Một nam tử cao lớn thô kệch tiến tới duỗi một đôi thiết thủ ra, nắm lên trên người của Đường Tiêu, thần sắc kích động cơ hồ nước mắt cũng muốn tuôn ra rồi.
Đường Tiêu cảm nhận thấy lực cánh tay của trang hán này, thì biết rằng người này thuộc về thiếp thân thị vệ của Đường phủ.
- Khục.
Đường Tiêu khẽ lay thân thể của mình hắn có cảm giác mình giống như gà con đang bị diều hâu bắt vậy.
- A... thứ cho thuộc hạ thất lễ.
Trang hán tựa hồ ý thức được hành vi của mình không ổn liền thi lễ với Đường Tiêu một cái, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Đường Tiêu chằm chằm, dường như sợ hắn chạy thoát khỏi tầm mắt của mình.
- Không có chuyện gì, ngươi chờ ta ta còn có mấy câu muốn nói với Chu huynh.
Đường Tiêu khoát tay áo với trang hắn, sau đó đi tới bên người của Chu Kiền.
- Trang hán này là thị vệ của ta sao?
Đường Tiêu đi tới bên cạnh Chu Kiền thấp giọng hỏi, loại vấn đề này tạm thời chỉ có thể nhờ Chu Kiền xác nhận.
- Đúng thế, hắn ngày nào cũng như hình với bóng theo sát ngươi... xem ra thần bí lão đầu kia thực sự khiến ngươi không nhớ gì nữa rồi.
Chu Kiền vẫn còn chưa định thần, đối với chuyện lúc nãy hắn vẫn cho rằng Đường Tiêu mười phần sẽ mất mạng trên tay của nha đầu hung hãn kia.
Nếu như có chuyện đó xảy ra kinh thành quả thực sẽ rối loạn.
Với tính tình nóng nảy của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên, một khi con trai độc nhất của hắn bị Chu gia công chúa giết chết, nói không chừng hắn sẽ dẫn binh phản lại Chu gia Đại Minh triều.
Như vậy Áo Bỉ Đảo sẽ tràn ngập trong gió tanh mưa máu.
Biết rõ thân phận trang hán tên là Mục Thương rồi, Đường Tiêu liền cáo biệt Chu Kiền, ngồi trên xe ngựa của Mục Thương, sau đó đi tới Trấn Quốc Hầu Đường phủ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyen360.com
Đường phủ ở tây nam Thai kinh thành, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, trước phủ có một hồ nước vô cùng lớn.
Cửa lớn của Đường phủ rộng tới hơn trăm thước giống như một quảng trường, hai con sư tử cao lớn mấy chục thước ở hai bên đại môn, có tới mười mấy tên binh sĩ đang cầm đao sắc bén canh gác, bảo hộ nghiêm trọng không khác gì thành trì hạng trung, ở hai bên binh sĩ không ngừng đi lại tuần tra.
Tất cả đều chứng minh người ở đây thân phận vô cùng tôn quý, quyền thế to lớn.
Đường Tiêu hơi nhíu mày lại, hắn không biết rằng phụ thân Trấn Quốc Hầu của hắn là nhân vật cỡ nào trong thế giới này nhưng hầu phủ được phép kiến tạo một tòa thành trì độc lập không sợ trong lòng Chu hoàng đế có khúc mắc sao?
Quyền cao chức trọng có lẽ là một chuyện tốt nhưng sẽ mang tới họa sát thân, giống như Đường Tiêu, cậy vào quyền thế háo sắc đoạt thê nếu như không phải nhờ Đường Tiêu tá thi hoàn hồn thì đã chết tại nơi hoang dã rồi.
Trong giây lát, Đường Tiêu sinh ra rất nhiều ý niệm, ở kiếp trước trải qua vô số lần huyết tinh chém giết hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, vốn nghĩ rằng sau khi về hưu có thể có cuộc sống thái bình khong ngờ 23 tuổi bị người ta bán đứng chấp hành tử hình.
Bất kể thế nào kiếp này hắn cũng phải nắm giữ vận mệnh trong tay của mình không thể mất mạng dễ dàng.
Hiện tại chủ nhân của tào hầu phủ này là Trấn Quốc Hầu Đường Uyên, vận mệnh của hắn bị buộc chặt vào đó, cho nên Đường Tiêu muốn vượt qua kiếp này thì nhất định cần phải chú ý tới an nguy của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên, nếu không sẽ uổng tính mạng một lần nữa.
Có câu nói là tổ chim bị phá trứng cũng không an toàn, đây là ý này.
Đi vào bên trong, hầu phủ chế tạo hết sức xa xỉ, tất cả nam nữ già trẻ nhìn thấy Đường Tiêu đều cúi đầu, kinh sợ kêu lên hai tiếng thiếu gia, mãi cho đến khi Đường Tiêu biến mất khỏi trong tầm mắt moi người, lúc này bọn họ mới đứng thẳng dậy.
Mục Thương nhìn thấy Đường Tiêu nhìn bốn phía giống như muốn đi loạn thì gọi Đường Tiêu lại đề nghị hắn về chỗ ở của mình trước, đem quần áo thay đổi sau đó đi bái kiến mẫu thân.
Đường Tiêu lúc này cũng đang bận tâm tới chuyện này, tuy nhiên hắn không biết mình đang ở chốn nào vì vậy làm bộ bước chân lảo đảo:
- Mục thúc thúc cõng ta về đi, đầu ta choáng quá.
- Cái này...
Mục Thương cảm thấy yêu cầu của thiếu gia thật kỳ quái, hắn không muốn đi bộ thì có thể gọi một cỗ kiệu tới là được rồi, nhưng bây giờ lại muốn mình cõng hắn.
Mục Thương không biết, Đường Tiêu muốn nhìn ngắm cảnh tượng trên đường, nếu như dùng kiệu thì làm sao có thể nhìn hoàn toàn được.
Nhưng khi y nghe Đường Tiêu gọi mình là Mục thúc mà không gọi là Mục thị vệ như cũ, thì trong lòng có một cảm giác hưởng thụ, chỉ hơi kỳ quái và do dự một chút rồi ngồi xổm xuống để Đường Tiêu leo lên trên người.
Đường Tiêu ngồi ở trên vai của Mục Thương, vùa suy nghĩ biện pháp để biết chi tiết mọi chuyện hơn nữa.
Ví dụ như mẫu thân của hắn ở nơi nào phụ thân của hắn ở nơi nào, vân vân, tất cả mọi thứ Đường Tiêu cần phải cấp bách tìm hiểu.
Mục Thương có thân thể vô cùng cường tráng bước đi như bay không bao lâu sau đã cõng Đường Tiêu tới trước một căn phòng trắng, lục liễu rủ xuống, nơi này là một tòa đại viện, trên đó có treo một tấm biển ghi ba chữ Di Hồng viện.
- Con bà nó đây là kỹ viện sao, tại sao lại gọi là Di Hồng viện?
Đường Tiêu thầm kinh hãi.
Mục Thương mởi cửa viện ra một đám tiểu nha đầu từ mười ba tới mười bảy tuổi bắt đầu xúm lại.
- Nhị gia nhị gia về rồi.
- Tinh Văn tỷ, nhị gia về rồi!
- Xạ Nguyệt Ngũ nhi các ngươi rối gì vậy mau đỡ lấy nhị gia.
Chúng nha hoàn bối rối một hồi, Đường Tiêu sau khi đặt xuống mặt đất liền bị các nàng túm tụm lại, có lẽ trước kia không tiến vào nội viện của Đường Tiêu cho nên Mục Thương cũng ngây ngốc, ngay sau đó hắn lập tức rời khỏi sân, hai tiểu nha hoàn cũng đem cửa sân đóng lại.
Di Hồng Viện, Tinh Văn Xạ Nguyệt Ngũ nhi.
...
Ở kiếp trước Đường Tiêu cũng không có nhiều thời gian để đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình nhưng hắn cũng biết, Di Hồng Viện chính là kỹ viện của Cổ Bảo Ngọc, mà Tinh Văn thì chính là nha hoàn thân mật nhất của nàng.
Tinh Văn Xạ Nguyệt tại sao lại trở thành nha hoàn của Đường Tiêu thiếu gia này?
Cổ Bảo Ngọc đã sửa thành họ Đường sao?
Tuy nhiên Đường Tiêu cũng không muốn hỏi nhiều, bị đám nữ nhân này đưa vào trong nội phòng, sau đó một nha hoàn giống như là đầu lĩnh hướng về phía Đường Tiêu xin chỉ thị hỏi hăn có cần phải tắm rửa thay quần áo không?
Đường Tiêu cũng đang có ý này, vì vậy nha hoàn đầu lĩnh kia lập tức phân phó, chuẩn bị một thùng nước nóng cho Đường Tiêu.
- Ngươi cho bọn họ ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Đường Tiêu bị mười mấy nha hoàn này làm cho nhức đầu vì vậy hướng về phía nha hoàn đầu lĩnh mà phân phó.
- Vâng nhị gia.
Nha hoàn kia lên tiếng sau đó khép cửa phòng lại.