Song Kiếm

Chương 38: XÁ LỢI

"Vậy bọn ta thì sao? Ta sao lại không có giá trị công đức?" Tôn Minh khẩn trương hỏi.

Thư Sinh lắc đầu: "Phật gia có chút khác với bọn ta, sư phụ kia của ta chỉ nói là không có quan hệ với ta, bảo ta không cần hỏi thăm. Không phải ta vẫn nghe rằng Đường Tăng rất dài dòng sao? Ngươi có thể về môn phái nghiên cứu với hắn một chút mà."

"Ha ha, tên kia à!" Tôn Minh cười một cái, tuy rằng rất dài dòng, nhưng không thể phủ nhận Đường Tăng là một trong những NPC đáng yêu nhất trong đa số các môn phái.

"Ta thì lại nhớ tới một câu tục ngữ." Đường Hoa búng tay một cái: "Phóng hạ đồ đao đao, lập địa thành phật. Chỉ cần ngươi đi giết mấy người, sau đó rất áy náy nói một câu: ta sẽ không làm nữa, ngươi thành phật ngay."

"Đi chết đi."

Thư Sinh cắt ngang nói: "Chưa chắc không được à, Vô Biên (chỉ Tôn Minh), ngươi có thể đi tham khảo quá trình thành phật của năm trăm la hán với lại chư phật ấy. Nói không chừng có một đường hy vọng à."

"Lẽ nào ta lại phải cùng Đường Tăng đi Ấn Độ một chuyến?"

"Ha ha..." Thư Sinh cười xoà nói: "Bất quá... Ta nói đến chuyện chính đi, các ngươi cũng đã trông thấy giết con giao long này có bấy nhiêu trắc trở rồi đó, mặt sau còn có hai con BOSS hình người, có lẽ... Đương nhiên nếu như không có nơi trú quân thì ta không cần phải nói, bang hội mà không có nơi trú quân, thì căn bản không thể xem như là một bang hội được. Nếu như may mắn có nơi trú quân, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể cân nhắc lưu lại bang hội. Ngươi và Vô Biên đều là bạn bè, liên hệ với nhau cũng tiện lợi hơn."

"Cái này..."

"Không sao, cho dù không đồng ý, chúng ta vẫn là bạn bè, ngươi cứ cân nhắc một chút là được rồi. Đi nhé, các ngươi cứ từ từ uống đi, vẫn còn nhiều thời gian mà."

* * * * * *

"Được! Song Sư không thể đi, Nhất Kiếm ngươi không thích ở, còn cái Tam Thương thì từ anh đại cho đến đàn em tất cả đều là kẻ thù của ngươi. Giai đoạn hiện nay, có năng lực kiếm lệnh bài lại còn xin nơi trú quân chỉ có ba nhà này, chẳng lẽ lão nhân gia ngài tính ung dung lưu lãng à?" Tôn Minh ở bên cạnh nói: "Bang hội sau khi có nơi trú quân sẽ có có rất nhiều chỗ tốt đó. Có nhiệm vụ bang hội, có kênh nói chuyện phiếm, còn có thể làm nhiệm vụ thương nhân, đánh nhau thì có chỗ gọi người, mua này nọ thì lại tiện lợi..."

"Biết, nhưng ngươi có biết vì sao ta giết tiểu Nạp không?"

"Không biết! Không phải là tỏ tình bất thành sao?"

"Cút đi chết đi!" Đường Hoa đem sự tình nói qua một lần. Nguồn tại http://Truyện FULL

"Cái này... Tuy rằng bọn họ có vẻ lòng dạ sâu xa tính kế ngươi, nhưng nó cũng chứng tỏ sự tán thưởng của bọn họ đối với ngươi, ngươi tự mà coi lại đi."

Vì thế đề tài này đành kết thúc một giai đoạn, hai người bắt đầu tiến hành nghiên cứu lý luận suông nhằm vào vấn đề thiên khiển.

* * * * * *

Mục tiêu 2: BOSS cấp 41 Tà Phật chùa Ngọc Tuyền.

Vùng trời chùa Ngọc Tuyền bồng bềnh một lão hòa thượng đang tĩnh toạ. Nhìn hòa thượng kia toàn thân ánh kim, còn có phật quang hộ thể, râu dài phiêu dật, nhìn sao cũng đều giống một cao tăng có đạo, nào có chút bóng dáng chữ "tà" nào đâu.

Đường Hoa chính đang suy nghĩ thế đấy, nào ngờ hoà thượng kia lại mở miệng, phật âm truyền đến: "Đệ tử Tam Bảo ra mắt chư vị đệ tử Tam Thanh, không biết có chuyện gì mà ngăn trở ta thanh tu?"

Chuyện là như vậy, bọn ta không phải là đến ngăn ngươi thanh tu, chủ yếu là do có nhiệm vụ phải hoàn thành, cho nên phải chém ngươi đấy. Nhưng những lời này Thư Sinh người ta nói không ra miệng được.

"Đại sư cát tường..."

"..." toàn thể người chơi phun bụm máu.

Thư Sinh thấy đã gây ra trò cười, vội hỏi trong kênh: "Cái này nên nói như thế nào?"

"Chào đại sư!"

"Chào buổi sáng đại sư."

"Đại sư, ngài đã dùng bữa chưa?"

Không trách được mọi người, vì ở năm XX, hòa thượng thật là... Chẳng hạn như chỉ riêng tỉnh XX đã có năm nhà Phật học viện rồi, vì sao đây? Bởi vì các hòa thượng thu nhập cao, ra ngoài thì có danh là học sinh học viện, công tác chính thức nửa năm là đã có ô tô tư nhân, mở miệng ra không phải là thí chủ, mà là tiên sinh, tiểu thư. Phải! Đến thời đó thì ngươi xưng hô như thế nào cũng đều đúng cả, sư phụ a, đại sư a người ta đều không so đo, chỉ cần ngươi tiêu phí thôi, ngươi tiêu phí thì là Thượng Đế. Chả giống thời cổ đại, hoà thượng nghèo khổ biết bao nhiêu, càng là cao tăng có đạo thì lại càng thanh bần. Giờ thì ngươi cứ phải đi qua: Vị gia gia này, hôm nay thời tiết không tệ nhỉ, vị đại thúc này, vị huynh đệ này... Xấu hổ a.

"Các vị là người trong đạo, gọi thẳng pháp danh Tà Phật là được."

Tôn Minh ỷ bản thân mình là đệ tử phật môn, nói trước tiên: "Xem đại sư pháp tướng trang nghiêm túc mục, mảy may không có âm quang sắc tướng, cũng không phải là tai to mặt lớn, sao lại gọi là Tà Phật?"

"Ngươi gọi là Phật Pháp Vô Biên, nhưng có thực là vô biên không? Tên chỉ là cái để gọi, hà tất phải câu nệ, tên có trăm vạn cái, cũng chỉ là bùn thôi."

"Đại sư tập thủ! Chúng ta muốn tìm núi tiên mở đàn, nhưng..." Thư Sinh toát cả mồ hôi, rốt cục cũng từ bản Tây du ký của tiểu Nạp tìm được từ ngữ chào giao tiếp giữa đạo gia và phật gia rồi, nhưng mặt sau phải nói thế nào giờ? Thư Sinh hơi chút bực bội tay vung một cái nói: "Hệ thống bắt buộc chúng ta phải giết ngươi, không thì không cho mở đàn! Ý nghĩ của chúng ta có phải quá đáng lắm không?"

"Phổ độ chúng sinh là bổn phận của đệ tử tam bảo chúng ta, tích có Phật tổ xả thân nuôi hổ, các ngươi đa số đều là đệ tử danh gia, có điều cầu, không dám cự! Huống hồ gì các ngươi cần cũng chỉ là một cái túi da mà thôi. A Di Đà Phật!" Tà Phật thốt một câu phật hiệu, xong nhắm lại ánh mắt.

Mọi người ngươi xem ta ta xem ngươi, trong lòng đồng dạng là cùng một cái nghi vấn: sẽ không đơn giản như vậy chớ?

Thư Sinh do dự, quay đầu nói với Tôn Minh: "Ngươi đi lên thử xem! Dù sao cũng là người một nhà." Sau đó dặn dò trong kênh đội ngũ: "Đề cao cảnh giác, cẩn thận có trá!"

"Đại sư, ta tới đây!" Tôn Minh hô lên một tiếng để tăng thêm can đảm cho mình, sau đó phật kiếm bắn ra... Một cụm ánh sáng màu trắng dâng lên.

"Chết rồi?" Toàn bộ mọi người trong lòng đều sửng sốt. BOSS cấp 41 mà lại bị một kiếm nhẹ nhàng giết?

Tôn Minh hô một câu phật hiệu với ánh trắng, ánh trắng phát ra thanh âm: "Đa tạ chư vị, rốt cục đã bỏ được một thân túi da này, lập địa thành phật." Nói xong, ánh trắng thuận gió mà phiêu, rất nhanh trôi đi mất hút.

"Ý gì vậy?" Tôn Minh hỏi Đường Hoa.

"Ý tứ đại khái là hy sinh chính mình, thành cho người khác sẽ có thể thành phật. Hắn nói đến hòa thượng xả thân nuôi hổ kia cũng là chết xong thành phật, mà hắn hy sinh chính mình, hoàn thành nhiệm vụ cho chúng ta, cũng coi như là đại triệt đại ngộ, cho nên hắn cũng đã thành phật rồi. Chúc mừng ngươi, ngươi đã tìm được con đường thành phật đầu tiên rồi đó, về sau rảnh rỗi thì hy sinh đi mời khách nhiều nhiều lên, biết đâu bất cẩn thành phật."

"Cút đi chết...!" Tôn Minh mắng một câu, xong triển lãm chiến lợi phẩm cho Đường Hoa: Xá Lợi, xả thân thủ nghĩa: sau khi sử dụng có thể cưỡng chế thu hút công kích của những quái vật không phải do người chơi điều khiển trong phạm vi nhất định, thời gian sử dụng 1 phút, thời gian cooldown 1 ngày.

"Thượng Đế..." Đường Hoa bi ai nói: "Quả nhiên là xả thân, đừng trách anh em không nhắc nhở, về sau tăng phòng ngự cao lên."

Tôn Minh tưởng tượng đến lúc đánh nhau với yêu kiếm, mình mà dùng Xá Lợi một cái, vạn ngàn phi kiếm ào ào xuyên thẳng tới mình... Tưởng tượng đến đây, chịu không nổi rùng mình một cái. Cái này phải đâu là pháp bảo, đây là công cụ tự sát hạng nhất mà. Muốn bị miễu sát sao? Mời dùng Xá Lợi. Muốn cảm thụ cảm giác bị vạn ngàn pháp thuật oanh tạc sao? Mời dùng Xá Lợi. Muốn cảm thụ cảm giác vạn kiếm xuyên tim sao? Mời dùng Xá Lợi. Muốn bị BOSS truy kích sao? Mời dùng Xá Lợi. Xá Lợi hiệu Tôn Minh, sẽ giúp cho ngươi chết không minh không bạch.

* * * * * *

Mục tiêu 2 đơn giản đến khiến cho mọi người khó có thể tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật, sự thật nói cho Nhất Kiếm Cầu Bại, nhiệm vụ Tà Phật đã hoàn thành.

Tiến tới mục tiêu 3: BOSS cấp 42 Cửu Vĩ Thần Hồ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất