Bạch Thường khẽ hừ một tiếng, im lặng không nói gì. Trong lòng nàng biết tính cách của người này nói được sẽ làm được, giờ phút này dù cãi bướng thế nào cũng chỉ là vô dụng.
Toàn bộ hành động cùng sinh tử của mình, ngoại trừ cảm xúc hết thảy đều nằm trong tay người khác. Chính điều này làm cho nàng cảm giác thật bi ai. Nàng thà rằng tình nguyện mình hiện tại chỉ là cái xác không hồn còn tốt hơn.
Nhạc Vũ chỉ mỉm cười, lấy ra một chút tử kim huyết dịch cùng vài mai Nguyên Trí Linh Quả bắn qua.
Vẻ mặt Bạch Thường ngẩn ra, theo bản năng đón mấy đồ vật kia trong tay, trong lòng vừa dâng lên một tia ý mừng, lập tức liền tỉnh ngộ lại.
Đây là ý gì? Đánh một gậy, cho một quả ngọt sao? Đây là thực sự xem mình như linh sủng thuần dưỡng? Uổng cho mình vừa rồi còn sinh lòng vui mừng.
Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng khi nhìn đồ vật trong tay vẻ mặt nàng liền phức tạp.
Nhạc Vũ đã đem Vô Thượng Pháp Hoa Lôi dẫn nhập vào trong cơ thể mình, men theo kinh mạch bên cánh tay phải xuyên thẳng vào sâu trong thân thể.
Sau đó tử kim sắc lôi điện lan tràn truyền lên, khung xương cánh tay cũng tuôn ra vô số huyết vụ.
Nhạc Vũ nhíu mày, lại giống như không hề cảm nhận được gì, nhìn Bạch Thường cười cười nói:
- Tam Linh Khống Hồn Châm cùng Tiên Thiên Ba La Thần diễm mặc dù có thể khống chế thần hồn của ngươi, nhưng không phải ngươi không có cơ hội giãy thoát. Tam Linh Khống Hồn Châm chỉ có thể khống chế Thái Ất Chân Tiên trở xuống, Tiên Thiên Ba La Thần Diễm lại có thể theo tu vi tăng trưởng không ngừng lớn mạnh. Nếu như ngươi muốn thoát khỏi tay ta, như vậy phải tranh thủ trước khi ta đạt tới tu vi Đại La Kim Tiên thì cảnh giới của ngươi phải tiến thêm hai cấp. Máu huyết kia lấy từ thượng cổ Vu Thần, cùng sự trân quý của Nguyên Trí Linh Quả trong lòng ngươi cũng đã nắm chắc. Là ném hay hấp thu tóm lại tùy ý ngươi thôi…
Ánh mắt Bạch Thường lại biến đổi, mang theo mấy phần mờ mịt nhìn vào tử kim huyết dịch trong tay.
- Không ngờ thực sự là máu của vị thượng cổ Kim Vu Thần!
Trong lòng nàng đã sớm có điều suy đoán đối với lai lịch của vật này, chỉ là vì nàng không dám tin tưởng mà thôi, cho tới lúc này mới có thể xác nhận được lai lịch của vật kia.
Tất nhiên nàng cũng biết tinh huyết Kim Tổ đối với tu sĩ cùng yêu tu quý giá thế nào. Nhưng nếu so sánh mà nói, cũng không rung động bằng việc người thanh niên trước mắt lại có thể có khả năng đột phá cấm chế lấy được tinh huyết của Nhục Thu!
Trữ hàng suốt mấy vạn năm, vô số tu sĩ đã đi vào Vạn Lôi Điện, lại có ai có thể làm được qua?
Trong lúc nhất thời nàng lại có chút thất thần. Chỉ cảm thấy Nhạc Vũ phảng phất giống như Vực Ngoại Thiên Ma biết đùa giỡn lòng người, làm nàng thật khó có thể lựa chọn.
Thần hồn Nhạc Vũ đã tiến vào trong định cảnh. Hắn dốc hết toàn bộ tinh thần dẫn dắt Vô Thượng Pháp Hoa Lôi lưu động trong thân thể, từng tia một đưa vào trung tâm thần hồn, khắc lục vào bên trong chữ "Đình".
Lần này khác với lần trước hấp thu Thiên Nhân Linh Diệt Lôi. Từ bên trong Vạn Lôi Châu lấy ra đoàn Vô Thượng Pháp Hoa Lôi, chỉ là nói về phương diện đã tăng lên gần như gấp bảy, uy lực cũng hơn hẳn Thiên Nhân Linh Diệt Lôi nửa cấp.
Nhưng trước mắt tu vi hắn tiến nhanh, vô luận pháp lực hay thân thể đều tăng lên gấp bội lần, có thể chân chính đối kháng với Thái Ất Chân Tiên.
Muốn ứng phó kiếp lôi bát giai so với lần trước cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Huyết nhục toàn thân không ngừng vỡ tan trùng tố, bên trong thần hồn thường thường truyền tới từng đợt đau đớn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tử kim sắc lôi quang cũng dần dần được chữ "Đình" trong thần hồn chậm rãi hấp thu.
Ước chừng hai ngày sau Nhạc Vũ mới mở mắt ra, lần này cả người hắn cực kỳ suy yếu.
Ngay lập tức hắn liền lấy ra Tụ Nguyên Châu hấp thu nguyên khí tinh thuần chất chứa bên trong.
Thẳng đến sau một lúc hắn mới dần dần khôi phục lại như thường, nhưng vô luận là tinh khí thần đều không sung túc bằng trước kia.
Nhạc Vũ lại nội thị trong thần hồn, chữ "Đình" lóe ra thất thải lôi quang kia sau khi trải qua kịch biến đã ổn định lại một lần nữa.
Giờ phút này chữ triện thượng cổ kia đã thay đổi thành Vô Thượng Pháp Hoa Lôi, mà Thiên Nhân Linh Diệt Lôi xoay quanh bên ngoài, dựa rất gần.
Bên trong kết cấu phù triện thật nhỏ tạo thành chữ triện có gần trăm chỗ thiếu hụt hiện tại đã có hơn hai mươi chỗ đã được bổ đầy, khiến cho chữ "Đình" càng thêm hoàn chỉnh.
Nhưng bên trong thần hồn cũng loáng thoáng truyền ra cảm giác đau đớn.
Trong lòng Nhạc Vũ tiếc nuối thở dài, hắn biết được đây là vì mấy chục ngày nay thần hồn liên tục tăng lên, tấn giai quá nhanh nên đã xuất hiện căn cơ dao động.
Ngoài ra còn có một nhân tố đó chính là trong nguyên thần của mình chất chứa lôi lực cũng đã đến cực hạn.
Nguồn: http://truyen360.comNhạc Vũ tự suy đoán đây là có quan hệ tới mệnh hồn lạc ấn của mình tận sâu trong bổn nguyên thế giới này.
Hắn lấy nguyên thần bản thân tu luyện Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp, cũng không liên hệ tới tu vi cảnh giới của chính mình, nhưng giữa pháp lực cùng thần hồn cũng có liên hệ nhất định.
Có thể hấp thu kiếp lôi cũng là trực tiếp liên quan tới cảnh giới của bản thân hắn.
Với trạng huống hiện tại của hắn, đích thật đã không còn thích hợp đem hai loại kiếp lôi bát giai khác là Thượng Tiêu Thiên Côn Lôi và Thái Hoán Cửu Diệu Lôi hấp thu vào trong cơ thể.
- Đáng tiếc! Nhưng có thêm Vô Thượng Pháp Hoa Lôi cũng đủ làm cho chiến lực của ta tăng lên không ít!
Ý niệm chợt động, bên người Nhạc Vũ chợt ngưng tụ một đoàn thất thải lôi quang, bao vây ở trung ương chính là tử kim sắc lôi quang. Ngoài ra còn Vô Thượng Pháp Hoa Lôi cùng vài loại thất giai kiếp lôi đều toàn bộ bày ra trước mắt.
Ngay sau đó bên trong Vạn Hóa Lôi Trì lại vang lên tiếng ông minh như cảm ứng, cả không trung phảng phất như âm u tối sầm.
Chiến Tuyết cùng Bạch Thường đang nhắm mắt hấp thu tinh huyết Tổ Vu đều bừng tỉnh, trong mắt mang theo dị sắc nhìn vào trong tay Nhạc Vũ.
Vẻ mặt hai người đều khác nhau, trong con ngươi Chiến Tuyết lóe sáng, mà thân hình Bạch Thường lại hơi rùng mình.
Nàng cảm giác đoàn thất thải lôi quang phảng phất như tràn ngập vô số lực lượng hủy diệt, khí tức vô cùng nguy hiểm, ép bức cơ hồ làm nàng không thở được.
Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sau một lát đoàn thất thải lôi quang do vô số loại kiếp lôi hội tụ đã dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng bị hấp thu vào bên trong cơ thể Nhạc Vũ.
Thật lâu sau, Nhạc Vũ thở sâu một hơi, mở mắt, nơi khóe môi hiện lên vẻ cười khổ, sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, phảng phất như bị rút khô máu huyết, cực kỳ suy yếu.
Đây là di chứng khi trong cơ thể hao hết pháp lực huyết nguyên, vừa rồi tụ tập đoàn Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi tuy lực phá hoại thật lớn, nhưng bị tiêu hao pháp lực cũng vô cùng kinh người.
Vừa rồi thật khó khăn khôi phục được Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực khoảng tám phần cơ hồ đã bị rút hết không còn.
Bất quá hiện tại bên trong nội tâm Nhạc Vũ lại vẫn cảm giác mừng rỡ như điên. Có được uy lực như vậy cho dù trả giá lớn hơn nữa cũng là xứng đáng.
- Nói cách khác, đoàn Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi có thể uy hiếp cả Đại La Kim Tiên hiện giờ mình chỉ có thể phát ra được nửa thành mà thôi sao?
Khẽ bật cười, Nhạc Vũ lại phân tâm nhìn qua Chiến Tuyết cùng Bạch Thường, tình hình của Chiến Tuyết hiện tại làm hắn vô cùng hài lòng.
Mặc dù còn chưa đủ để hấp thu Vô Thượng Pháp Hoa Lôi, nhưng toàn bộ thất giai kiếp lôi đều đã được hấp thu trọn vẹn.
Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp của nàng cũng đã đạt tới tầng thứ bảy, mà giờ phút này nàng đang đem hết toàn lực được Nguyên Trí Linh Quả trợ lực tiêu hóa máu huyết của Tổ Vu kia.
Về phần Bạch Thường đã biến ảo ra nguyên hình Thanh Dực Ngân Luyện Xà. Tuy nói lúc trước bộ dáng của nàng không chút tình nguyện nhưng giờ phút này khi hấp thu máu huyết Tổ Vu thì cũng đã toàn lực ứng phó.
Chín đôi cánh sau lưng cũng đã có ba đôi mở ra, sáu cánh giống như tùy lúc sẽ phá thể thoát ra.
Nhạc Vũ phân ra một tia hồn niệm không chút âm thanh thăm dò vào trong cơ thể nàng, men theo kinh mạch toàn thân lưu chuyển một phen, sau đó lại mỉm cười thu hồn niệm trở về.
Quả như hắn sở liệu, huyết mạch của Bạch Thường đang ở bên bờ dị biến tiến giai. Trước đó dùng lôi lực trợ giúp nàng rèn luyện không ngừng, là vì muốn đánh tốt căn cơ, mà giọt máu Tổ Vu là mấu chốt đem dị biến kia khởi phát.
Xem xu thế huyết mạch dị biến hiện tại, mới không uổng công hắn tốn công sức bồi dưỡng.
Đương nhiên lần này hắn nhọc tâm kỳ thật cũng không phải có lòng tốt thật sự.
Khe khẽ cười, Nhạc Vũ phẩy tay áo đem Vạn Lôi Châu ném ra, tùy ý quẳng vào bên trong Vạn Hóa Lôi Trì.
Trước đó luôn lo lắng vật này hấp thu quá nhiều kiếp lôi sẽ làm phong cấm của Vạn Lôi Điện sớm mở ra, vì vậy hắn không sử dụng Vạn Lôi Châu, lúc này thì đã không còn gì băn khoăn.
Ngay khi viên châu chìm vào tận sâu trong đáy hồ, thoát ly cảm giác của chín Thái Ất Chân Tiên, lúc này liền điên cuồng hấp thu thất thải lôi quang quanh thân nó, khiến cho bản thân nó ngày càng mạnh mẽ.
Viên châu so sánh với Vạn Hóa Lôi Trì chẳng khác gì là biển cả, nhưng hiện tại cần chữa trị ba mươi ba thiên, lôi lực chứa đựng bên trong cũng không được nhiều lắm.
Có thêm Vạn Lôi Châu hấp thu lôi lực, lực lượng của Lôi Trì càng thêm sút giảm thật lớn.
Mấy người đứng canh giữ tại ven hồ ai ai cũng có linh giác thật mẫn tuệ, trong mắt mang theo vẻ kinh nghi quan sát phong cấm biến hóa.
Cũng may Nhạc Vũ cũng không quá phận, chỉ dùng thời gian mấy ngày đã đem Vạn Lôi Châu hấp thu lôi lực được tới tám phần thì giảm bớt tốc độ.
Nhưng hắn cũng dùng phương cách tiết kiệm sẽ dùng được lâu, mượn dùng lực lượng Vạn Hóa Lôi Trì không ngừng hấp thu linh lực lôi hệ từ tận sâu trong bổn nguyên chuyển hóa thành kiếp lôi.
Ngay khi phong cấm của Vạn Lôi Điện đã suy yếu tới cực điểm, phía sau Nhạc Vũ đã truyền tới từng trận linh lực dao động thật mạnh mẽ, vô số thời không linh lực đang tụ tập sau người hắn, mấy ngàn tiểu thiên thế giới đang theo thanh âm vỗ cánh liên tục sinh diệt không ngừng.
Cương phong chấn rung đã bị Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận toàn lực áp chế mới không bị tán tràn ra ngoài, toàn bộ thiên địa dị biến đều bị Hi Hoàng Tàn Kính cùng Bạch Thiên Già Lệnh chặt chẽ trấn áp.
Nhạc Vũ cũng không cần suy đoán đã biết được Bạch Thường đã đem huyết mạch đột phá tới cảnh giới cao giai thần thú.
Hắn cũng không cần quay đầu lại, chỉ bình tĩnh cảm giác viên châu bên trong Vạn Hóa Lôi Trì.
Ngay sau đó đợi khi thời không linh lực sau lưng hoàn toàn sút giảm, một hương thơm chợt xuất hiện ngay bên cạnh hắn, tiếp theo chỉ nghe thanh âm mềm mại của Bạch Thường cất lên:
- Nguyên Trí Linh Quả, tinh huyết Tổ Vu ngươi đều đã chiếm hết ưu đãi, vì sao còn chưa rời đi?