Sát Vương

Chương 270: Hôn

- Ta…ta….không phải….
Tiểu Tiểu có chút xấu hổ nhìn Đường Tiêu, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng đang thì thào nói, hoàn toàn xem nàng như một người khác. 

- Ta chưa từng có trách nhiệm với nàng, chỉ muốn nàng được sống tiếp.
Nước mắt Tiểu Tiểu cũng đã chảy ra, nghe Đường Tiêu nói không rõ lắm nhưng dường như đã hiểu được câu chuyện của Đường Tiêu. 

Nàng nợ hắn, hơn nữa thấy hắn bị thương rất nặng, thần trí mơ hồ, hiển nhiên sống không được bao lâu. Tiểu Tiểu dứt khoát duỗi cánh tay ra ôm lấy hắn, không ngại ngùng an ủi hắn đã không tiếc tính mạng cứu nàng trở về từ miệng thằn lằn bay thiết giáp. 

Mơ mơ màng màng, Đường Tiêu ngửa mặt lên cọ cọ vào, Tiểu Tiểu tưởng là hắn có lời gì muốn nói trăn trối lại, vội vàng cúi đầu xuống thấp một chút. 

Không ngờ Đường Tiêu đột nhiên hôn lên môi nàng, hơn nữa còn có phần mạnh hơn.

Tiểu Tiểu trở tay không kịp, mở to hai mắt nhìn một hồi không kịp phản ứng, khi nàng có phản ứng muốn thoát ra, đầu của Đường Tiêu đã vô lực mà rơi xuống dưới. 

Tiểu Tiểu lập tức có chút choáng vàng.

Đây chính là… nụ hôn đầu của nàng… sau lại đần độn u mê như vậy….

Nhưng mạng của nàng là do hắn cứu, nếu như không phải hắn xả thân cứu nàng, hiện tại nàng đã nằm trong bụng thằn lằn thiết giáp rồi. 

Mà hắn lại vì cứu nàng mà chết. 

Không biết vì sao, trong tâm Tiểu Tiểu cũng bắt đầu khó chịu, nước mắt cũng rơi xuống. Vì người con trai đã xả thân cứu nàng, vừa rồi tính mạng hắn vào thời khắc cuối cùng còn hôn nàng thật mạnh…

Nếu như đây là tình yêu thì tình yêu này thật quá ngắn ngủi. 

Tiểu Tiểu ôm lấy đầu Đường Tiêu, khuôn mặt nàng khóc càng trở nên thương tâm, nước mắt không thể ngăn rơi xuống. Vì người con trai này, cũng vì nàng như đóa hoa sớm nở tối tàn, vì tình yêu sáng chói như vì sao kia. 

Đường Tiêu dễ dàng chết như vậy sao?

Luyện Yêu Thối Ma Hồ xoay tròn điên cuồng một hồ, một lượng lớn chân khí mạnh mẽ đi vào trong cơ thể Đường Tiêu, điện quang Vân Triện nhanh chóng chưa trị vết thương của Đường Tiêu, kinh mạch trong cơ thể dần dần tiếp hợp lại, thần trí của Đường Tiêu cũng rất nhanh liền tỉnh lại.

- Thật xin lỗi, nhận nhầm người rồi, ở đây rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Thần trí Đường Tiêu sau khi khôi phục lại, cũng hồi phục lại cái tính lạnh lùng, hắn liền đứng dậy xem xét xung quanh. 

- Nhận nhầm người?
Tiểu Tiểu nhất thời có chút phản ứng không kịp, nụ hôn đầu tiên cực kì quý giá của người thiếu nữ bị hắn tước đoạt rồi, bây giờ chỉ nhẹ nhàng bang quơ một câu nhận nhầm người?

Nhưng hắn vẫn chưa chết, Tiểu Tiểu cảm thấy mình nên vui mới phải. 

- Cô không sao chứ.
Đường Tiêu xoay người lại nhìn vết thương trên vai Tiểu Tiểu. 

- Cho dù ngươi nhận nhầm…. ta… vẫn cám ơn ngươi đã cứu ta.
Tiểu Tiểu xấu hổ tới mức đỏ mặt, nói nhỏ với Đường Tiêu, hắn không biết… có nhớ chuyện vừa hôn nàng ban nãy không?

Đường Tiêu không nói gì, chỉ giơ tay sờ vết thương nghiêm trọng trên vai Tiểu Tiêu, rất nhanh liền giúp nàng trị thương. Võ công tu vi của Đường Tiêu hiện tại so với Tiểu Tiểu cao hơn nhiều, điện quang Vân Triện chữa trị năng lực vô cùng kinh người. Nửa phút sau đã khiến cho vết thương trên vai Tiểu Tiểu đã được chữa như lúc trước.

Trong nửa phút này, Tiểu Tiểu vẫn nhìn người con trai này không rời mắt, người con trai vừa cưỡng hôn nàng. Nhìn rõ góc cạnh của hắn, khí khái hào hùng mười phần, tuổi còn trẻ lại mang theo ánh mắt lạnh lùng tang thương… Đàn bà là loài động vật rất có cảm tính, cảm động chuyện giữa sự sống và cái chết là khó quên nhất. Lại thêm nụ hôn khó quên vừa rồi khiến cho kinh tâm động phách. Tiểu Tiểu biết rõ, đời này kiếp này nàng vĩnh viễn không thể quên được người con trai này. 

Vết thương trên vai được chưa trị rồi, nhưng quần áo bị nghiền nát lại không sửa được, cho đến khi Tiểu Tiểu cảm giác được Đường Tiêu để tay lên cái vai trần bóng của thiếu nữ, lúc này mới “ này” thét lên kinh hãi một tiếng, sau đó dùng tay kia che chính mình. 

Đường Tiêu lấy ra một bộ quần áo dự phòng của mình đưa cho Tiểu Tiểu sau đó quay người đi. 

Tiểu Tiểu đặt quần áo của Đường Tiêu đưa cho lên, chăm chú mặc vào mình, tim không ngừng nhảy loạn lên, căn bản không dám ngẩn đầu nhìn Đường Tiêu. 

- Đi thôi, tiếng nổ vừa rồi mạnh quá, rất có thể chúng ta đã bị những con thằn lằn bay thiết giáp khác theo dõi.
Đường Tiêu trong lòng có một dự cảm nguy hiểm vô cùng lớn. 

Thằn lằn bay thiết giáp không cần con mắt nhìn vật, tiếng động lớn như vậy không thể không thu hút càng nhiều thằn lằn bay thiết giáp chú ý. Nếu chúng vẫn chưa phát động tấn công, phần nửa là vì vẫn còn quan sát. 

- Ừ!

Tiểu Tiểu lên tiếng xong, Đường Tiêu ôm lấy nàng chạy gấp vào hướng cửa địa lao tầng thứ chín. 

Tiểu Tiểu vội vã không kịp chuẩn bị, thoáng cái đã bị Đường Tiêu ôm vào trong ngực, lập tức xấu hổ đỏ mặt lên. Hai tay nàng ôm thật chặt lấy cơ thể Đường Tiêu. Không biết là vì nhanh hay là tim nàng đập quá nhanh mà khiến cho nàng cảm giác mê muội nói không ra lời, tựa hồ tất cả như trong giấc mơ. 

Tiểu Tiểu bỗng nhớ lại một chuyện cũ, một chuyện cũ mà nàng đã không để ý…

Năm đó, nàng mười bốn tuổi, một vị Phù Bỉnh tiên sinh từ Lạc Dương đoán thiên cơ cho phụ hoàng, lúc ấy nàng và mấy vị công chúa vừa đúng lúc đi ngang qua đó chơi, mấy vị tỷ tỷ đều coi Phù Bỉnh tiên sinh là thầy bói, để cho ông ta coi tướng số, nhân duyên cho các nàng. 

Mấy vị tỷ tỷ xem bói xong, Tiểu Tiểu cũng rất mong Phù Bỉnh tiên sinh giúp nàng coi chuyện nhân duyên tương lai…

Phù Bỉnh tiên sinh nhắm mắt tính toán thật lâu mới chậm rãi mở miệng nói:
- Một ngày kia công chúa rơi vào sào huyệt của ác long, nguy hiểm gần kề, hắn sẽ xuất hiện, giết ác long, cứu công cháu trong vòng nước sôi lửa đạn. 

- Ác long sao huyệt, tiên sinh ngươi nói bừa rồi, Khổ Trà muội muội đang sống đây sao có thể rơi vào sào huyệt ác long được?
Mấy vị tỷ tỷ đều cho rằng Phù Bỉnh tiên sinh nói lung tung. Xì mũi coi thường lời nói của ông ta. 

- Haha, nếu như cô tin, đó chính là mệnh đã thuộc về cô rồi, tất nhiên vào thời điểm xuất hiện, nếu như cô không tin có lẽ khi xuất hiện, cô sẽ cảm thấy gặp nhau quá muộn.
Phù Bỉnh tiên sinh lại nói một ý dàu sâu sắc về sau, liền hất ống tay áo bay lên mà đi.

Tiểu Tiểu đương nhiên không cho là mình sẽ có ngày rơi vào sào huyệt của ác long, cho nên cũng không tin lời của Phù Bình tiên sinh… từ đó về sau nàng đã quên đi chuyện này. 

Hiện tại, nàng đang dựa trong ngực Đường Tiêu, đột nhiên lại hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Phù Bỉnh tiên sinh. 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất