Đường Tiêu hoài nghi cái này có liên quan tới Hấp Huyết Hồ Lô, nhưng hắn hiện tại năng lực có hạn không thể tế luyện Hấp Huyết Hồ Lô cho nên tình huống cụ thể thế nào cũng không kết luận được.
Tuy nhiên với tu vi Nhân Nguyên tứ cấp của Đường Tiêu, có thể thắng tám gã cùng cấp vây công cho thấy tương lai của hắn tiến vào ngũ cấp tế luyện pháp khí cũng không còn xa nữa.
Ngày qua ngày nửa tháng đã trôi qua hiện tại với lực lượng của Đường Tiêu có thể đấu với mười lăm mười sau tên Nhân Nguyên tứ cấp, nhưng hắn vẫn chưa đột phá tới ngũ cấp được.
Theo lời nói của Phương Kích, một võ giả muốn từ tứ cấp đột phá tới ngũ cấp cần ít nhất ba năm thời gian cho dù thiên tài trác tuyệt cũng cần phải mất một năm, nếu gặp kỳ ngộ linh đan diệu dược cũng cần nửa năm, tuy nhiên trong lòng Đường Tiêu có cảm giác, hắn tấn giai không cần phải lâu như vậy.
Vấn đề này cũng không gấp, từ tam cấp lên tứ cấp Đường Tiêu cũng phải bỏ mất mấy tháng, cuối cùng bản thân bị trọng thương mà đột phá, từ tứ cấp đế ngũ cấp xem ra cũng cần có cơ hội đặc thù.
A!
Ở trong Hưng Quốc Hầu Từ phủ, truyền ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa.
Một người mục diện si ngốc điên cuồng gào thét, kinh ngạc đứng ở trước cửa lớn Từ phủ, thần trí tựa hồ đã thanh tỉnh được một chút.
Tứ chi của hắn đang phải chịu đau đớn kịch liệt, chân khí ở trong cơ thể không ngừng bắn ra bên ngoài, đây chính là Từ Tiều điên điên khùng khùng, trong cơn giận dữ ngoài ý muốn này hắn đã đột phá tới tứ cấp.
Không chỉ có thế thần trí của hắn cũng dần dần được khôi phục trở nên rõ ràng một chút.
- Thế nhân cười ta điên ta cười người khác nhìn không thấu.
Ở sau lưng Từ Tiều truyền tới một thanh âm già nua.
- Ngươi là ai?
Từ Tiều xoay người phát hiện ra một lão nhân tay cầm gậy trúc, trên tóc dính đầy tro bụi, mục diện sáng ngời đang nhìn mình.
Ở phía xa xa tôi tới nha hoàn đối với vẻ kỳ quái nói chuyện này của Từ Tiều cũng không lấy làm lạ, trong mắt bọn họ, sau lưng của Từ Tiều căn bản không có người.
- Ta là ai không quan trọng, nhưng ta có thể cho ngươi trở nên mạnh mẽ, cho ngươi đạt được tất cả thứ mà ngươi muốn.
Lão giả râu bạc ánh mắt như điện tựa hồ nhìn thấu nội tâm của Từ Tiều.
- Cường đại ta muốn trở nên cường đại, ta muốn đánh bại hắn.
Từ Tiều rống lớn một tiếng, trong nháy mắt thần trí của hắn như hoàn toàn thanh tỉnh lại.
- Cùng ta rời đi, không được chống cự ý chí của ta...
Lão nhân râu bạc dùng một phương thức thôi miên Từ Tiều.
Đám tôi tới nha hoàn kia trơ mắt nhìn Từ Tiều điên điên khùng khùng nói một mình, sau đó hắn biến thành một đạo tàn ảnh màu xám, biến mất không còn tăm hơi.
- Đại thiếu gia biến mất rồi.
- Mau đi bẩm báo với phu nhân.
Ở trong Từ phủ tràn ngập thanh âm hô to gọi nhỏ của đám nha hoàn.
- Đường huynh mau trốn đi có người tìm huynh đó.
Mấy ngày nay Đường Tiêu một mực cùng với đám binh sĩ ngự lâm quân kia huấn luyện, lúc này Chu Kiền chạy tới trên mông của hắn còn có hai dâu chân rõ ràng.
- Ai?
Đường Tiêu nhíu mày.
- Là Nghi Lan oan gia của huynh.
Chu Kiền vừa dứt lời một đạo kiếm khí đã tấn công về phía này, Nghi Lan quận chúa xuất hiện cách đó không xa Đường Tiêu bên cạnh Chu Kiền. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
- Không phải ta mang nàng ta tới...
Chu Kiền quay đầu giải thích.
Dấu chân trên mông của ngươi là của nàng sao?
Đường Tiêu hỏi Chu Kiền một câu.
- Ừ.... ta vốn định chạy tìm ngươi đi báo tin không ngờ nàng ta đá trộm ta hai cái, thật là hèn hạ.
Chu Kiền nhìn về phía Nghi Lan quận chúa phiền muộn mà nios.
- Đường Tiêu tên rùa đen rút đầu, dám cùng ta ước đấu không?
Nghi Lan quận chúa quát một tiếng, dùng phép khích tướng dụ Đường Tiêu mắc bẫy.
Ở cách đó không xa Phương Kích hơi thương cảm nhìn Nghi Lan quận chúa nàng tại sao hiện tại mới tìm Đường Tiêu báo thù, tới sớm vài ngày may ra còn có cơ hội.
- Ngươi muốn chơi thế nào?
Đường Tiêu tiến lên vài bước, nheo mắt nhìn Nghi Lan quận chúa.
Hơn mười ngự lâm binh sĩ đầy kinh nghiệm thực chiến vây công mà còn không phải là đối thủ của Đường Tiêu, Nghi Lan quận chúa làm sao có thể, nàng giống như một con kiến không biết lượng sức mình muốn cùng với một con voi quyết đấu.
- Chúng ta ký giấy sinh tử, tiến hành luận võ, khi luận võ chết hay bị thương không truy cứu, tên nhát gan nhà ngươi có dám không?
Nghi Lan quận chúa đã nghĩ kỹ nhất định phải khích Đường Tiêu một hồi.
- Ngươi có biết ngươi đá mông của Chu Kiền huynh, mắng ta là rùa đen rút đầu là những lời thô tục không?
Đường Tiêu cười hì hì nhìn Nghi Lan quận chúa.
- Ngươi có đồng ý ký giấy sinh tử quyết đấu với ta không?
Nghi Lan quận chúa cũng cười nhìn Đường Tiêu, nàng hiển nhiên không biết nụ cười mê người là có ý đồ muốn giết người.
- Quận chúa.
Phương Kích mở miệng định nói gì đó nhưng đã bị Nghi Lan quận chúa cắt đứt:
- Phương đại thống lĩnh đây là việc tư của ta, xin ngươi không xen vào.
Phương Kích định nói cho Nghi Lan quận chúa biết nàng không phải là đối thủ của Đường Tiêu ngàn vạn lần không được ký giấy sinh tử với hắn nhưng Nghi Lan quận chúa không thèm để ý dứt khoát không thèm lên tiếng, xem ra nàng nhất định phải chịu thiệt thòi rồi, nhìn tình huống trước mắt nếu như Đường Tiêu muốn hạ sát Nghi Lan quận chúa thì hắn vẫn phải ra tay cản trở.
Nghi Lan quận chúa tới đây dĩ nhiên là có chuẩn bị, cũng đã chuẩn bị sẵn giấy sinh tử, nàng cắn một ngón tay, ấn lên đó một dấu tay máu sau đó dùng chân khí của cơ thể chuyển tờ giấy về phía Đường Tiêu.
Giấy sinh tử mang một lực lượng rất lớn, bắn thẳng về phía hắn.
Đường Tiêu vươn tay dễ dàng mà hóa giải cương khí, đem giấy sinh tử thu trong tay, hắn nhìn qua vài lần cũng cắn ngón tay của mình rồi ấn lên trên đó, sau đó cũng dùng thủ pháp giống như Nghi Lan quận chúa, đem giấy sinh tử ném trả lại.
Nghi Lan quận chúa trong lúc thò tay đón giấy đột nhiên có cảm giác một kiếm ý cường đại phát ra, nàng theo bản năng thu tay về, giấy sinh tử phá rách hộ thể cương khí của nàng, bay sát qua mặt nàng, khẽ rạch một đường nhỏ.
Nghi Lan quận chúa vuốt vuốt mặt, chật vật cầm tờ giấy sinh tử lên, nàng từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng không trải qua kinh nghiệm chém giết tựa hồ như không ý thức được mình sắp phải gặp một đối thủ rất mạnh mẽ.
- Cẩu tặc dám ký giấy sinh tử, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.
Nghi Lan quận chúa đột nhiên rút một thanh trường kiếm ra, Oanh một tiếng mũi kiếm chỉ thẳng về phía Đường Tiêu, cả người cùng kiếm cũng bắn về phía hắn.