Sát Vương

Chương 392: Xuống núi

- Lão công ngươi trách ta sao?

Dực Thai công chúa khẽ dẩy Đường Tiêu nhưng Đường Tiêu vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

- Ta đi xuống trước lão công, buổi tối khí lạnh ngươi cũng đừng ở đây quá lâu.

Dực Thai công chúa lưu luyến không rời nói với Đường Tiêu.

- Đi thôi đi thôi.

Thạch Miêu vương không kiên nhẫn nhảy quanh bốn phía. 

- Con mèo này ngươi thật là chán ghét. 

Dực Thai công chúa hơi tức giận mà mắng Thạch Miêu vương một câu. 

- Meow meow meow.

Thạch Miêu vương tức giân mà hét to vài tiếng nhưng nó đã đáp ứng Bách Thảo tiên tử không ăn công chúa chán ghét này cũng không thể khi dễ cho nên chỉ có thể tức giận mà thôi.

- Meow meow cái gì, đi thôi!

Dực Thai công chúa xoa nước mắt thúc dục Thạch Miêu vương một câu.

- Đúng rồi có một số thứ tiểu Thảo để ta chuyển giao cho ngươi.

Thạch Miêu vương đang định đi xuống chợt nhớ ra điều gì đó thì nói với Đường Tiêu.

- Cái gì?

Đường Tiêu vốn trầm mặc hơn nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng.

Thạch Miêu vương nghĩ nghĩ cuối cùng cũng lấy ra một vật giống hột đào:

- Đây là thứ mà tiểu Thảo dùng Đào Thần chi tâm luyện được là Đào thần chiến giáp, vốn ta nghĩ ngươi không biết chuyện này cho nên định chiếm làm của riêng, về sau thấy vậy là có lỗi với Tiểu Thảo cho nên vẫn đưa cho ngươi.

- Đào Thần chiến giáp?

Đường Tiêu thò tay nhân lấy hột đào kia.

- Ừ là đào thần chiến giáp, tuy nhiên hiện tại ngươi giữ nó cũng vô dụng đoán chừng ngươi phải đạt tới Địa Nguyên đỉnh phong thậm chí là Thiên Nguyên mới có thể được đào thần tiếp nhận, đào thần chiến giáp nhận chủ.

Thạch Miêu vương đưa đôi mắt tràn ngập chờ đợi mà nhìn Đường Tiêu:

- Nếu không ngươi cho ta mượn sau này ta trả cho ngươi. 

- Ngươi chỉ là một con mèo mà thôi không cần thứ này.

Đường Tiêu đem sợ dây có đính hạt đào quàng lên trên cổ cự tuyệt đề nghị của Thạch Miêu vương.

Tuy không dùng được nhưng tốt xấu gì cũng là vật kỷ niệm của Bạc Hà.

- Meow, lời này của ngươi có kỳ thị mèo.

Thạch Miêu vương phẫn hận mà nhìn Đường Tiêu, lăn vài caias.

Đường Tiêu túm lấy cổ nó ôm vào trong ngực, gãi cằm cho nó rồi lại nhéo mũi cuối cùng khẽ cào lên trên bụng của nó mấy cái.

- A... a

Thạch Miêu vương thích ý mà nhắm mắt lại trong miệng nó phát ra từng tiếng kêu có vẻ rất thoải mái.

- Mèo là mèo mèo không phải là người người cũng không phải là mèo cho nên không tồn tại chuyện ai kỳ thị ai.

Đường Tiêu tiếp tục vuốt ve toàn thân của Thạch Miêu vương mà nói. 

- Ngoao ngoao.

Thạch Miêu vương toàn thân mềm nhũn, ngoao ngoao lên giống như là đã quên mất chuyện hột đào vậy.

- Được rồi trời đã càng ngày càng tối ở đây cũng lạnh rồi, ngươi mang công chúa xuống núi đi. 

Đường Tiêu tóm lấy tai của Thạch Miêu vương mà nói.

- Chán ghét.

Thạch Miêu vương ở trong ngực của Đường Tiêu đột nhiên biến thành thiếu nữ áo vàng, đôi mắt nhìn hắn tràn ngập vẻ bất mãn.

- Ngươi cho dù hóa thành hình người thì cũng chỉ là một con mèo.

Đường Tiêu lắc đầu bóp bóp cái mũi của Thạch Miêu vương, tuy nhiên sau khi Thạch Miêu vương hóa thành thiếu nữ áo vàng ôm nàng trước mặt Dực Thai công chúa cũng hơi xấu hổ. 

- Con mèo chết tiệt ngươi có đi không hả?

Dực Thai công chúa nhìn thấy tình cảnh này thì như muốn ăn giấm chua riồ.

- Vậy sao có muốn nếm tư vị nữ miêu không?

Thiếu nữ áo vàng ôm lấy thân thể của Đường Tiêu mà nói.

- Xuống núi bằng không ta ném ngươi xuống vách núi.

Đường Tiêu đẩy thiếu nữ áo vàng ra rồi nói.

- Ngươi dám?

Thiếu nữ áo vàng nhíu mày lại, cái lưỡi từ trong miệng duỗi ra, khẽ liếm lên trên mặt Đường Tiêu một cái, lập tức để lại một vệt máu. 

- Con mèo chết tiệt mau buông hắn ra. 

Dực Thai công chúa đi tới, kéo Thạch Miêu vương từ trên cổ của Đường Tiêu đi xuống.

- Ngươi vừa rồi sờ soạng kim thân của ta phải có trách nhiệm với ta làm sao có thể dễ dàng chấm dứt như vậy được/

Thiếu nữ áo vàng học ngữ khí của thiếu nữ thế tục đe dọa Đường Tiêu sau đó mới buông hắn ra, cùng với Dực Thai công chúa biến mất khỏi đông đỉnh.

Thạch Miêu vương và công chúa Dực Thai dời khỏi Bách Thảo cốc xong đông đỉnh lập tức trở nên tĩnh lặng, đông đỉnh cao như vậy ngay cả côn trùng cũng không có, sau khi trời tối chim bay cũng không thấy đâu tất cả giống như chết hết rồi vậy.

Tuy nhiên thế giới này cho dù tĩnh mịch thế nào cũng không thể sánh được với hắc ám hư không.

- Bạc Hà, ngươi có thể nghe được lời nói của ta không?

Đường Tiêu khẽ vuốt ve cành cây khô tâm tình thấp tới cực điểm. 

Cành cây khô Bạc Hà bị gió thu thổi lại rơi vài miếng, lá thu trong gió lạnh run run nhưng Bạc Hà vẫn một mực im ắng.

Trời lạnh trên đông đỉnh khí tức lạnh lẽo như đao, tuy thân thể của Đường Tiêu chỉ có một thần hồn trí nhớ cảm giác rất nhạt, nhưng hắn vẫn ý thực được sự đau khổ.

- Lão công lão công.

Thanh âm của Dực Thai công chúa truyền tới, Đường Tiêu vô ý thức mà nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện ra thân ảnh của nàng. 

- Ngươi tỉnh rồi sao?

Dực Thai công chúa đi tới, nàng tới bên cạnh đặt đồ ăn xuống một chiếc bàn đá. 

Đường Tiêu không lên tiếng lặng lẽ nhận đồ ăn trong tay của nàng nhưng thân thể cơ năng quá kém nuốt thức ăn cũng rất khó khăn.

- Đi xuống đi ngày mai lại tới thăm Bạc Hà tiên tử.

Dực Thai công chúa ngồi bên cạnh Đường Tiêu kéo cánh tay của hắn mà nói.

- Ừ đi xuống.

Đường Tiêu hạ quyết tâm quay đầu nhìn Bạc Hà, đứng dậy đá Thạch Miêu vương đang lăn qua lăn lại.

Ở trong Bách Thảo cốc, Đường Tiêu đem chuyện hắn chỉ tới đây một ngày nói cho Dực Thai công chúa nghe.

- Ngày mai ngươi sẽ rời đi sao?

Dực Thai công chúa hai mắt rưng rừng buồn rầu nhìn Đường Tiêu mà nói.

- Ta hiện tại đang ở Huyền Vũ đại lục, chỉ cần ta còn chưa chết nhất định sẽ trở về.

Đường Tiêu đem những chuyện mình trải qua ở hắc ám hư không và Huyền Vũ đại lục kể cho Dực Thai công chúa nghe một phen, đương nhiên hắn sẽ lảng tránh những chuyện liên quan tới Triệu Thanh và Dương Dĩnh.

- Lão công thật vất vả.

Dực Thai công chúa nghe Đường Tiêu nói mà nước mắt lại ứa ra nàng không cách nào cảm nhận mười vạn năm phiêu đãng trong hắc ám hư không, cũng như Đường Tiêu trước kia không lý giải nổi cảm giác Bạc Hà vài chục vạn năm ngắm mặt trời lặn và mọc.

- Vất vả sao? Ta hiện tại có thể nhìn thấy nàng tất cả cũng đáng giá.

Đường Tiêu mỉm cười vuốt ve hai má của Dực Thai công chúa.

- Lão công đạt tới Thiên Nguyên cấp thì mới có thể trở về sao?

Dực Thai công chúa lộ ra ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đường Tiêu. 

- Huyền Nhi, tìm người gả cho đi, đừng chờ ta nữa.

Đường Tiêu xoa nước mắt của Dực Thai công chúa yêu thương nhìn nàng.

Tiến vào Thiên Nguyên không biết là chuyện của năm nào tháng nào, để cho nàng một mực chờ đợi mình như vậy, hoa cũng trở nên tàn úa, tịch mịch tuyệt vọng sẽ hủy diệt nàng. 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất