Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 670: Đuổi giết tới cùng


Bên trong Thính Vân Thiên Cung, tay phải Huyền Tĩnh chợt nắm chặt lại, niết chén trà trong tay nát bấy, nước trà bên trong văng tung tóe khắp nơi.

Hắn cũng không để ý tới, tiện tay vung mạnh, đem mảnh vỡ cùng nước trà quét ra ngoài thủy tạ, sau đó nhìn chằm chằm vào trong hồ nhỏ.

Làm sao có thể? Vị tổ sư của Li Trần Tông tự mình xuất thủ vẫn không giết được hắn sao?

Đó tựa hồ là bốn chiêu cuối cùng trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, nhưng với cảnh giới hiện tại của hắn làm sao có được uy lực như thế?

Chẳng lẽ do thiên địa này bài xích quá mức kịch liệt nên mới như thế?

Chớ có nói đùa! Vị kia của Li Trần Tông, từ mấy vạn năm trước đã là Thái Ất Chân Tiên chân chính. Chỉ sợ trong thế giới này chỉ dùng một phần trăm pháp lực muốn giết người nọ cũng chẳng khác gì giết một con kiến hôi!

Trừ khi có chuyện thủ hạ lưu tình, nhưng điều này là không thể nào.

Trong hư ảnh, thanh niên thanh tú tuy lăng không ngạo nghễ, nhưng sắc mặt tái nhợt, ngũ quan rướm máu. Da thịt toàn thân đều nứt ra, chẳng qua hình dáng chật vật như vậy hiện tại trong mắt mọi người càng thêm biểu hiện vẻ thê lương bá tuyệt.

Gương mặt Huyền Tĩnh lộ vẻ không dám tin, trong mắt lại mang theo vẻ kiêng kỵ nồng đậm. Ngay tiếp theo chân dung dưới mặt hồ Nhạc Vũ đã chuyển mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh băng hờ hững tựa như lưỡi đao đâm tới làm chân mày hắn nhảy dựng. Tiếp theo sau một đạo thanh sắc kiếm khí lại từ trong Thiên Mộc Kiếm phun ra, trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm, đem hình ảnh trên mặt hồ chém vỡ thành hai nửa, hoàn toàn nát vụn.

Nhìn thấy hồ nước khôi phục lại như thường, Huyền Tĩnh lại không hề có chút tức giận. Hắn chỉ nhắm mắt lẳng lặng ngồi xếp bằng, lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau mới mở mắt lần nữa:

Người phía bắc trước tiên cho họ rút về, chuyện lần này đến đây chấm dứt.

Hơn mười lão giả bên trong thủy tạ chợt ngẩn ra, cuối cùng vẻ mặt lại yên lặng kỳ lạ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

Li Trần Tông đã bị tiêu diệt, mặc dù còn mấy vạn đệ tử bên ngoài cũng không có được thành tựu gì. Thực lực của người nọ đã vượt xa sự dự liệu của bọn họ, giờ phút này nếu còn tiếp tục giằng co với Quảng Lăng Tông thực sự không còn chút ý nghĩa nào.

Đem Thiên Lý Chiếu Ảnh không biết của người phương nào vừa sử dụng hoàn toàn đánh nát, Nhạc Vũ cũng khó thể tiếp tục trấn áp thương thế trong cơ thể, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Nhạc Vũ ảm đạm cười khẽ, tiện tay lấy ra một viên tiên đan có thể khôi phục thương thế nuốt vào.

Rốt cục chính là đan dược của tiên gia, vừa nuốt vào không lâu Nhạc Vũ đã cảm giác có một cỗ dược lực rót vào bên trong cơ thể, toàn bộ thương thế liền có thể dùng mắt thường quan sát được đang dần dần khôi phục lại. Ngay cả khí cơ vô cùng hỗn loạn bên trong kinh mạch đã được nội lực của hắn điều dưỡng, cùng tác dụng của tiên đan hoàn toàn ổn định trở lại như trước.

Chỉ một lát sau, Nhạc Vũ đã cảm giác trong cơ thể thật sự dễ chịu, không còn chút cảm giác tổn thương nào.

Trong lòng hắn cũng hiểu được đây chỉ là mặt ngoài mà thôi, trong cơ thể vẫn giăng đầy ám thương, ít nhất phải cần có mấy chục ngày thời gian tỉ mỉ điều trị. Đối kháng với một kích toàn lực của Thái Ất Chân Tiên, đã suy giảm tới bổn nguyên của hắn.

Lặng yên tra xét bên trong cơ thể, cảm giác lần này mình ít nhất còn lưu lại được bảy thành thực lực trước đó, Nhạc Vũ không khỏi cau mày nhìn về phương hướng đám người Thương Ngô bỏ chạy.

Đã bị trễ nãi thật nhiều thời gian, lúc này ba người kia chỉ sợ đã chạy xa ngoài mười vạn dặm. Ngay cả Chiêm Toán Thuật mạnh mẽ bá đạo của hắn cũng khó suy đoán được vị trí cụ thể, mặc dù có thể đuổi theo, nhưng cũng sẽ tiến vào Thanh Châu cảnh nội.

Thanh Châu sao? Nghiệt súc, mặc dù hôm nay ngươi có chạy tới chân trời góc biển, ta cũng nhất định phải cho ngươi chết dưới kiếm!

Vẻ mặt dao động, ánh mắt Nhạc Vũ nhìn quanh bốn phía, thuận tay vẫy ra một chiêu, liền đem vài giới chỉ hút vào trong tay của hắn. Chính là đồ vật của ba tu sĩ Đại Thừa cùng vị Tán Tiên kia.

Bốn mươi lăm ức linh thạch?

Tinh mang trong mắt Nhạc Vũ lóe lên, cảm thấy khá hài lòng. Hồn niệm càn quét khắp nơi, chỉ chốc lát liền phát hiện. Hắn vẩy ra mấy đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, cấm chế bảo khố ẩn sâu bên trong núi lập tức bị mạnh mẽ phá vỡ, vô số linh thạch bảo vật đều bị hắn mạnh mẽ hút nhiếp qua. Những linh dược tài liệu đủ loại hắn không thèm nhìn tới, liền thu vào bên trong Càn Khôn Hồ Lô, chỉ đem toàn bộ linh thạch tụ tập ngay trước người.

Chỉ có bốn mươi ức?

Nhíu mày, Nhạc Vũ tra xét tỉ mỉ lần nữa, lại không có kết quả gì. Hắn đành lắc nhẹ đầu đem toàn bộ linh thạch bên trong giới chỉ lấy ra.

Một khắc này lại thêm một giới chỉ bay tới, Nhạc Vũ đón lấy, thoáng ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy Chiến Tuyết đang định nói lại do dự, chỉ đưa mắt nhìn hắn.

Hắn vừa nghĩ ngợi liền hiểu được đây chính là đồ vật chiếm được từ tay vị Tán Tiên bị giết chết trong sơn cốc.

Nhìn Chiến Tuyết gật đầu, Nhạc Vũ đem linh thạch bên trong lấy ra, số lượng không nhiều lắm, chỉ ước chừng mười hai ức linh thạch. Nhưng sắc mặt hắn lại lộ ra vẻ vui mừng, lại từ trong giới chỉ của mình lấy ra thêm một chút, tổng cộng chừng trăm ức linh thạch. Sau đó hắn thi triển ra Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ, nhất thời đem toàn bộ linh thạch đủ phẩm cấp trước mặt hoàn toàn áp thành phấn vụn.

Chỉ trong chốc lát một trận tiếng nổ mạnh vang ra kịch liệt. Linh lực khổng lồ ẩn chứa bên trong trăm ức linh thạch nhất thời ầm vang rầm rĩ khắp bốn phía.

Nhạc Vũ không chút do dự, lập tức lấy ra Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, đem toàn bộ linh lực truyền hết vào bên trong Thần Phù.

Sau mười lần hô hấp, Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù lóe sáng kim mang, chiếu rọi bốn phía. Đã bắt đầu phun nuốt thiên địa linh lực, dù Nhạc Vũ dùng Chướng Nhãn Pháp cũng đã không cách nào che giấu hoàn toàn linh quang lóe ra.

Đã có thêm vật này, giờ phút này có lẽ có thể ứng phó với Vân Lân kia. Trong ba tờ tiên phù do tổ sư ban thưởng, vẫn còn một tờ còn chưa sử dụng…

Trong đầu Nhạc Vũ bắt đầu thôi diễn tính toán, chỉ trong chốc lát liền cười khẽ một tiếng.

Thanh Châu có tới mười ức yêu loại, Yêu tộc từ cấp chín trở lên lại không biết nhiều tới bao nhiêu. Nếu có thêm những người giấu diếm thực lực, mặc dù có được hai lá bài tẩy này hộ thân, hành trình hôm nay sinh cơ chưa tới ba thành! Thậm chí còn muốn thấp hơn.

Chẳng qua đối với hắn mà nói, dù chỉ còn một thành hi vọng sống sót, hắn cũng nhất định phải xông vào Thanh Châu!

Nếu không rút gân lột da Lệ Bi Hồi, hắn thật khó giải hận này!

Thúc giục Thập Phương Môn, Nhạc Vũ cũng không quản tới bảo vật vương vãi khắp nơi, không chút do dự phá không rời đi. Thần sắc Chiến Tuyết đầy vẻ lo lắng mấp máy đôi môi, cuối cùng không nói một lời, theo ngay phía sau. Sơ Tam cùng Đằng Huyền nhìn nhau, đều ra sức đuổi theo.

Ngay trong chốc lát mấy người vừa rời khỏi, trên Đông Văn sơn đã hiện ra thân ảnh ba người.

Trong đó có một vị chính là Nông Dịch Sơn, nhìn ngọn núi không còn một bóng người, ba người đều chợt ngẩn ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ dùng gót chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra được nơi này rốt cục mới phát sinh ra chuyện gì.

Li Trần Tông cứ như vậy đã bị xóa tên trong tu chân giới?

Thật lâu sau, Nông Dịch Sơn thở ra một hơi thật dài, sau đó nhíu chặt mày nhìn quanh bốn phía.

Chỉ trong một canh giờ đã giết sạch Li Trần Tông, vị đồ tôn kia kế tiếp lại đi nơi nào?

Ngoài trăm vạn dặm, trong một dãy núi non trùng điệp, Nhạc Vũ bước ra trong hư không. Sau đó dừng trên một ngọn núi, vẻ mặt vô cùng âm trầm nhìn về phương nam. Đây là Thanh Châu, là một nơi mà thiên hạ Yêu tộc thế lực cường thịnh nhất. Ngoại trừ Vân gia, cơ hồ không có tông môn tu chân nào có thể đặt chân nơi đây.

Biết được không cách nào đuổi theo ba người Lệ Bi Hồi, Nhạc Vũ liền dứt khoát buông tha việc đuổi theo tìm kiếm, trực tiếp đi thẳng tới Thanh Châu.

Ba người kia muốn lẩn trốn cũng chỉ có thể chạy tới được nơi này.

Truyền pháp lực hội tụ trên hai mắt, dùng Vọng Khí Pháp có thể nhìn thấy được vô số yêu khí phóng lên cao. Yêu Vương Yêu Đế có hơn hai mươi vị, chân chính thực lực cường hãn càng sâu không lường được.

Nhạc Vũ không chút nào để ý tới, tiếp tục tìm kiếm khắp mọi nơi, chỉ trong chốc lát ánh mắt liền khóa chặt một phương vị, ánh mắt lóe lên lệ mang, hồng quang thoáng hiện.

Chiến Tuyết cùng Sơ Tam và Đằng Huyền phá không bước ra phía sau hắn, Nhạc Vũ không hề có chút ý tứ muốn đợi chờ, chỉ nuốt thêm một viên tiên đan, điều tức trong chốc lát, đợi đến khi thân thể khôi phục được tám phần liền phá khai hàng rào không gian, hướng phương hướng hồn thức cảm giác tiếp tục bay đi.

Lần này hắn chỉ xuyên qua hàng rào không gian chốc lát, bên trong thời không loạn lưu liền xuyên ra hai ánh đao.

Cuồng vọng! Đạo nhân phương nào cũng dám xông vào Thanh Châu!

Hai trường đao màu trắng làm bằng xương cốt, hình dáng tương tự răng thú, lúc xuyên ra mang theo tiếng gió rít sắc bén mạnh mẽ đâm phá hàng rào không gian.

Nhạc Vũ híp mắt, không hề tránh né, chỉ đợi khi ánh đao bay tới trước người, cầm Long Tước Phiến tiện tay vẩy ra.

Khai mở!

Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười ba bỗng dưng bắn tới, đem hai ánh đao xuyên thấu, quang mang lập tức ảm đạm, bị vây quanh trong một cỗ loạn lưu.

Con ngươi Sơ Tam chợt co rút lại, liền bắn ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang, đem hồn niệm ấn ký trên hai thanh đao trắng hoàn toàn xóa đi, sau đó liền hút một hơi nuốt vào trong bụng.

Nhạc Vũ không chút để ý tới, đi thẳng về phía trước, chỉ trong chốc lát đã dùng Thập Phương Môn phá không bay ra.

Nơi này là một ngọn núi tận sâu trong Thanh Châu, cạnh một băng hồ, ánh mắt Nhạc Vũ ngay lập tức liền tập trung nhìn về phía trước.

Chỉ thấy nơi xa, Lệ Bi Hồi đang khoanh chân ngồi bên hồ, trước ngực là một đoàn kim hoàng huyết dịch óng ánh. Trong tay hắn còn hiện ra Tiên Thiên Hàn Phách Thần Quang, đang cố gắng đem đoàn huyết dịch đông cứng lại, nhưng giờ phút này dù hắn trấn áp thế nào, đều không thể ngăn cản được đoàn huyết dịch thiêu đốt biến mất.

Có lẽ quá mức chuyên chú, mãi tới khi Nhạc Vũ hoàn toàn bước ra Thập Phương Môn hắn mới phát hiện được dị trạng nhìn sang, sau đó thân hình chấn động, trong mắt hiện lên vẻ không dám tin tưởng.

Nhạc Vũ nhìn vào đoàn kim sắc huyết dịch, hai mắt đỏ ngầu, sát cơ trong lồng ngực một lần nữa bành trướng. Ngay lập tức trước mặt ngưng tụ một cự chưởng ngũ sắc khổng lồ, xa xa hướng Lệ Bi Hồi đang định bỏ chạy chộp tới.

Sức lực trăm vạn thạch, vừa lúc bắt được phần đuôi của hắn. Lệ Bi Hồi đã đem vị trí ngực bụng trở xuống đông cứng lại, sau đó ra sức giãy dụa, đem phần đuôi chặt đứt ra, tiếp tục bỏ chạy về hướng ngược lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất