Sủng Mị

Chương 227: Linh hồn cực nóng

"Một mình ngươi từ từ suy nghĩ là đã gặp nhau ở nơi nào đi." Lúc này Sở Mộ không có một chút tâm tình nói chuyện cái gì là mẫu tử tình thâm. Ít nhất nàng bây giờ luôn luôn bày ra bộ mặt cự người ngoài ngàn dặm, thái độ đó làm cho trong lòng Sở Mộ không hề thoải mái.

Nữ Tôn khẽ nhíu mày, nhìn bóng lưng Sở Mộ dần dần biến mất ở nơi xa, trong đầu loáng thoáng nổi lên một cảm giác kỳ quái.

Sở Mộ không thèm quay đầu lại, cứ đi một mạch thẳng về phía trước. Trong dĩ vãng, hắn rất ít khi tiếp xúc với nàng, tình cảm bồi dưỡng giữa hai bên không nhiều. Hiện tại Sở Mộ đã nhận biết rõ ràng con đường mình cần phải đi, cũng có đầy đủ tự tin, trong tương lai sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành cường giả oai chấn bốn phương. Hắn không cần một nữ nhân vô tình như thế, cảm thụ nàng một thân hàn khí và kiêu hãnh quá lớn, vì thế cảm xúc mừng rỡ nhỏ nhoi trong lòng hắn cũng từ từ hạ xuống. Sở Mộ nhảy xuống mặt đất, sải bước tiến vào trong rừng rậm mịt mờ.

Thế nhưng chẳng biết tại sao, chỉ đi được vài bước Sở Mộ cảm giác đầu óc của mình trở nên nặng nề. Ánh rạng đông đã chiếu sáng không gian ẩm ướt, cỏ cây còn đọng sương đêm bừng lên sức sống. Hết thảy mọi thứ ở trong mắt Sở Mộ càng lúc càng mơ hồ, đi tới đi tới nhưng càng lúc càng chậm, thậm chí có cảm giác không nhấc chân lên nổi.

Đánh xong một trận lúc nãy làm cho thể lực Sở Mộ tiêu hao cạn kiệt, phát sinh loại hiện tượng này là rất bình thường, trải qua giải trừ hồn ước và thôn phệ linh hồn Bạch Yểm Ma cũng hao phí sạch sẽ hồn lực. Cho dù tinh lực tràn đầy cỡ nào đi nữa cũng không thể nào thừa nhận nổi, cảm giác bị rút cạn sức lực làm cho đầu óc hắn choáng váng, bước chân lảo đảo…

"Phịch!"

Sở Mộ cố gắng bước đi tiếp nhưng thân thể mất đi thăng bằng té ngã đập mặt xuống đất, chung quanh thân thể bốc cháy từng đoàn ma diễm trắng noãn. Chỉ có điều lực lượng ma diễm cũng không tồn tại bao lâu, chỉ hiện lên chốc lát rồi tắt ngấm.

Nữ Tôn lẳng lặng đứng ở trên nhánh cây, từ vị trí của nàng có thể nhìn xuyên qua cành lá có thể thấy hình ảnh Sở Mộ té xỉu trên mặt đất.

Chẳng biết tại sao Nữ Tôn cảm thấy người thanh niên kia có vẻ quen thuộc, hết lần này tới lần khác cố gắng suy nghĩ thật kỹ cũng nhớ không ra đến tột cùng đã gặp nhau ở nơi nào, chỉ loáng thoáng nhận ra có chút tương tự với phu quân của nàng. Rốt cuộc Nữ Tôn nhảy xuống đất, đi tới vị trí Sở Mộ bất tỉnh.

Ma diễm trên người Sở Mộ đã tắt ngấm, thế nhưng làn da của hắn tái nhợt đáng sợ, y như là một cỗ thi thể bị ngâm trong nước lâu ngày vậy.

Nữ Tôn đưa tay ra đặt vào gáy Sở Mộ, chậm rãi rót hồn lực của mình vào trong linh hồn hắn.

Nữ Tôn vừa nhìn là nhận ra Sở Mộ bởi vì hồn lực khô kiệt và linh hồn thương tổn mới hôn mê bất tỉnh. Vì thế trước tiên nàng phải giúp cho hắn hồi phục một chút hồn lực, tránh khỏi tình trạng khô kiệt quá độ dẫn đến cơ thể suy yếu rất khó trị liệu.

"Kỳ quái, tại sao linh hồn lại nóng như thế?" Trên mặt Nữ Tôn lộ ra một tia nghi ngờ.

Mỗi Hồn sủng sư ở trạng thái bình thường thì linh hồn cũng giống như cơ thể, nhiệt độ giữ vững mức độ cân bằng không bao giờ chênh lệch. Nếu như bị hỏa diễm thiêu đốt hoặc hàn khí đông cứng mới dần dần biến hóa nhiệt độ, nhưng điều đó chỉ xảy ra trong thời gian rất ngắn.

Lúc này Nữ Tôn cảm giác nhiệt độ linh hồn Sở Mộ rất cao, cho dù bị hỏa diễm thiêu đốt cũng không thể nào lên tới trình độ này. Một khi linh hồn nóng bỏng như thế xem như tương đương với hỏa độc xâm lấn.

Một việc làm cho Nữ Tôn kinh ngạc nhất là tác hại tương đương với hỏa độc xâm lấn lại không trực tiếp đốt cháy cơ thể thanh niên này thành tro bụi, ngược lại chỉ duy trì ở trạng thái cực nóng.

Nữ Tôn lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng này, những người có linh hồn cường đại đến trình độ này đúng là hiếm thấy, thông thường sẽ trải qua rèn luyện không ít năm, chịu đựng hỏa diễm cường đại liên tục thiêu đốt mới có thể thừa nhận nổi hỏa độc xâm lấn lâu như thế. Nếu là người bình thường đã bị tàn phá linh hồn, hình thần câu diệt từ lâu rồi.

Nữ Tôn mở không gian giới chỉ của mình ra, lấy dược tề đề kháng hỏa độc lập tức cho Sở Mộ uống.

Dược tề đề kháng hỏa độc là do Hàn Băng dược tề phối trí, Sở Mộ uống xong cổ họng lập tức bốc lên khói trắng, thậm chí thân thể cũng tràn ra một luồng ma diễm vô hình âm thầm tiêu tán vào trong không khí.

Nữ Tôn bị hiện tượng quỷ dị trên người Sở Mộ dọa cho sợ hết hồn, vội vã dùng hồn niệm thăm dò tình trạng linh hồn Sở Mộ, muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhiệt độ linh hồn Sở Mộ đã giảm xuống chút ít, nhưng mà giảm bớt chỉ có hạn. Mặc dù linh hồn hắn có khả năng chịu đựng hỏa diễm thiêu đốt cực mạnh, nhưng vẫn duy trì trạng thái này trong thời gian dài chắc chắn không tránh khỏi tử vong. Trong quá trình đó rất có thể sẽ bị thiêu hủy trí nhớ rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

"Nhiệt độ linh hồn cao như vậy, trừ phi tìm được Thiên Địa Tiên Băng, nếu không sẽ không thể nào trị liệu tận gốc." Nữ Tôn khẽ nhíu mày, tự nhủ trong lòng.

Lúc nãy Nữ Tôn đã cho Sở Mộ phục dụng dược tề đề kháng hỏa độc cấp mười, dược tề cường độ mạnh như vậy thế mà chỉ giảm nhiệt độ linh hồn xuống một chút. Cho dù phục dụng thêm nhiều dược tề đi nữa cũng không thể phát huy hiệu quả, thậm chí mất đi hoàn toàn tác dụng. Chỉ có Thiên Địa Tiên Băng có tính công kích cực mạnh mới có thể điều hòa triệt để nhiệt độ nóng bỏng trong linh hồn hắn. Nếu trì hoãn quá lâu thì người thanh niên này không chết cũng hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành ma quỷ tàn bạo, khát máu.

Thiên Địa Tiên Băng không phải là vật phàm, tìm kiếm và thu hoạch đúng là một việc khó khăn. Trong khi đó Nữ Tôn và người thanh niên này chỉ mới vừa gặp gỡ, hiển nhiên không thể nào đi tìm kiếm linh vật Thiên Địa Tiên Băng trăm năm khó gặp kia. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chẳng qua là nàng cũng không thể bỏ mặc người thanh niên này ở lại đây.

"Dẫn hắn đi gặp Huyễn lão xem sao."

Nữ Tôn đem gọi Tinh Quang Hồn sủng ra, kéo Sở Mộ cùng nhảy lên trên lưng Tinh Quang bay ngược lại phương hướng trước kia.

Huyễn lão trong miệng Nữ Tôn chính là sinh vật nửa người nửa sủng đã bị nàng ném xuống sơn lĩnh, thật ra bản chất của hắn là một con Hồn sủng, nhưng lại có năng lực biến ảo hình thái. Cách đây rất lâu rồi, thật ra hắn định biến ảo thành nhân loại nhưng mà thất bại giữa chừng. Vì thế mới biến thành cái loại nửa người nửa sủng và không thể nào hồi phục lại hình dáng cũ.

Huyễn lão tuổi tác nhiều không tính nổi, thường xuyên trà trộn ở trong nhân loại thu thập đủ loại tri thức, nghe nói ít nhất cũng trên trăm tuổi rồi, cho nên hắn biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết.

Nữ Tôn loáng thoáng cảm giác được Sở Mộ nhất định là có quan hệ với mình, nếu không lấy tính cách của nàng sẽ không bao giờ xuất thủ cứu giúp thành viên Yểm Ma cung thế này. Vì thế nàng cố ý mang Sở Mộ đi hỏi lão già nhân báo kia, để xem tình trạng người thanh niên này đang bị bệnh gì, có cách nào trị liệu dứt điểm hay không.

"Tại sao càng xem càng thấy giống tên kia nhỉ?" Nữ Tôn nhìn vào khuôn mặt Sở Mộ, cẩn thận quan sát mới thấy dung mạo thanh niên này có nhiều chỗ tương tự Sở Thiên Thừa.

Nữ Tôn theo bản năng đặt tay lên ngực Sở Mộ, sau đó chậm rãi rót hồn niệm vào thăm dò tình huống của hắn.

Lúc trước Nữ Tôn sử dụng hồn niệm xem xét tình trạng bên trong linh hồn, lần này nàng muốn kiểm tra thân thể Sở Mộ. Hành vi này vốn chỉ là giải tỏa nghi ngờ mà thôi, nàng muốn xác nhận một chút suy đoán của mình có đúng hay không.

Hồn niệm lướt qua thân thể Sở Mộ, nhưng vẻ mặt Nữ Tôn từ lạnh lùng dần dần chuyển thành kinh ngạc, sau đó là sợ hãi.

Giờ phút này, vẻ mặt Nữ Tôn đã hoàn toàn biến hóa nghiêng trời lở đất.

Gió lớn không ngừng thổi tung mái tóc dài mềm mượt của nàng, khuôn mặt nàng ngơ ngẩn đến xuất thần, bộ dạng không thể tin nổi chuyện này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất