vô số dây leo bắn lên. Lần này dù làphong nhận cũng không cách nào cắt nát. Trong lòng Nhạc Vũ khẽ cười lạnh, dù sao cũng là vu vật, cần lấy vu lực thúc giục, ngay khi Vu trận toàn thịnh, hắn đoán chừng nơi này có thể trực tiếp đánh chết một Linh tiên.
Hiện nay cho dù là cộng thêm vu lực do Chiến Tuyết truyền vào, nhưng cũng chỉ có thể gia tăng thêm một ít uy lực, nhưng cho dù làmột hai thành, cũng đủ làm cho cường độ của những dây leo kia gia tăng lên huyền binh tam phẩm đỉnh phong, đã đến gần trình độ nhị phẩm, cho dù là Phong Nha kiếm của hắn cũng không cách nào dễ dàng chặt đứt!
Ngoài ra lấy Bạch Đế kiếm làm hạch tâm Vu trận, có thể khiến cho hắn gia tăng thêm ba thành lực lượng khống chế Vu trận.
Ngay trong nháy mắt, Nhạc Vũ liền nhìn thấy Phong Bạch mang theo ba người bay lên khỏi mặt đất!