Đến gần vị trí doanh trại, Sở Mộ đã có thể nhìn thấy những thành viên khác của Yểm Ma đảo.
Lúc này các thành viên phần lớn đều không muốn nói chuyện, khi nhìn thấy Sở Mộ nhiều lắm là cố ý liếc mắt nhìn xem Sở Mộ mang theo Hồn sủng gì trở về, coi như là lý giải đối thủ trước khi tiến hành thi đấu.
"Sở Mộ, ngươi biến thành cái loại Đại tiểu thư từ khi nào vậy, ha ha ha, ta chết cười mất thôi." Một thanh âm quái khí từ xa truyền đến.
Sở Mộ lập tức dựa theo tiếng nói nhìn lại, ánh mắt hờ hững nhìn chăm chú vào một gã thiếu niên mặt dài như khỉ.
Thiếu niên này tên là Đường Hiển, là một trong những người tiến vào Yểm Ma đảo cùng thời gian với Sở Mộ. Người này vừa nhìn bộ dạng là thấy chán ghét ngay lập tức, hơn nữa hắn cũng không có ý che dấu vẻ mặt gian xảo của mình.
Ở bên cạnh người này còn có một con Hồn sủng thân dài chừng một thước, trên người bao trùm một tầng lân giáp thật mỏng, hình dáng gần giống với chuột đồng, hai cái răng nanh trắng nhởn trong miệng lộ ra mấy phần hung ác.
Sở Mộ nhận thức được loại Hồn sủng này, nó là yêu thú Cương Nha rất thường gặp ngoài đời, đẳng cấp chủng tộc đại khái là cao đẳng, từ hình thái Cương Nha là có thể nhìn ra nó đang ở trình độ ba giai.
"Đặt tiểu hồ ly của ngươi xuống, đánh với Cương Nha của ta một trận xem sao, ha ha ha ~!" Đường Hiển cười ầm lên chế giễu.
Sở Mộ làm lơ mặc kệ tên này, âm thầm ghi nhớ tên địch nhân này và Hồn sủng của hắn, sau đó trực tiếp đi vào trong doanh trại.
"Lại thêm một đối thủ khó dây dưa." Thanh âm châm biếm sau lưng càng thêm càn rỡ, Sở Mộ chỉ im lặng bước đi, lầm bầm một câu rồi tiến vào trại.
Cương Nha là chủng tộc cao đẳng, thực lực ba giai, trải qua hai tháng thuần dưỡng nhất định sẽ có thể đạt tới tám giai, sợ rằng còn mạnh hơn Lão Lang của đám chấp sự dùng để huấn luyện thể năng trước kia. Sở Mộ cần phải chuẩn bị tốt mọi phương án dự phòng, dù sao trước khi Mạc Tà dị biến chỉ là chủng tộc trung đẳng mà thôi.
Trở lại nhà gỗ của mình, Sở Mộ thả Mạc Tà xuống đất, tự mình tắm rửa rồi bôi ít thuốc lên vết thương đã bắt đầu thối rữa trên thân thể, tránh khỏi bị lây sang nơi khác
Tiểu Mạc Tà cũng yêu thích sạch sẽ, thời điểm Sở Mộ tẩy rửa, nó cũng nhảy vào trong bồn tắm hoạt náo không ngừng. Sau đó nhảy lên trên giường của Đinh Vũ thoải mái lăn lộn, lăn qua lăn lại thân thể ẩm ướt trên tấm vải dày để lau khô bộ lông.
"Ách... quên đi, đoán chừng nàng sẽ không quay trở lại nhanh như vậy." Sở Mộ suy nghĩ một chút cũng không ngăn cản tiểu Mạc Tà "phá hư" cái giường của Đinh Vũ.
Muốn thuần dưỡng Hồn sủng đầu tiên là phải giải khai mọi khúc mắc, trước tiên phải biết Hồn sủng của mình có năng lực và đặc tính gì mới có thể đưa ra an bài cụ thể.
Nguyệt Quang Hồ không thể coi là sinh vật thường gặp nên Sở Mộ không hiểu rõ lắm tập tính và năng lực của tiểu tử Mạc Tà này.
Trên hộc tủ bên cạnh giường có một quyển «Sủng Giám» thật dày, Sở Mộ mở ra tìm kiếm tài liệu về Nguyệt Quang Hồ.
Nguyệt Quang Hồ: Yêu Thú giới - Yêu Linh hệ - Yêu Hồ tộc - Nguyệt Quang Hồ á tộc.
"Nguyệt Quang Hồ thì ra là Yêu Linh hệ, còn tưởng rằng là Thú hệ chứ!"
"Chủng tộc Nguyệt Quang Hồ là trung đẳng, thuộc về Hồn sủng loại hình nhanh nhẹn, lực chiến đấu tương đối không mạnh không yếu, phương thức công kích lấy móng vuốt làm chủ, da lông có năng lực đề kháng thuộc tính, ánh mắt có thể thi triển Mị thuật tước nhược ý chí chiến đấu của địch nhân."
"Nguyệt Quang Hồ có kỹ năng chủng tộc là Nguyệt Ngưng Hoa."
"Nguyệt Quang Hồ có kỹ năng cơ bản: Nguyệt Ảnh, Mị Hoặc, Sở Liên."
"Nguyệt Quang Hồ có kỹ năng chính là Tê Liệt Trảo, Ám Tập."
"Nguyệt Quang Hồ có kỹ năng cao cấp là Nguyệt Quang Nhận."
Đọc xong bảng giới thiệu về Nguyệt Quang Hồ, Sở Mộ chỉ biết lắc đầu cười khổ, nhìn tiểu Mạc Tà đang híp mắt nằm gục ở trên giường mềm mại, nói:
"Đẳng cấp thấp, kỹ năng quả thực ít đến thương cảm, kỹ năng công kích chỉ có hai ba cái, quá khó coi đi."
Kỹ năng chủng tộc của Nguyệt Quang Hồ là Nguyệt Ngưng Hoa, mỗi đầu Nguyệt Quang Hồ từ khi sinh ra đã có, không cần cố ý huấn luyện cũng có thể nắm giữ.
Mà ba kỹ năng cơ bản là Nguyệt Ảnh, Mị Hoặc, Sở Liên. Sở Mộ đã thấy được tiểu Mạc Tà thi triển qua Nguyệt Ảnh, về phần hai kỹ năng khác hẳn là còn chưa biết sử dụng, cần phải từ từ lĩnh ngộ trong quá trình trưởng thành và lột xác.
"Từng bước từng bước huấn luyện vậy."
Sở Mộ tự an ủi mình, tiểu Mạc Tà có tiềm lực phát triển mười phần, việc cấp bách chính là gia tăng lực chiến đấu của nó lên, nếu không đạt vị trí trước mười trong thi đấu sắp tới thì Sở Mộ sẽ phải chết.
Sở Mộ nghỉ ngơi trong nhà gỗ một buổi, sau đó dẫn Mạc Tà rời khỏi doanh trại đi tới một bãi cỏ trống trải, bắt đầu tiến hành huấn luyện chính thức.
"Mạc Tà, ngoại trừ Nguyệt Ảnh ra, ngươi còn có năng lực gì nữa? Thi triển cho ta nhìn xem nào." Sở Mộ nói.
Tiểu Mạc Tà ngẩng đầu lên, ánh mắt u oán nhìn thoáng qua Sở Mộ, sau đó ra vẻ đáng thương kêu lên "ô ô", ý là năng lực của nó phải có ánh trăng mới có thể thi triển được.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com"Đưa móng vuốt của ngươi ra xem." Sở Mộ nói với tiểu Mạc Tà.
Mạc Tà rất nghe lời giơ bàn chân nhỏ bé lên đặt vào lòng bàn tay Sở Mộ.
"Vươn móng vuốt ra ngoài." Sở Mộ nói.
"Xẹt." Bên trong lớp thịt chân của Mạc Tà bỗng nhiên vươn ra một cái vuốt, chiều dài chừng bốn phân, sắc bén như lưỡi đao. Sở Mộ lập tức cảm giác lòng bàn tay của mình đau nhói, thì ra lớp da ngoài đã bị rách một đường mỏng như tơ.
Sở Mộ không thèm để ý vết thương nho nhỏ này, nắm móng vuốt của Mạc Tà nhìn kỹ một lát rồi mở miệng nói: "Quả nhiên, chỉ là ấu trảo một giai, còn là trạng thái ban đầu. Tốc độ của ngươi không tệ lắm, như vậy chúng ta bắt đầu huấn luyện từ năng lực công kích. Trước tiên rèn luyện ấu trảo trạng thái ban đầu thành trung kỳ, vậy thì ngươi mới có được lực công kích tương đối mạnh mẽ."
(ấu trảo: móng vuốt yêu thú thời kỳ sơ sinh.)
"Ô ô ~~~!" Tiểu Mạc Tà tru mõm kêu lên.
"Tê Liệt Trảo nhất định phải đạt tới trung kỳ khi còn là ấu trảo, nếu không căn bản phát huy không ra hiệu quả xé rách, trước hết luyện tập trên thân cây khô." Sở Mộ nói với tiểu Mạc Tà.
Tiểu Mạc Tà cũng hi vọng mình sớm ngày trở nên mạnh mẽ, nhanh chóng tập trung mục tiêu vào một thân cây đường kính chừng mười phân, sử dụng ấu trảo của mình tiến hành công kích.
"Xẹt!"
Ấu trảo xẹt qua thân cây lập tức xé rách một đường mỏng, vụn gỗ chậm rãi bay ra.
"Tiếp tục." Sở Mộ nói.
"Xẹt … xẹt …!"
Tiểu Mạc Tà đánh trảo kích ba lần liên tục, trên thân cây đã xuất hiện mấy dấu vết khá sâu.
"Cứ tiếp tục, còn chưa đánh ngã cây thì không được dừng lại." Sở màn tiếp tục nói.
Tiểu Mạc Tà kêu lên ai oán, nhưng vẫn nghe lời tiếp tục mài luyện móng vuốt. của mình
"Xẹt..."
Rốt cuộc, vào lúc va chạm lần thứ tám, cái cây thô to mười phân, cao chừng bốn thước cũng chấp nhận thua cuộc, chậm rãi ngã xuống đất kéo theo một mảng bụi mù.
"Ô ô ~~~!"
Móng vuốt tiểu Mạc Tà đang ở giai đoạn non nớt, bởi vì mạnh mẽ công phá một thân cây nên móng vuốt tự nhiên bị mài mòn nghiêm trọng, thậm chí bên trên đã có vết máu nhàn nhạt.
"Tiếp tục đi." Sở Mộ nói.
"Ô ô ~~~!"
Tiểu Mạc Tà lập tức phát ra thanh âm kháng nghị, giơ móng vuốt dính vết máu đỏ nhạt lên, ý là móng vuốt của nó đang đau lắm.
"Không ma luyện thì móng vuốt vẫn luôn ở trạng thái sơ kỳ, đừng lo lắng, đến ngày mai móng vuốt của ngươi sẽ khôi phục lại như cũ. Hơn nữa, tuyệt đối là sắc bén hơn ngày hôm nay." Sở Mộ bình thản nói.