Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 613: Hấp thu kiếm ý


Quảng Lăng Tán Nhân lăng không trên bầu trời chần chờ thêm chốc lát, đột nhiên thở dài, đem thanh kiếm thu lại, trong miệng ảm đạm nói:

Cuối cùng vẫn không đành lòng hủy diệt mấy ức sinh linh, bởi vì một chiêu kiếm của ta mà thành tro bụi. Cho dù vượt ngoài thiên ý thì thế nào? Bất quá cũng chỉ ở trong thế giới này thôi, không thể thành thánh, cuối cùng vẫn còn là con kiến hôi. Thiên địa đại đạo, tuy có ba ngàn, nhưng không còn cơ hội chứng đạo Hỗn Nguyên. Hậu bối muốn thành đại đạo, chỉ dùng lực chứng đạo, nói dễ vậy sao!

Giờ khắc này Nhạc Vũ chợt có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó hắn chợt cau mày, trong nháy mắt chợt nhìn thấy Quảng Lăng Tán Nhân thất khiếu tràn máu, tứ chi đều gãy đoạn, hình dáng cực kỳ thảm thiết. Một kiếm vừa rồi không thể xuất ra, Ngọc Lăng Tiêu phải gánh chịu áp lực cắn trả của thiên địa pháp tắc, so với ba chiêu giữa của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm còn thê thảm hơn. Cũng nhờ vào pháp lực tu vi của Quảng Lăng Tán Nhân vô cùng mênh mông mới có thể gượng gạo chống đỡ.

Mắt thấy kiếp vân trên không trung dần dần tiêu tán, Nhạc Vũ lại lâm vào suy tư, hồi tưởng lời nói sau cùng của Quảng Lăng Tán Nhân, ngay lúc đó hiển nhiên Ngọc Lăng Tiêu đã hiểu được điều gì đó nên mới có cảm thán như vậy. Nếu nói Hỗn Nguyên, là chỉ mấy vị thượng cổ Đạo tổ, Hỗn Nguyên Thánh Nhân? Hỗn Nguyên đại đạo đã tuyệt? Đây là ý gì? Hậu bối tu chân chỉ có thể dùng lực chứng đạo sao?

Trong đầu Nhạc Vũ nhất thời xoay chuyển vô số tâm niệm, sau đó chợt giật mình, chợt nhìn thấy ảo cảnh trước mắt từ từ biến mất. Nhưng hết thảy những gì trải qua vừa rồi đều hiện rõ mồn một trong đầu hắn, vô cùng rõ ràng, chẳng qua hắn không cách nào hoàn toàn hiểu rõ.

Người có thể xem được tứ kiếm cuối cùng của ta, xứng đáng kế thừa y bát của Quảng Lăng Tán Nhân này. Lần này học hay không học đều do ngươi. Nơi đây không cần quay lại, hãy lưu cho hậu nhân đời sau…

Tiếng nói dần dần biến mất trong tai Nhạc Vũ, kế tiếp chỉ còn lại đạo bạch quang hình dạng thanh kiếm ngay trong đại điện, ngay trong lúc hoàn cảnh vừa tiêu tán, đã xông thẳng về hướng hắn.

Nhạc Vũ thoáng ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng chợt cảm giác được cỗ ý niệm do Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu lưu lại vừa xông vào bên trong thần hồn của chính mình.

Không hề có cảm giác gì khó chịu, ngược lại cỗ kiếm ý khổng lồ kia còn đang dùng tốc độ cực nhanh dung nhập vào bên trong thần hồn của hắn. Trong nháy mắt Nhạc Vũ chợt cảm thấy hoa mắt, cả người lại xuất hiện bên trong một mảnh tối đen, chính là bên trong Lôi Vân Cốc.

Nhạc Vũ nhíu mày, bắt đầu ngồi xếp bằng, chỉ thoáng chốc hắn đã hiểu toàn bộ mọi chuyện.

Ban đầu Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại đạo kiếm ý này, chính là vì trợ giúp hậu bối đệ tử lĩnh ngộ nghịch thiên kiếm ý. Cũng chỉ khi lấy kiếm ý làm cơ sở mới có thể chân chính tìm hiểu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.

Chính vì thế Ngọc Lăng Tiêu đã tự động xóa đi lạc ấn của mình bên trong cỗ ý niệm kia, để hậu bối dễ dàng nhận thức tìm hiểu, bởi vì đề phòng đạo kiếm ý bị người hấp thu, nên đã bố trí một linh trận đại càn khôn na di, một khi đã qua được ảo cảnh sẽ bị di chuyển ra ngoài.

Nhưng vị khai sơn tổ sư của hắn ngày đó chỉ sợ chưa từng ngờ tới vạn năm sau trước khi mình tiến vào mật điện đã lĩnh ngộ ra được đao ý nghịch thiên tương tự. Bởi vì đao ý cùng kiếm ý cộng minh, vì thế đem kiếm ý tinh thuần vô chủ hấp dẫn vào bên trong thần hồn của chính mình.

Tội lỗi! Hôm nay trong lúc vô tình lại làm cho truyền thừa bốn chiêu cuối trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm bị đoạn tuyệt. Nếu không có kiếm ý cung cấp cho người lĩnh hội tìm hiểu, người khác cho dù có duyên tiến vào mật điện bên dưới, chỉ sợ cũng khó thể tập được bốn chiêu chân chính cuối cùng trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.

Khóe môi Nhạc Vũ giờ phút này lộ ra tia bất đắc dĩ. Hắn thầm nghĩ ngày sau nếu mình có được năng lực sợ rằng còn cần suy nghĩ lại một lần, bổ túc đầy đủ truyền thừa Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.

Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ cảm thấy an lòng, chuyên tâm hấp thu hồn niệm của kiếm ý. Ngay lúc này có vô số tin tức xông vào trong đầu hắn, được hệ thống trí năng phụ trợ an bài phân loại bên trong đầu. Bên trong đạo hồn niệm chứa đựng những gì liên quan tới kiến thức cùng thiên địa pháp tắc trong bốn chiêu kiếm quyết.

Ban đầu Nhạc Vũ dùng tu vi Kim Đan cảnh học tập ba chiêu đầu tiên trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, phải dùng hơn một tháng mới có thể hoàn toàn hấp thu được tin tức súc tích bên trong Truyền Pháp trung điện.

Mà bốn chiêu cuối cùng trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm mặc dù cường hãn tuyệt luân, tầng cấp cực cao, nhưng nếu bàn về ba chiêu giữa, uy lực chỉ hơn được một chút mà thôi, liên quan tới kiến thức đạo pháp cũng không hơn kém bao nhiêu.

Tu vi hiện tại của Nhạc Vũ đã là Nguyên Anh đỉnh phong, Đại Thừa Kim Thân, trong đầu tiến hóa khai phá đã lớn mạnh hơn mấy năm trước gấp mấy lần. Hai Nguyên Trí linh quả cộng thêm hệ thống trí năng phụ trợ, khiến cho thành tựu đạo pháp phù trận của hắn còn vượt qua các tu sĩ Đại Thừa.

Lần này không qua bao lâu, liền ghi nhớ được toàn bộ tin tức, hơn nữa trong lúc mơ hồ hắn còn có chút lĩnh ngộ.

Cỗ hồn niệm do Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại ngưng tụ thành kiếm ý, Nhạc Vũ cũng không thu nạp toàn bộ, mà cố gắng thay đổi, đem dung nhập vào bên trong nghịch thiên đao ý của chính mình, dùng những phân tử hồn lực cực kỳ mạnh mẽ không ngừng làm lớn mạnh thần hồn của chính mình.

Đao ý cùng kiếm ý cũng xem như là một loại đồ vật, lấy ý ngự binh, bất quá so sánh với binh khí thực sự rốt cục vẫn còn có chút khác nhau, vì thế ý niệm hình thành cũng hơi có chút khác biệt.

Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại hồn lực chỉ là một phần cực nhỏ trong thần hồn của hắn, bất quá đối với Nhạc Vũ mà nói đã cường đại vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn, cơ hồ đã vượt qua thần hồn bản thân hắn gấp mười lần.

Càng khó hơn chính là thần hồn này còn chân thật hơn cả hồn niệm của Tán Tiên, là hồn niệm tinh thuần do thiên hạ đệ nhất tu sĩ lưu lại. Tuy còn cần thêm một thời gian mới có thể hoàn toàn luyện hóa cho bản thân mình sử dụng, nhưng cho dù chỉ một chút cũng đủ làm thần hồn Nhạc Vũ đề cao lên hai tầng cấp.

Đột nhiên trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, mở mắt liền nhìn thấy Chiến Tuyết đã đi tới bên cạnh hắn. Tựa hồ bị ý niệm của hắn áp bách, nàng đứng ngoài mười trượng, sắc mặt tái nhợt. Nhưng thần sắc nàng vẫn thật khẩn trương nhìn chăm chú bốn phía, hộ pháp cho hắn.

Nhạc Vũ nhìn lên bầu trời, thấy một đạo quang lôi màu bạc từ trên không giương nanh múa vuốt đánh thẳng xuống.

Uy năng mạnh mẽ còn hơn cả Thanh Tiêu Đấu Xu Lôi ngày đó Nông Dịch Sơn độ kiếp. Nhạc Vũ vừa phân biệt, liền nhận ra chủng loại, trong mắt nhất thời lóe lên tia kinh ngạc.

Thần Tiêu Kim Lôi tầng mười một, nhìn vào kiếp vân còn đang hội tụ, còn vượt qua cả những lôi kiếp từng gặp…

Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, một cỗ ý niệm phóng lên cao, va chạm vào Thần Tiêu Kim Lôi, chỉ lấy thần hồn đánh tới, liền đem Thần Tiêu Kim Lôi hoàn toàn đánh tán.

Nhìn thấy kiếp vân trên bầu trời Lôi Vân Cốc càng tụ càng nhiều, trong lòng Nhạc Vũ cũng dâng lên một cỗ hào khí ngất trời.

Cho dù là lôi kiếp lớn hơn thì thế nào? Bản thân hắn chưa chắc đã sợ hãi.

Chỉ trong nháy mắt Nhạc Vũ chợt cảm thấy thiên địa lay động, không phải do kiếp lôi hội tụ tạo ra biến cố, mà là cả Quảng Lăng sơn, kể cả Cửu Diệu Đô La Khảm Li đại trận cũng đang lắc lư dao động, lộ ra vẻ tan vỡ.

Là người phương nào xuất thủ lại lợi hại như vậy? Có thể mạnh mẽ phá hủy linh trận do chính Vân Hồ Tiên Tử bố trí?

Nhạc Vũ âm thầm kinh hãi, phu thê Thanh Dương Tử mặc dù chỉ là nhất kiếp Tán Tiên, nhưng trước khi binh giải đều là tán tu thực lực mạnh mẽ cường đại cả thiên hạ đều hay biết. Sau khi có được thi thể của Linh tiên, thực lực càng mạnh mẽ, dù là thất bát kiếp Tán Tiên cũng chưa thể sánh bằng. Đây là người phương nào xuất thủ, có thể làm cho Vân Hồ Tiên Tử cũng không cách nào ngăn cản?

Nhìn lên bầu trời, Nhạc Vũ thoáng cau mày, mạnh mẽ áp bức cỗ hào khí trong lồng ngực, đem nghịch thiên đao ý thu liễm vào trong thần hồn. Giờ khắc này cỗ kiếm ý của Quảng Lăng Tán Nhân vẫn chưa được hắn hấp thu hoàn toàn, Nhạc Vũ liền dứt khoát thu vào trong hồn thức áp chế lại, tuy có chút khó khăn, nhưng cỗ kiếm ý cũng không làm tổn thương hắn, vì thế cũng không có gì không ổn.

Vươn người đứng lên, Nhạc Vũ đem bảy thanh Đông Hoàng Đại Nhật Kiếm cùng đồ vật do Thủy Vân Phi và Hách Liên Trường Không lưu lại thu hồi, liền bước vào trong Thập Phương Môn. Hắn quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên kiếp vân trên bầu trời đang từ từ tiêu tán. Bên cạnh hắn cũng không còn cảnh triệu của thiên kiếp. Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, nhìn về phía trước.

Nông Dịch Sơn vẫn chưa từng vận dụng Nguyên Dương Đao Luân, chỉ dùng ba trăm giọt Huyền Âm Cự Thủy áp chế Bất Diệt Niết Bàn Du Suất Chân Diễm của hồng y nữ tử, còn có hai Yêu Đế mười lăm cấp cùng Yêu Vương Thương Ngô đang bị một mình Thanh Dương Tử vững vàng áp chế. Tuy không có thêm chiến tích, nhưng trên người ba vị Yêu tộc cường giả tràn ngập vết thương, sắp sửa bại vong.

Lúc trước Vân Hồ Tiêu Tử còn có thể ra chút dư lực dùng bảo vật của mình tương trọ Thanh Dương Tử. Giờ phút này nàng chỉ có thể toàn lực chống đỡ Cửu Diệu Đô La Khảm Li đại trận không bị hỏng mất. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhạc Vũ cau mày, nhìn ra bên ngoài núi. Vẫn do mấy vị Yêu tộc cường giả đang toàn lực oanh kích bức tường linh lực vô hình cản trở, Nhạc Vũ âm thầm cảm thấy kỳ quái, trong mấy người này có tới hai người đạt tới mười lăm cấp, mà Yêu Vương đạt tới mười ba mười bốn cấp lại có tới năm người. Thực lực như vậy đủ quét ngang tu chân giới ngoại trừ thiên hạ thập đại tông môn, lẽ ra phải đủ thực lực mạnh mẽ oanh phá hộ sơn đại trận mới đúng.

Nhưng nếu nói trong thời gian ngắn như vậy muốn làm Vân Hồ Tiên Tử không cách nào chống đỡ, cũng tuyệt đối không thể nào. Trong lòng hắn chỉ vô cùng khó hiểu, một kích kinh thiên động địa vừa rồi là từ đâu mà ra, lúc này liền cảm nhận được linh lực ba động kịch liệt trên bầu trời.

Chỉ thấy một đóa mây trắng tụ trên bầu trời Quảng Lăng sơn, giờ khắc này trên bầu trời có vô số vân khí hội tụ. Sau đó ngưng tụ thành một thú trảo khổng lồ, hướng Thủy Hàn Phong Quảng Lăng sơn xa xa chụp xuống.

Oanh!

Nhạc Vũ cảm thấy hai tai bị cự trảo kia đánh xuống nổ vang cơ hồ muốn chấn điếc hai tai.

Bức tường linh lực ngũ hành do Cửu Diệu Đô La Khảm Li đại trận tạo thành giống như thủy tinh bị xé nứt, hiện ra từng đợt vết rách như mạng nhện.

Bên trong Quan Vân Điện hiện ra một đạo lam sắc quang hoa, phàm là những nơi lam sắc quang hoa đi qua, những vết nứt liền biến mất lành lặn như lúc ban đầu.

Nhạc Vũ âm thầm hoảng sợ, chủ nhân cự trảo ẩn trong mây mù kia rốt cục là người phương nào, thực lực mạnh mẽ tựa hồ còn vượt hơn Vân Hồ Tiên Tử mấy lần?

Ngay lúc này dị biến tái sinh, bất quá lần này là một điểm đen xông thẳng xuyên lên tầng mây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất