Hai người kia chỉ bị giết chết đơn thuần, một người bị xé rách ngực, một người bị cắt đứt nửa cái đầu, những bộ vị khác không có dấu hiệu tổn thương. Hiển nhiên hung thủ không hề cảm thấy hứng thú đối với thi thể nhân loại.
"Đội trưởng, chúng ta đã phong tỏa tin tức, nhưng mà những hộ gia đình chung quanh rất khó quản lý, đã có một vài tin sóng gió truyền ra ngoài rồi. Hiện tại lòng người trong khu vực này vô cùng hoang mang."
Một gã hộ vệ trẻ tuổi mở miệng nói.
"Các ngươi cảm thấy đây là vì Hồn sủng hoang dại lẫn vào trong thành, hay là có thứ gì đó ở trong thành cố tình làm xằng làm bậy?"
Đông Thanh nhíu mày mở miệng hỏi.
Bốn phía toàn là tường thành cao lớn, vững chắc, Hồn sủng hoang dại hầu như không có khả năng xâm nhập vào trong tòa thành, nhưng đôi khi cũng có một vài tình huống đặc thù phát sinh.
Nói thí dụ như một vài loại Hồn sủng có tâm trí cao và năng lực ẩn hình cường đại vẫn có thể vượt qua thủ vệ thành trì đề phòng tiến vào trong tòa thành. Lúc bình thường chúng nó sẽ ngủ say ở những nơi ít người qua lại, chờ đến đêm khuya sẽ đi ra ngoài tập kích con mồi kiếm ăn.
Còn có một vài gia tộc hoặc thế lực nuôi dưỡng Hồn sủng bởi vì bất cẩn để cho chúng nó chạy trốn. Loại khả năng này tương đối lớn, Hồn sủng chạy trốn bởi vì không thể đào thoát ra khỏi thành, cho nên sẽ ẩn núp tại một địa phương nào đó chờ đợi thời cơ.
"Không gian giới chỉ của bọn họ vẫn còn, nếu như là vì tiền của tại sao bọn chúng không mang theo thứ này? Cũng có thể là đám người kia căn bản nhìn không lọt mắt tài vật của mấy Hồn sủng sư này. Mà chỉ có mục đích tìm kiếm thức ăn nuôi thú mà thôi."
Một gã hộ vệ nhỏ giọng phân tích.
"Không có những đầu mối khác sao?"
"Không có, hung thủ hành động rất giảo hoạt."
"Vậy thì tối nay mọi người thức đêm tuần tra cẩn thận, nhất định phải mau chóng giải quyết chuyện này."
"Vâng!"
"Sở Thần huynh đệ, xem ra chung quanh đây không phải là nơi an toàn, không biết hai vị bằng hữu của ngươi có năng lực tự vệ hay không? Ta đề nghị bọn họ không nên lưu lại ở chỗ này, ai dà, từ nơi xa đi tới Ly thành lại để cho ngươi thấy được tình hình không tốt thế này, thật sự là ngại quá!"
Đông Thanh đối xử với Sở Mộ cực kỳ khách khí.
"Thực lực hai người bằng hữu của ta cũng không thua kém các ngươi đâu, khả năng tự vệ hẳn là không thành vấn đề. Ta gần đây sẽ ở lại chỗ này tìm mua vài thứ cần thiết, nếu có đầu mối gì ta sẽ báo cho ngươi." Sở Mộ cười nói.
"Như vậy là tốt nhất, nếu như ngươi có đầu mối gì cứ trực tiếp tìm một người thành vệ, bảo hắn thông báo cho ta một tiếng là xong rồi. Ta sẽ lập tức chạy tới ngay!" Đông Thanh chậm rãi nói.
Sở Mộ gật đầu, cũng không có tiếp tục lưu lại chỗ này, dựa theo phương hướng Đông Thanh chỉ sải bước đi về phía cửa hàng linh dược của huynh muội Diệp gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnY truyen360.comDiệp Khuynh Tư mướn một cửa hàng linh dược nằm ở khu vực tương đối vắng vẻ, điều này làm cho Sở Mộ hơi kỳ quái, tại sao nàng cố ý tuyển chọn khu vực này nhỉ? Dù sao nơi này chỉ là khu dân cư bình thường, việc buôn bán cũng không thể phát đạt như khu vực chung quanh đường chính.
Hung án xảy ra cách cửa hàng linh dược của Diệp Khuynh Tư cũng không xa, Sở Mộ cũng không có lãng phí hồn lực triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú, mà bình thản đi bộ trên đường phố vắng tanh.
Sở Mộ đang đi trên một con đường tắt khá hẹp, không phải là con đường chính xuyên qua Tây Nhai, có lẽ thời gian gần đây đã truyền ra tin tức đáng sợ kia cho nên một số gia đình đã đóng cửa từ sớm, hoàn toàn không nhìn thấy người đi đường nào.
"Vụt vụt!"
Hai tiếng gió bất thường nhanh chóng xẹt qua ngõ hẻm sau lưng Sở Mộ, năng lực cảm giác vô cùng nhạy cảm giúp cho hắn nắm bắt được vị trí thanh âm phát ra trong nháy mắt, vội vàng quay đầu nhìn lại...
Vào lúc đó ánh mắt Sở Mộ chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lướt qua nhanh như chớp, bóng dáng mờ ảo, vô hình. Hắn lập tức buông thả hồn niệm của mình lên tới mức lớn nhất khóa chặt bóng đen kia.
Khi mà hồn niệm Sở Mộ đã hoàn toàn nắm giữ mục tiêu là hai vật đang di động kia, chúng nó bỗng nhiên thoát ra khỏi phạm vi hồn niệm Sở Mộ có thể cảm giác, bỏ chạy về nơi xa.
Trong lòng Sở Mộ trầm xuống, hai sinh vật lúc nãy rõ ràng là muốn nhích lại gần mình, nhưng mà cảm giác được hồn niệm của mình khóa cứng lập tức tiến hành đào thoát. Đây không phải là trùng hợp, chỉ có thể nói rõ hai con sinh vật này cũng có năng lực cảm giác cực mạnh, có thể đồng thời nhận thức được hồn niệm của người khác.
Ý thức được hai sinh vật này không phải là thứ lương thiện, Sở Mộ chậm rãi niệm chú ngữ triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú ra trước mặt mình.
"Hí!"
Vào ban đêm Dạ Lôi Mộng Thú sẽ có năng lực cảm giác mạnh hơn Sở Mộ, Yêu Linh thuộc tính giúp cho tinh thần của nó hoàn toàn phù hợp với bóng đêm. Cặp mắt màu đen nhìn xuyên qua hắc ám tập trung vào ngõ hẻm trước mặt Sở Mộ.
"Hí hí …"
Dạ Lôi Mộng Thú không đợi Sở Mộ phát ra mệnh lệnh đã trực tiếp hí dài một tiếng, trong miệng nổi lên một đạo Tử Quang bắn thẳng vào trong ngõ hẻm.
Luồng năng lượng màu đen tuyền bay thẳng vào trong con hẻm nhỏ, khi tới được một nửa quãng đường liền đột ngột nổ tung.
"Ầm!"
Tử Quang oanh động không gian, vách tường phòng ốc hai bên lập tức xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, một luồng khí lưu cường đại men theo ngõ hẻm thổi quét ra ngoài xa.
Đến lúc này Sở Mộ vẫn không nhận ra ngõ hẻm có chỗ nào khác thường, hồi lâu sau năng lượng nổ tung tạo thành lực xung kích chấn động mới đột nhiên phát hiện một cái bóng của sinh vật nào đó bị đánh văng ra ngoài.
"Sinh vật đánh lén về đêm, có năng lực ẩn hình và che dấu hơi thở rất tốt, thiếu chủ nhất định phải cẩn thận đó." Ly lão nhi nhỏ giọng nói.
Trong lòng Sở Mộ cũng bắt đầu căng thẳng, không nghĩ tới ở trong tòa thành lại gặp được sinh vật đáng sợ như thế.
Ẩn hình vào ban đêm chính là năng lực quỷ dị nhất, những Hồn sủng có năng lực này phần lớn là sinh vật vô cùng đáng sợ, có thể thần không biết quỷ không hay tiến lại gần rồi giết chết đối phương cực kỳ lặng lẽ.
"Tê tê …"
Trong ngõ nhỏ truyền ra một tiếng kêu trầm thấp của sinh vật ẩn hình, tựa hồ nó đã ý thức được mình bị bại lộ thân hình nên vội vã đứng dậy trên mặt đất, trực tiếp nhảy lên vách tường gần đó rồi dung nhập vào bức tường xám xịt, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt Sở Mộ.
Không bao lâu sau, trong ngõ nhỏ xuất hiện từng đợt thanh âm rất nhỏ, khi Sở Mộ nhìn lại chợt phát hiện những cư dân sống trong ngõ hẻm đã nhận ra khác thường không ngừng kêu lên lo sợ, bất an.
"Im đi, lăn tăn cái gì, ầm ĩ quá. Đã giữa đêm rồi còn không nghỉ ngơi. Chẳng lẽ... chẳng lẽ...!"
Lúc này điểm cuối ngõ hẻm cũng xuất hiện một người nam tử trung niên vừa đi vào hẻm vừa lầm bầm mấy câu.
Có lẽ gã nam tử trung niên này đã uống khá nhiều rượu, trên mặt đỏ hồng một mảnh, bàn tay của hắn còn cầm một túi rượu, vừa mở miệng mắng chửi ầm lên vừa rót rượu vào cổ họng "ừng ực".
Một bước ba lần nghiêng ngã, cái tên nam tử này đã uống rượu đến mức bết bát lắm rồi. Cuối cùng đành phải dựa vào vách tường trực tiếp ngủ mê đi.
"Mau rời khỏi nơi đó."
Sở Mộ quát lớn nhắc nhở cái tên say xỉn còn không có ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Nhưng ngay khi Sở Mộ vừa dứt lời, trong vách tường ngõ hẻm đã chậm rãi xuất hiện một cái bóng trảo mơ hồ, vô cùng chậm chạp xẹt qua đỉnh đầu gã say.
"Xẹt!"
Óc và máu bắn ra tung toé, chất dịch nhầy ghê tởm bám đầy bức tường.
Tên say xỉn còn đang mơ mơ màng màng đã bị chặt đứt ngang đầu, thân thể co quắp mấy cái rồi triệt để mất đi tính mạng.
Trong lòng Sở Mộ trầm xuống, móng vuốt lúc nãy ra đòn tốc độ rất chậm, nhưng mà Sở Mộ hoàn toàn không thấy rõ cái thứ đó xuất phát từ loại Hồn sủng gì. Nếu hắn không dùng hồn niệm khóa vị trí bên đó, thậm chí ngay cả tên say xỉn chết như thế nào cũng không thể nhìn thấy.