Tù đảo không có bốn mùa thay đổi, ở Yểm Ma thành xa xôi lại đang có bão tuyết cuồng mãnh ngập trời, bông tuyết phiêu linh bay dạt, dõi mắt nhìn ra xa chỉ thấy một mảnh thế giới trắng xóa vô bờ bến.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mái hiên cung điện, chốc lát sau chậm rãi tan chảy nhỏ từng giọt nước lạnh giá xuống nền đất.
Ở trong đình viện, một nam tử gầy gò đứng ở nơi đó, để mặc cho bông tuyết tùy ý rơi lên trên vai của mình. Ánh mắt của hắn vô cùng lạnh nhạt, cả người y như một pho tượng băng giá vậy.
"Đã qua ba năm rồi, hình như đã phát sinh chuyện gì đó …" Hồi lâu sau, Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi nói, tựa hồ đang nhớ lại một sự tình nào đó.
Trong lúc Hạ Nghiễm Hàn suy tư thì cả người hắn hoàn toàn bất động. Thời gian chậm chạp trôi qua, hắn bất chợt mở mắt, lúc này mới nhớ tới hình như ba năm trước đây mình từng giao một con Bạch Yểm Ma thiên phú dị thường cho một dịch giả có tư chất kỳ lạ.
"Ba nghìn sống một người, chỉ mong đừng lãng phí Bạch Yểm Ma của ta." Hạ Nghiễm Hàn thở dài một hơi.
Sau khi nói xong, Hạ Nghiễm Hàn niệm chú ngữ triệu hoán Sí Lăng Hổ ra.
"Đến Tù đảo Hằng Hải, tìm cái tên ba năm trước cho ta. Nếu như hắn đã chết thì thuận tiện bay một vòng tìm kiếm con ấu sủng mà Hồn Minh đánh mất. Thời gian ba năm đã qua rồi, hẳn là nó đã trải qua hai lần lột xác, miễn cưỡng thành hình." Hạ Nghiễm Hàn nói với Sí Lăng Hổ của mình.
Sí Lăng Hổ thở ra một hơi lạnh giá, gật đầu đáp ứng rồi trực tiếp triển khai hai cánh, dần dần bay vào bầu trời bao la.
"Hạ đại nhân." Sí Lăng Hổ mới vừa bay đi, một người thanh niên đi tới trước mặt Hạ Nghiễm Hàn, khom người hành lễ với hắn.
"Chuyện gì, Tô Vũ?" Hạ Nghiễm Hàn vẫn không xoay người, chỉ dựa vào thanh âm đã nhận ra người mới tới.
"Chuyện người hỗ trợ của tiểu công chúa, Hạ đại nhân..." Nam tử được gọi là Tô Vũ thấp giọng nói.
"Điều này ngươi cũng muốn?" Hạ Nghiễm Hàn nói.
"Ta đây chẳng qua là muốn nhờ Hạ đại nhân nói giúp một câu. Ta nghĩ mình đủ điều kiện để trở thành người hỗ trợ cho tiểu công chúa, ta nghĩ chức vị này hẳn là không chỉ đơn giản như bề ngoài chứ?" Tô Vũ hỏi.
"Ngươi rất tự tin, nhưng tốt nhất vẫn phải chờ đến khi ngươi đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh rồi hãy nói sau. Rất nhiều người đều mơ tưởng nhận được chức vị này, đặc biệt là những người có âm mưu giống như ngươi." Hạ Nghiễm Hàn nở nụ cười lạnh lẽo.
"Hạ đại nhân đã triệu hồi Sí Lăng Hổ ra ngoài?" Sau khi Tô Vũ nói xong liền xoay người rời khỏi. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
"Đi đón một người, nếu như hắn còn sống, ngươi sẽ có thêm một đối thủ cạnh tranh rất mạnh." Hạ Nghiễm Hàn thản nhiên nói.
Trên mặt Tô Vũ hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng vô cùng xem thường điều này.
Bên phía Yểm Ma chủ thành bão tuyết rơi trắng xóa, ở chỗ Tù đảo trên Hằng Hải thần bí lại vô cùng nóng bức.
Đại dương chung quanh Tù đảo lúc này không còn mãnh liệt như thường ngày nữa, số lượng nước xoáy trên mặt biển rõ ràng đã giảm bớt.
Đại dương chung quanh Tù đảo tồn tại một chu kỳ đặc thù, vì thế trò chơi sinh tử cách nhau ba năm mới thành hình.
Tù đảo vẫn bị mảng thực vật rậm rạp bao trùm, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy một mảng rừng già xanh biếc rộng lớn ngoài tầm mắt.
"Gào... gào… gào..."
"Xèo xèo xèo!"
Bỗng nhiên chim thú trong rừng rậm kinh hãi bay lên tán loạn, thanh âm gầm rú liên tục vang lên.
Tình huống này hình thành một con đường thẳng tắp, không ngừng lan tràn theo một phương hướng cố định. Hiển nhiên là đang có sinh vật cường đại nào đó đang tác oai tác quái.
Bên dưới tán cây dày đặc, sáu cái đuôi màu bạc hoa mỹ nhẹ nhàng tung bay, lông tơ mềm như nhung tỏa ra ánh sáng mê ly hấp dẫn tầm mắt, một cảm giác kỳ dị chậm rãi lan tràn trong lòng người nhìn thấy.
Đó là hình tượng của Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, mỹ lệ, cuồng dã, thể hiện đầy đủ tố chất của một con Hồn sủng hoàn mỹ cấp chiến tướng.
Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ phóng chạy như điên trong rừng đã cao hai thước, sáu cái đuôi vô cùng khoa trương lộ ra mấy phần tà khí, bất cứ sinh vật nào nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mà ở trên lưng con Hồn sủng cao quý này là một nam tử đầu tóc rối bời, hai tròng mắt đen thâm thúy như đêm ba mươi.
Thanh niên này khí thế bức người, vóc người cường tráng cao ngất vô cùng tương xứng với luồng tà khí hoang dã trên người Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ.
Một người một hồ cứ như vậy tiến bước, đó là Mạc Tà và Sở Mộ đã sinh tồn trên Tù đảo thời gian gần ba năm.
Trong thời gian ba năm này, Sở Mộ từ một thiếu niên mười lăm tuổi dần dần nội liễm, ẩn nhẫn biến thành một thanh niên lạnh lùng và mạnh mẽ không gì cản nổi.
Mạc Tà từ Nguyệt Quang Hồ nhỏ yếu biến thành một con năm đoạn Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, từ lúc ban đầu luôn thích làm nũng trong ngực chủ nhân, đến bây giờ đã có thể mang chủ nhân rong ruỗi khắp rừng rậm.
Dĩ nhiên thói quen của Mạc Tà vẫn không thay đổi, nếu không phải thời điểm chiến đấu nó vẫn duy trì trạng thái Sở Liên hóa thành một con Lục Vĩ Hồ lung linh mỹ lệ, thích gục ở trên vai chủ nhân thoải mái nằm ngủ.
"Đi xa như vậy, không biết tiểu tử kia bây giờ thế nào, cũng nên quay trở về thăm nó rồi." Sở Mộ mở miệng nói.
"Ô ô ô ~~~!"
"Lần trước đi thăm nó vẫn còn ở trạng thái hóa kén, không biết tiểu tử kia đến tột cùng là cái loại Hồn sủng này, không ngờ thời gian hóa kén dài như vậy."
"Ô ô ô!"
"Ha ha, nếu như nó thành công phá kén, các ngươi có thể thử sức một trận."
Vì không muốn Hồn sủng hoang dã xuất hiện gây trở ngại, Mạc Tà hoàn toàn buông thả khí tức của mình ra ngoài. Bây giờ Mạc Tà đã đạt tới năm đoạn bảy giai căn bản không cần phải gò bó trói buộc như trước nữa, tính cả hòn đảo này cũng không có bao nhiêu Hồn sủng có thể uy hiếp được nó.
Một đường phóng chạy như điên, sau khi rời khỏi sơn lĩnh xuyên qua mấy ngọn núi cao, thung lũng trong rừng rậm từ từ xuất hiện trong tầm mắt. Sở Mộ nhớ tới ở trong thung lũng kia đã bắt sống Băng Không Tinh Linh, cũng là địa phương tiểu Thanh Trùng hóa kén.
Năm ngoái Sở Mộ về tới đây thì cả khu rừng lãnh địa Băng Chuẩn đã bị tiểu tử bao phủ hoàn toàn rồi, cả rừng rậm bị tơ trắng giăng đầy, tất cả thực vật cũng hiện lên một màu trắng xóa, nhìn qua tựa như vừa trải qua một trận bão tuyết kinh khủng vậy.
"Tới rồi, dừng lại." Sở Mộ bảo Mạc Tà ngừng lại, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên lưng Mạc Tà, lấy quyển trục ra rồi chôn xuống dưới đất ở một góc khuất.
Sau khi chôn kỹ quyển trục, Sở Mộ lại nhảy lên trên lưng Mạc Tà, để cho Mạc Tà tiếp tục đi tới địa phương tiểu Thanh Trùng hóa kén.
Trong hai năm sau này, các tù nhân đã bị giết nhiều lắm, một năm cuối cùng Sở Mộ xâm nhập vào sâu trong Tù đảo chiến đấu với Hồn sủng hoang dã, không ngừng ma luyện bản thân và Hồn sủng của mình.
Trên tay Sở Mộ tổng cộng chiếm được mười hai tờ quyển trục, trong đó tám tờ là do Sở Mộ đoạt được từ tay đám người Dương gia.
Hai người Dương gia còn dư lại hiển nhiên là Dương Tranh thực lực mạnh nhất. Một năm trước Sở Mộ đối diện Dương Tranh, Ma Thụ chiến sĩ và Băng Không Tinh Linh suýt chút nữa bị giết chết, sau đó tự biết thực lực còn chưa đủ đối kháng với Dương Tranh, Sở Mộ quyết đoán chạy trốn, rất lâu sau mới hoàn toàn bỏ rơi Dương Tranh.
Thời gian ba năm cũng sắp qua rồi, Sở Mộ biết bây giờ là lúc giải quyết hai người kia, cho nên từ trong nội đảo quay trở về cố ý cất giấu quyển trục, để cho bọn họ mò theo vết tích quyển trục rồi phục kích đánh một trận cuối cùng.