Quang Kỷ Hàn Đồ, Toa La Quả, Côn Lân chính là ba loại hàn khí mà Đường Hoa cùng toàn thể Côn Lôn phải đi tìm. Trí tuệ của quần chúng là vô hạn, cho nên Gia Tử anh minh đẹp trai đã đề ra kế hoạch tác chiến vĩ đại cho chúng đệ tử Côn Lôn thi hành. Trước tiên cứ đi tìm hàn khí đã, nhưng tìm được đủ hết rồi thì đừng vội giải băng cho Huyền Tiêu. Chờ đến khi nào cảm thấy ổn rồi thì mới huýt còi gọi người tới, tụ tập cho đủ mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn người, thậm chí cả mấy triệu người cùng nhau đánh hội đồng Cửu Thiên Huyền Nữ cho đã.
Đừng nói là Cửu Thiên Huyền Nữ, đến lúc đó cho dù là chư thần chúng phật cùng nhau đi ra chỉ sợ cũng chịu không thấu. Nên biết rằng chỉ mấy chục ngàn người chơi thì không có gì đáng sợ, nhưng mà mấy chục ngàn người chơi cấp tán tiên thì khủng khiếp lắm. Ngặt nỗi muốn kiếm được nhiều người như vậy giúp mình phải đâu chuyện dễ. Đầu tiên phải chắc chắn tìm trong mớ bạn bè của mình, cơ mà chỉ hai mươi mấy cái mạng thì giao du có rộng hơn nữa cũng cùng lắm tụ được chừng trăm tên cao thủ là bết rồi, với lại chắc gì người ta chịu đến giúp chớ. Vậy làm sao bây giờ? Chỉ có một cách thôi, gia nhập bang hội, rồi thoả thuận điều kiện với thủ lãnh của bang hội nhằm vận dụng lực lượng của bang hội đi giúp mình làm nhiệm vụ một lần.
Mà ở trong Côn Lôn, thì có tư cách thoả thuận điều kiện như thế chỉ có độc hai người. Một người, là người được tuệ nhãn của Thư Sinh ngắm tới - Huy Hoàng; còn người kia là Sương Vũ. Song Sư Hạo Nhiên ngắm tới Sương Vũ đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi. Hắn không giống như Nhất Kiếm Cầu Bại có Thư Sinh bên người, bên người Nhất Kiếm Cầu Bại có không ít người giúp đỡ, nhưng vẫn chưa tìm ra được nhân tài có thể cáng đáng một phương.
Hai người này vốn không có ý định gia nhập bang hội, nhưng nhìn thấy độ hung hiểm của nhiệm vụ này, cũng đã rõ bây giờ chỉ còn có một con đường như thế có thể đi. Côn Lôn ít người, dễ dàng đoàn kết trên dưới một lòng, nên không ít đệ tử chưa có bang hội đều tỏ ý sẽ tìm những bang hội loại trung loại nhỏ nào đó đặng gia nhập.
Công việc tìm kiếm ba loại hàn khí chủ yếu là từ bọn Côn Lôn phụ trách, còn nhiệm vụ của Đường Hoa là moi ra tay đấm số một nào đó mà người đàn ông kia nói đến.
* * * * * *
"Vị sư huynh này, tiểu đệ đây có lễ, xin hỏi huynh có biết người mạnh nhất thiên cung là ai không?" Đường Hoa vừa trở lại Thục Sơn là đã bắt đầu hỏi thăm mọi nơi ngay.
"Không biết không biết." Cơ hồ toàn bộ mọi người đều lắc đầu.
Nhưng Đường Hoa vẫn cứ căn cứ theo nguyên tắc không buông không bỏ đi hỏi hết mọi NPC trong Thục Sơn, ngay cả bác gái trong nhà bếp cũng không tha: "Vị sư tỷ này, tỷ có biết người nào mạnh nhất mà lại có quan hệ với Thục Sơn ta không?"
Không ngờ bác gái vẫn là bác gái, ít nhiều gì cũng đã ở Thục Sơn biết bao nhiêu năm rồi, tức thì thần thần bí bí hồi đáp: "Biết."
"Ai a?" Đường Hoa mừng rỡ.
"Là chưởng môn."
"Ta XX!" Đường Hoa ói ra một bụm máu, hỏi tiếp: "Vậy còn người nào đứng thứ hai?"
"Nghe nói là một tên tán nhân tên Đông Phương Gia Tử." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
"Bái bai!"
* * * * * *
Cuối cùng cũng đành phải hỏi đến chưởng môn thôi. Thông thường thì mọi người Thục Sơn chẳng ai thích hỏi chuyện với chưởng môn cả, bởi vì cho dù ngươi có hỏi gì, ông ta cũng mặc xác.
"Ngươi tìm hắn làm gì?" Rất dị thường, chưởng môn mở mắt ra.
"Chuyện là như vầy..." Đường Hoa nói rất kỹ càng tỉ mỉ về chuyện Cửu Thiên Huyền Nữ đang mưu toan khai chiến với toàn thể mọi người tu tiên. Có thể nói là ngoại trừ chuyện bọn người chơi sẽ oánh với bà ta là thật, còn lại đều dóc ráo.
Chưởng môn nhẹ nhàng than một hơi, người mà Đường Hoa nhắc tới chính là người mà ông ta mong nhớ thứ hai: "Hắn là tiểu huynh đệ của ta, tuy không phải là đệ tử của Thục Sơn, nhưng cũng đã tập được phương pháp thổ nạp của Thục Sơn."
"Ông ta đang ở đâu?" Đường Hoa hưng phấn hỏi.
Chưởng môn lắc đầu:" Nếu như ở vào ba ngàn năm trước thì tất nhiên Cửu Thiên Huyền Nữ chẳng phải là đối thủ của hắn ta, nhưng hiện giờ hắn chỉ còn là một người thường, cho dù có khôi phục được ký ức của kiếp trước đi nữa, thì chung quy cũng không thể đột phá cực hạn được. Giống như ngươi vậy, ngươi là tán nhân, ngươi đã đột phá cảnh giới thì tất nhiên đã cao hơn người phàm một đẳng rồi. Giờ đây trong phàm trần có lẽ hắn cũng là một cao thủ đấy, khả năng có thể chế phục được tiên ma phổ thông, có điều bắt hắn lấy xác phàm đi đọ với với Cửu Thiên Huyền Nữ thì chẳng khác nào bắt bọ ngựa đi cản xe cả, chỉ tự tìm chết thôi."
"..." Đường Hoa lập tức cúi đầu ỉu xìu, chết tiệt, NPC Côn Lôn toàn là thứ gạt người.
Chưởng môn tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Đường Hoa vậy, ông ta ngẫm ngẫm một lúc, xong lại nói:"Có lẽ... Người mà người kia nói đến là kẻ khác đấy."
"Ai?"
"Ma tôn Trọng Lâu. Có điều... Tuy giao tình giữa hắn với Thục Sơn thâm hậu là thật, nhưng không phải là hướng hoà hảo đâu, ngược lại hắn còn hận không dẹp yên được phái Thục Sơn ta kia kìa. Ngươi là một tên đệ tử Thục Sơn, đừng nói là gặp được hắn khó hơn lên trời, cho dù có gặp được, mà báo ra tên môn phái thì hắn không giết ngươi cũng không đời nào chịu hỗ trợ đâu."
"Chưởng môn, Thục Sơn ta còn chọc phải một kẻ như vậy á?" Đường Hoa choáng váng, Côn Lôn người ta nhân số khoảng hai chục người đi trêu Cửu Thiên Huyền Nữ đã là ngày ngày bất an, mà Thục Sơn bây giờ ngon hơn, người chỉ có năm mà đi trêu với ma tôn lận. Ma tôn là cái gì chớ? Giả dụ mình có vượt được ma kiếp thứ hai thì cũng chỉ mới được xưng là thiên ma Thục Sơn thôi, qua được ma kiếp thứ ba mới là ma tôn Thục Sơn. Có điều tới đó vẫn chỉ là ma tôn của một phái, trong khi người ta là ma tôn của toàn bộ thiên hạ lận.
Chưởng môn lắc đầu: "Ân ân oán oán, nào có thể nói cho rõ ràng. Tuy ma tôn hắn hận Thục Sơn ta đến thấu xương, nhưng nếu Thục Sơn ta gặp chuyện thì hắn cũng không ngồi yên mặc kệ đâu."
"... Cái này là dây mơ rễ má thế nào ấy nhỉ?" Đường Hoa hết sức buồn bực.
"Đều vì chữ "Tình" thôi!" Chưởng môn nhắm mắt lại, nói: "Muốn gặp được ma tôn thì hoặc là phải đánh đổ Tỏa Yêu Tháp tìm chết, còn không thì phải đến Giang Nam tìm một phú hào họ Cảnh. Muốn nhờ phú hào này hỗ trợ thì nhất định phải thuyết phục được vợ của hắn trước. Ta chỉ nói đến đây thôi, ngươi đi đi."
"Vâng! Đúng rồi chưởng môn, sẵn tiện cho đệ tử hỏi một câu, ngài có pháp khí nào để độ ma kiếp thứ hai không?"
Chưởng môn cười khổ: "Tiên thể của ta là nhờ người ta mới có được đấy, chứ chưa bao giờ vọng tưởng qua tiên kiếp thứ hai cả, nói chi là ma kiếp. Nếu như ngươi có duyên gặp được ma tôn, thì nhờ hắn chỉ điểm ngươi một hai thứ, vậy có qua ma kiếp thứ hai cũng không khó. Được rồi, ngươi đi đi."
* * * * * *
Giang Nam? Giang Nam lớn chừng... Túm lại là lớn lắm! Đã vừa tìm người lại còn phải dỗ bà xã người ta trước nữa... Thôi vậy thôi vậy! Đường Hoa than một hơi, dù sao thì ba loại hàn khí còn chưa tới tay nhanh vậy đâu, chuyện này cứ từ từ tính. Còn chuyện hẹn ở Hàm Đan thì mình tới không kịp là cái chắc. Nhưng không sao đâu, tính cách của Mặc Tinh dễ dụ lắm, chẳng đến nỗi sẽ nổi giận với mình đâu.
Xem trái xem phải không còn chuyện gì nữa, Đường Hoa quyết định bắt đầu chuyến mạo hiểm vĩ đại của mình - đi biển Đông! Thực ra quyết định này đã sớm nảy sinh rồi, nhưng hắn vẫn định là đến cấp 50 mới đi, có điều bây giờ nhìn lại công đức của mình thì thiệt là không nên ở lại những nơi đông người nữa, mà điều trọng yếu nhất đó là Phá Toái từng mơ hồ nghe NPC nói biển Đông có long vương đang tạo phản, nếu đánh chết được lính lác hoặc đầu mục cũng đều có thể đạt được công đức.
Điểm công đức âm vẫn luôn là cái búa treo trên đỉnh đầu của Đường Hoa, lúc nào cũng có khả năng rớt xuống. Khác với chính kiếp, ma kiếp nhất định phải tìm được phương pháp để qua, chứ nếu không cứ ngang ngạnh chống cự là gần như không còn cơ hội sống. Hiện giờ phương diện môn phái đã không trông cậy được rồi, mình đành phải đi những nơi khỉ ho cò gáy để tìm cơ duyên vậy. Tổng lại bây giờ biển Đông chính là lựa chọn tốt nhất, vừa nhân tiện đánh kiếm công đức, mà một khi tìm được phương pháp độ kiếp rồi thì đừng nói là khởi động ma kiếp thứ hai, chứ ma kiếp thứ ba cũng vậy, chỉ cần siêng năng cần cù giết người, kiếm điểm âm công đức là điều đơn giản.
Lần này rời bến mạo hiểm, vốn Đường Hoa hy vọng chỉ một mình mình đi, bởi vì hắn cũng không biết là sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, cho nên không tất yếu phải kéo người khác chết chung với mình. Nhưng chẳng ngờ hắn vừa đến một trấn nhỏ ven biển Đông để bổ cấp thì lại đụng phải một người quen...