Song Kiếm

Chương 45: VIỆC XẤU TRONG NHÀ

"Bang hội Tam Thương nhận người, trên cấp 20 thì đến thành Đông báo danh, có tiên khí nhưng chưa đến cấp 20 cũng có thể ưu tiên trúng tuyển."

"Bang hội Song Sư nhận người..."

Đường Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy tên người chơi đang hò hét, tiếp tục ăn vằn thắn. Ba công hội này vậy mà đã thành lập bang hội rồi, chỉ là không biết nơi trú quân của bọn họ ở đâu, nếu như không chọn danh sơn thì cũng đơn giản, cứ có tiền là được, nhưng như vậy chẳng phải là sẽ bị Nhất Kiếm lấn lướt hay sao, hơn nữa lực ngưng tụ, lực hiệu triệu, thậm chí là nhiệm vụ bang hội cũng đều sẽ kém hơn Nhất Kiếm một nước mất. Có điều nếu muốn chọn danh sơn, thì phải cân nhắc lại phân lượng của mình. Đường Hoa suy ra rằng nếu chỉ riêng một bang hội như Nhất Kiếm muốn chiếm được Thái Sơn mà không dựa vào ngoại viện, thì trừ khi đẳng cấp của mọi người đều đã ngoài 35, thậm chí là đã ngoài 40.

Trong mỗi đại đô thị đều có người của ba bang hội chuyên môn phụ trách chiêu binh mãi mã. Cho dù nhân thủ của Nhất Kiếm tập trung tại Thái Sơn, nhưng cũng sẽ rất nhanh phái các đường chủ đến mọi nơi tiến hành chiêu mộ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m

Bang hội không sợ người nhiều, nhân số tối đa của bang hội cấp một là mười lăm nghìn người. Muốn thăng cấp bang hội thì điều cần thiết đầu tiên là độ phồn vinh và độ danh dự của bang hội, độ phồn vinh là do bang chúng hoàn thành nhiệm vụ mà được, còn độ danh dự thì tất nhiên là dựa vào tỷ lệ thành công cùng thất bại của nhiệm vụ mà so sánh.

"Ông chủ, cho tô mì thịt bò!" Một cô gái nhìn trái nhìn phải thấy không còn chỗ, liền đi qua ngồi ké vào bàn của Đường Hoa. Đường Hoa nhìn bộ dạng xạm mặt lại của cô nàng, hẳn là tâm tình cực kỳ tồi tệ.

Ơ? Cô gái này nhìn có vẻ quen quen a! Đường Hoa nghĩ nghĩ, không nhớ được, không lý tới nữa, tiếp tục ăn vằn thắn thôi!

"Bà xã!" Một người nam tiến vào, vừa ngồi xuống liền nói: "Không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích a..."

"Ta không cần nghe, đi đi đi đi..."

Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh, không chỉ kiều đoạn rất quen thuộc, mà một nam một nữ trước mặt mình đây còn có vẻ đều là người quen của mình đấy. Vì sao lại là "có vẻ"? Bởi vì Đường Hoa cũng không chắc là hai người này có nhận biết mình hay không. Hầy! Hai vị trước mặt này một người là Tam Thương Vô Cực, còn một người chính là Tam Thương Vô Song.

"Vô Song, sao lại huơ tay là đi vậy?" Lại thêm một cô gái vào ngồi, Đường Hoa toát mồ hôi, ây da lại là người quen, người quen của mình có nhiều đâu, sao lại đến ngồi chung cùng một cái bàn với mình vậy, lẽ nào trong sâu thẳm của mình có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao?

Vô Song lạnh mặt: "Công Chúa, ngươi tới làm gì, các ngươi không phải là đang vừa câu cá vừa thảo luận chuyện đại sự bang hội trên hồ Đại Minh sao?"

À, là ngoại tình!

"Vị huynh đệ này, chúng ta đang bàn chuyện nhà, có thể nhường chỗ cho được không." Vô Cực rốt cục đã phát hiện ra sự tồn tại của Đường Hoa, tuy rằng hắn gần chôn mặt ở trong tô mất rồi. Đường Hoa vốn cũng muốn đi từ sớm kìa, nhưng mà lại bỏ không nổi tô vằn thắn cho thêm thịt vụn trị giá 2 lượng này. Tiền, khó kiếm lắm a! Hô hào buôn bán cả tiếng đồng hồ mới được có 30 tô vằn thắn thôi hà.

Phía Đường Hoa còn chưa kịp nói cái gì, thì Vô Song trước hết đã đập mặt bàn: "Chuyện nhà? Chuyện nhà của ngươi với cô ta, hay là chuyện nhà giữa ta với cô ta?"

"Mì thịt bò của ngài đây!" NPC bồi bàn đâu cần phải biết ngươi đang cãi nhau hay là đánh nhau, trách nhiệm của hắn chính là cứ đến thời gian quy định thì đem mấy thứ ngươi đã gọi ra.

"Huynh đệ nhường..." Vô Cực hơi xạm mặt lại.

"Ta cực cực nhọc nhọc nào là nhận người, nào là điều tra Lao Sơn, còn các ngươi thì sao? Chơi thuyền bên hồ, vui vui vẻ vẻ. Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ. Vô Cực, ngươi muốn thế nào? Ta cũng không cần ngươi phê chuẩn cho rời bang, ngươi nếu lưu nàng lại, ta sẽ cưỡng chế rời bang, chúng ta vỗ tay một cái đường ai nấy đi." Thanh âm của Vô Song đã có chút nghẹn ngào.

Cũng là mì thịt bò! Đường Hoa nuốt nước miếng, tiếp tục tiêu diệt năm miếng vằn thắn cuối cùng. Bố cũng đã từng là người có tiền đấy, mì thịt bò gì chứ, bố đây ăn là ăn cả tảng thịt bò chín bảy phần cơ này, ăn một miếng, bố vứt một miếng đấy.

"Cái này... Ây! Kêu ngươi nhường mà, lỗ tai ngươi điếc à?" Vô Cực bắt đầu chơi chuyển dời cừu hận đại pháp. Đường Hoa kệ thây hắn, kêu cái trym, xuất cái sét đánh chết ngươi giờ.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Vô Song nổi giận, đặt mông ngồi lên trên ghế của Đường Hoa, nói: "Ngươi có công chúa, thì ta có hoàng tử không được à?"

Đường Hoa hộc máu: "Chị hai, ta còn có ba miếng vằn thắn..."

"Sợ cái gì!" Vô Song cầm tô mì thịt bò qua, dập lên trên mặt bàn một cái: "Ăn, ta xem hắn dám làm gì chúng ta?"

"Chị hai... chủ yếu là chật quá!"

Công Chúa ha ha cười: "Hoá ra là Vô Song tỷ tỷ cũng có nhân tình ở bên ngoài."

"Cũng? Là ý gì?"

"Không có không có, nói sai nói sai!"

Vô Cực làm sao mà không biết Đường Hoa chỉ là do Vô Song tiện thể túm tới để chọc tức mình, lập tức thấp giọng hạ hơi nói: "Bà xã, đừng làm rộn mà."

"Ta làm rộn? Vô Cực, hôm nay ngươi phải cho ta biết rõ ràng, hoặc là nàng đi, hoặc là ta đi, Vô Song ta không muốn có hạt cát trong mắt."

"Đúng vậy đúng vậy!" Đường Hoa vừa ăn mì vừa nói: "Một núi không dung được hai hổ, một ghế không dung được hai mông."

Vô Song đột nhiên xoay mặt lại quát hỏi: "Sao nào? Ta còn không xứng ngồi chung một cái ghế với ngươi sao?"

Công Chúa như cười mà không phải cười: "Vị huynh đệ này gọi là gì ấy nhỉ? Ta thấy hay là nhường đi thì tốt hơn."

"Nhường cái gì?" Vô Song ấn bả vai Đường Hoa một cái: "Vô Cực, giờ lập tức trả lời cho ta, lập tức! Muốn nàng hay muốn ta? Muốn ta, thì đá nàng ra bang hội ngay, muốn nàng thì đá ta ra bang hội ngay, dứt khoát đi!"

Bị đuổi khỏi bang hội là sẽ vĩnh viễn không thể trở về đâu đấy! Đường Hoa nhắc nhở Vô Song một câu ở trong lòng.

... Vô Cực nhìn trái nhìn phải, Vô Song thì giận dữ tràn đầy, Công Chúa thì mặt cười tủm tỉm, lập tức cảm thấy khó vô cùng.

Vô Song thấy vậy, nước mắt lúc này đã không giữ nổi, thi nhau lăn xuống.

"Việc này, có thể chờ đến khi chúng ta chiếm được Lao Sơn đã rồi mới nói tiếp được không?" Vô Cực hỏi.

"Đừng dùng kế hoãn binh..."

"Không phải là hoãn binh!" Đường Hoa vừa ăn vừa nói: "Muốn chiếm được Lao Sơn thì không thể không có ngươi, lấy được Lao Sơn rồi thì ngươi... Mì này cũng không tệ."

"Thằng nhãi nói hươu nói vượn, muốn chết..."

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy hay sao?" Vô Song nén nước mắt lại hỏi: "Ta có chỗ nào không bằng nàng?"

Công chúa nghịch nghịch móng tay, nói: "Bà chị, ngài còn không biết uy vọng của ngài bên trong hội sao? Nói đến Tam Thương, khả năng mọi người không biết hội trưởng là ai, nhưng mà có ai lại không biết Vô Song là ai chứ? Cho dù là Nhất Kiếm Cầu Bại, Song Sư Hạo Nhiên đến bang hội để liên hệ công việc, thì cũng chỉ là liên hệ với ngài chứ chưa bao giờ liên hệ qua với Vô Cực ca. Nếu thực sự ngài công chính, thì hãy tổ chức người chiếm lấy Lao Sơn đi, chứ không lẽ nào ngài lại nỡ để cho những nòng cốt của ngài đi lưu lãng theo ngài sao? Nói thật với ngài, ta qua lại với Vô Cực ca đã không chỉ là ngày một ngày hai đâu, bọn ta đã biết nhau từ sớm rồi."

"Đừng nói nữa..." Vô Cực đứng lên cúi đầu nói: "Vô Song, coi lại tình cảm nhiều năm, anh khẩn cầu em giúp Tam Thương ta chiếm Lao Sơn đấy, dù sao trong đó cũng có một phần tâm huyết của em mà. Đến lúc đó mà em muốn đi, anh tuyệt đối sẽ không cản trở em. Nếu em không muốn đi, thì vị trí phó bang chủ vẫn lưu lại cho em."

"Được!" Vô Song lau nước mắt, ngẩng đầu nói: "Ta sẽ chiếm Lao Sơn, rồi thành toàn cho ngươi."

"Anh thay mặt Tam Thương cám ơn em!"

"No rồi, cảm ơn mì thịt bò của ngươi!" Đường Hoa hô: "Tính tiền!"

"Đi đi, ta trả cho! Đã khiến ngươi phải thấy trò cười rồi." Có lẽ là Vô Song đúng danh công chính, biết mình đã làm phiền đến người vô can, nên rất biết điều bao bữa.

"Vậy thật ngại lắm... Ông chủ, gói thêm hai cân thịt bò nữa." Đường Hoa dè dặt hỏi: "Cũng là ngươi trả chứ?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất