Chỉ cần lướt mắt qua một vòng là nhìn thấy phương hướng nào cũng có không ít thi thể Hồn sủng, những thi thể này đã bị gặm sạch sẽ xương cốt và tứ chi, từ vũng máu chảy đầm đìa và mảnh vụn thịt tươi rải rác trên mặt đất để phán đoán thì những Hồn sủng này tử vong cách đây không lâu.
Tổng cộng có mười bốn cỗ thi thể, cơ hồ bên cạnh mỗi thi thể đều có một gã Hồn sủng sư ngã gục trong vũng máu, trang phục trên người giống nhau như đúc, rõ ràng những Hồn sủng sư này chính là thành vệ đội của Ly Thành.
Cảnh tượng tàn nhẫn như thế hiện tại trong tòa thành làm cho trong lòng Diệp Khuynh Tư cũng dâng lên vài phần bất an, nàng dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn về phía Sở Mộ.
Sở Mộ không nói gì, để cho Dạ Chi Lôi Mộng Thú chậm rãi đi dọc theo đường phố tiến về phía trước.
Giẫm qua mấy cỗ thi thể đi thêm được một đoạn đường, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã đến trung tâm quảng trường.
"Vù vù vù vù!"
Một làn gió lạnh lẽo từ sâu trong ngõ hẻm thổi qua cuốn theo mùi máu tươi xộc vào trong mũi, sương mù tử vong trôi nổi lơ lửng trên bầu trời, không khí càng lúc càng âm u ghê rợn.
Chung quanh an tĩnh đến mức đáng sợ, ánh trăng chiếu rọi lên thi thể tạo nên một bức tranh kinh khủng khiến cho người ta sinh ra cảm giác gục vào tường muốn nôn mửa.
Càng lúc càng có nhiều thi thể Hồn sủng và chủ nhân chúng nó hiện ra trước mặt Sở Mộ, toàn bộ những người này đều là thành vệ đội chịu trách nhiệm tuần tra tòa thành. Bao gồm cả đội tuần tra mặt đất và không trung đều không có một người nào may mắn sống sót.
"Tại sao có thể như vậy?" Nhìn một đống thi thể nằm trải dài trên mặt đường, sắc mặt Diệp Khuynh Tư đã tái nhợt không còn chút máu.
Nơi này là tòa thành nhân loại nhưng lại làm cho người ta có cảm giác còn âm trầm và kinh khủng hơn cả núi rừng và đầm lầy nơi hoang dã. Đến tột cùng là sinh vật tàn bạo cỡ nào mới có thể biến nội thành sinh khí thịnh vượng ra hoàn cảnh như thế này?
"Chúng ta trở về đi thôi, bọn họ hẳn là chết hết rồi."
Sở Mộ không muốn tiếp tục đi về phía trước, bởi vì hắn biết càng đi về phía trước rất có thể sẽ gặp phải tình cảnh giống như thành vệ đội, nếu lọt vào cạm bẫy của đám hung vật kia chắc chắn hai người bọn họ không thể nào thoát khỏi.
"Đến tột cùng đã chuyện gì xảy ra?" Ngay cả Diệp Khuynh Tư luôn luôn bình tĩnh cũng phải sinh ra cảm giác hoảng hốt.
"Đây là một tràng âm mưu, đám hung vật kia cố ý bố trí bẫy rập." Sở Mộ trầm giọng trả lời.
Trước kia Sở Mộ cũng chỉ mới cho ra suy đoán ban đầu, nhưng lúc này nhìn thấy số thành vệ bị giết trong một khu vực lên tới hàng chục thì hắn đã xác nhận rõ ràng suy đoán của mình.
"Âm mưu, những thứ này là vì sao?" Diệp Khuynh Tư vẫn không có minh bạch chuyện này lắm.
Sở Mộ lắc đầu nói: "Tạm thời còn chưa rõ ràng có phải là người hay là hung vật tạo ra sự việc này."
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua vũng máu chảy dài trên đường phố, ra lệnh cho Dạ Chi Lôi Mộng Thú tăng nhanh tốc độ, đồng thời bảo Diệp Khuynh Tư chạy theo sát bên cạnh mình.
"Ngươi đã nói những thứ này sẽ không công kích bình dân mà?"
"Ừ, ít nhất ta cho rằng như vậy."
"Bởi vì tên hung thủ hoặc là đám hung vật biết một khi phát sinh tử vong sẽ có rất nhiều thành vệ tập trung vào một khu vực, ngày hôm qua chúng nó giết chết hơn ba mươi người bình dân cũng chính là vì mục đích này." Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Sở Mộ vừa nói như vậy, Diệp Khuynh Tư đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc tột đỉnh, nếu thật sự là như vậy thì hung thủ quá mức đáng sợ rồi.
Bởi vì tên đó cố ý dụ dỗ thành vệ đội tập trung lại một chỗ, sau đó mới triệu hoán số lượng lớn Hồn sủng ra tập kích biến thành vệ đội thành thức ăn.
"Nếu như ngày hôm qua chúng ta có thể suy nghĩ đến chuyện này, có lẽ bọn họ sẽ không phải chết rồi." Trên mặt Sở Mộ lộ ra một tia buồn bã.
Sinh vật hung tàn lại có trí khôn, hay là do một gã Hồn sủng sư nhân loại cố ý tạo ra sự việc này?
Hành động xem thành vệ đội như mục tiêu đúng là không thể nào tin tưởng nổi, rồi lại dùng tính mạng bình dân để bố trí bẫy rập, lấy thi thể Hồn sủng làm thức ăn…v…v tất cả những hành vi đó không có cái nào không thuộc về cùng hung cực ác, chắc chắn không ai chấp nhận nổi và không bao giờ tha thứ cho hung thủ.
Nếu là một tộc quần Hồn sủng hung tàn như thế sinh tồn trong tòa thành rộng lớn, lúc bình thường ẩn núp ở đâu đó chờ đợi đến ban đêm lại ra ngoài hành động. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi là da đầu Sở Mộ đã nổi lên một tầng gai óc rồi.
Tâm tình Sở Mộ lúc này rất trầm trọng, không phải là hắn chưa từng thấy người chết hoặc thi thể tử vong, chẳng qua là những sinh vật này đã biểu hiện ra trí khôn nằm ngoài sức tưởng tượng khiến cho Sở Mộ cảm thấy sởn tóc gáy, tựa như lúc ban đầu gặp phải tình huống Chập Hoang vậy, tai nạn bình thường ập đến quá nhanh, quá khủng khiếp.
Diệp Khuynh Tư muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đến phát sinh thảm trạng lúc trước trong lòng cũng dâng lên một trận cảm xúc không thể nói rõ, đành phải yên lặng đi theo sau Sở Mộ trở về cửa hàng linh dược.
Ngày hôm sau tin tức vẫn được thành quan và vệ đội phong tỏa.
Đêm qua tổng cộng có tới một trăm binh lính thành vệ cùng mười không trung vệ đội mất mạng, bao gồm cả tính mạng bình dân cũng lên tới con số kinh khủng, ba trăm người, ba trăm tính mạng mất đi trong một đêm. Toàn bộ táng thân ở trong khu vực nội thành, chuyện này có thể nói là huyết án kinh người từ trước tới nay xảy ra trong Ly thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnY truyen360.comNhưng mà tin tức đáng sợ này đã bị quan viên Ly thành vận dụng lực lượng trực tiếp nhất chèn ép xuống, cuối cùng biến thành thế lực Địa Hạ cung khai chiến với Hồn sủng sư ở khu Tây Nhai dẫn đến huyết án như thế.
"Ba ngày, trong vòng ba ngày phải giải quyết chuyện này cho ta, ba ngày sau nếu vẫn không tìm ra hung thủ, hơn nữa xử lý không sạch sẽ, ta sẽ lột da ngươi ra làm khăn trải bàn."
Một vị tướng quân chịu trách nhiệm an toàn cho cả Ly thành tức giận vỗ bàn thật mạnh, quát mắng ra lệnh cho một viên quan dưới trướng.
Quan viên quản lý khu vực Tây Nhai chính là Lý Cốc đang nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ. Bởi vì bên đó là khu vực bình dân, không phải là khu vực chính của Ly thành nên không được coi trọng, chỉ sợ phát sinh chuyện cũng sẽ bị thành quan nơi đó cưỡng bức đè ép tin tức và dọn dẹp sạch sẽ dấu vết không cho cấp trên biết.
Mà thành quan Lý Cốc vốn tưởng rằng chỉ là một ít cư dân liều mạng làm ác, chỉ cần phái một nhóm thành vệ đội tuần tra sẽ không thể phát sinh chuyện gì nữa. Nhưng không ngờ rằng chuyện tình đáng sợ như thế, ở trong thành lại xảy ra thảm án kinh người vượt ra khỏi dự đoán của hắn.
Bên cạnh thành quan Lý Cốc chính là đội trưởng của không trung vệ đội - Đông Thanh, hắn suốt cả đêm không được ngủ nghỉ nên sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ngày hôm qua Đông Thanh thay ca với một gã đội trưởng khác rồi trở về nghỉ ngơi, cho nên không có ở trong hàng ngũ mười người không trung vệ tuần tra đêm đó. Điều này giúp cho hắn may mắn tránh được một kiếp, đồng thời cũng làm cho hắn mất đi mấy vị chiến hữu, sau khi nhận được tin tức liền bị một bóng ma bàng hoàng bao phủ tâm trí hắn, ngay lúc đó hắn lập tức rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ không dám tin vào sự thật.
Sau khi vị tướng quân rời khỏi, thành quan Lý Cốc nhẹ nhàng tiễn ra ngoài cửa, không lâu sau Lý Cốc quay lại dáng vẻ lo lắng nồng đậm ngồi trở lại ghế của mình.
Trong gian đại sảnh này hiện tại đã tụ tập tất cả thành vệ đội, tất cả không trung đội trưởng và hộ vệ thành đều có mặt đầy đủ. Những người này cùng lúc trầm mặc không nói được một câu.
Lý Cốc thở dài một tiếng, hồi lâu mới nói:
"Ly thành hiện tại đã ở vào trạng thái cảnh giới, chuyện này quả thật vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà thật sự đào không ra bao nhiêu nhân thủ. Bây giờ chúng ta căn bản không biết hung thủ là cái thứ gì, thậm chí không biết chúng nó có số lượng bao nhiêu, cho nên chúng ta phải mời một ít thợ săn trợ giúp điều tra việc này."
"Trương Thạch, đi dán giấy treo giải thưởng trăm vạn kim tệ lên tường thành. Tìm một vài người tài ba dị sĩ trợ giúp chúng ta điều tra tin tức. Những đội trưởng khác dẫn dắt tiểu đội của mình, mười người lập thành một đội đi đến Tây Nhai tuần tra." Thành quan Lý Cốc chậm rãi hạ lệnh.
"Vâng!" Tất cả đội trưởng đồng thời hành lễ.
"Đợi một chút!" Lúc này Sở Mộ bất chợt mở miệng ngăn cản.
Vốn là Sở Mộ đem tin tức này truyền đạt lại cho Đông Thanh, nhờ đó chuyện này mới được khống chế nhanh như vậy, mà thành quan trong lúc gấp gáp tổ chức hội nghị cũng để cho Sở Mộ ngồi một bên dự thính.
Lý Cốc nghi hoặc nhìn Sở Mộ, không hiểu được mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Vị này là Hồn sủng sư báo tin tức cho chúng ta." Đông Thanh nhanh chóng giới thiệu Sở Mộ.
Lý Cốc nhìn thoáng qua Đông Thanh, đối với Lý Cốc thì thảm án này có một việc đáng ăn mừng chính là Đông Thanh không có nằm trong nhóm người tử vong, nếu không chuyện tình sẽ càng thêm nghiêm trọng.
"Trước tiên ngài nên thu hồi mệnh lệnh lúc nãy lại, hiện tại số lượng địch nhân và phương thức hoạt động còn không rõ ràng. Nếu lỗ mãng phái các tiểu đội đến Tây Nhai lục soát sẽ dẫn tới phát sinh án mạng vô ích." Sở Mộ nghiêm túc nói.
"Chúng ta đường đường là thành vệ đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng lẽ còn phải lo lắng mấy thứ quỷ quái kia?" Một vị sĩ quan phụ tá nhíu mày nói.
Tướng quân thủ thành chỉ cho bọn họ ba ngày để giải quyết chuyện này, hiện tại ngay cả một chút đầu mối cũng không có, những người ngồi trên ghế thành quan như bọn họ cũng bị áp lực cực lớn. Nếu không tiến hành tìm kiếm manh mối thì làm sao giải quyết được?
"Đám hung vật kia dùng tính mạng bình dân dụ dỗ thành vệ đội, sau đó biến tất cả thành vệ đội làm thức ăn của mình. Điều này nói rõ trí tuệ của chúng nó cực kỳ cao, nếu hiện tại phái ra một nhóm lớn nhân viên đến Tây Nhai tìm tòi sẽ dẫn tới ba kết quả. Thứ nhất là tìm được một ít đầu mối, tìm ra nơi ở của chúng nó, sau đó tiến hành đại chiến với đám Hồn sủng này, nếu như muốn làm như thế phải suy nghĩ đến đến tột cùng là có bao nhiêu hung vật sống ở trong khu Tây Nhai. Đám người của các ngươi có thể tiêu diệt chúng nó hay không, nếu không các ngươi sẽ nộp mạng và tạo ra một đám hung vật càng kinh khủng hơn nữa, chuyện này sẽ chuyển biến xấu." Sở Mộ chậm rãi giải thích.
Sở Mộ nói ra lời nói này lập tức được mọi người tập trung suy nghĩ.
"Khả năng thứ nhất này tương đối thấp, bởi vì những loại Hồn sủng này đã có thể sống ở nhiều ngày trong thành nhất định là có phương thức ẩn núp đặc thù. Mặt khác, ngày hôm trước ta có từng bị đám hung vật này truy đuổi cơ hồ chạy qua gần một nửa tòa thành. Nhưng lấy hồn niệm của ta cũng không thể nhận ra phương thức ẩn núp của bọn chúng. Nếu như các ngươi đều đạt đến cấp bậc Hồn Chủ thì có thể bắt đầu tiến hành trải thảm tìm kiếm."
"Ngươi là một gã Hồn Chủ?" Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Ừ." Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Một gã Hồn Chủ chừng hai mươi tuổi chính là tồn tại cực kỳ hiếm thấy trong lĩnh vực Hồn sủng sư. Lúc nãy mọi người còn hơi nghi ngờ về lời nói của Sở Mộ, nhưng lúc này bọn họ lập tức thay đổi thái độ trong nháy mắt, bắt đầu chân chính suy nghĩ theo phương hướng Sở Mộ vừa nói.
"Vị này là Sở Thần, là một vị Hồn sủng sư đang lịch lãm ở bên ngoài. Vị này là bằng hữu của hắn, Linh sư Diệp Khuynh Tư. Bọn họ tương đối hiểu rõ về đám hung vật tập kích chiến hữu chúng ta, mọi người nghe xong bọn họ phân tích rồi hãy ra quyết sách."
Bản thân Đông Thanh cũng cảm thấy kinh ngạc về thực lực Sở Mộ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh giới thiệu Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.
"Ngày hôm trước ta đụng phải chúng nó, nhưng chúng nó có năng lực ẩn hình quá tốt. Ta nghĩ rằng trước khi làm rõ vấn đề thì không nên vọng động, nếu không chỉ có nước biến thành thức ăn trong bụng chúng nó mà thôi. Mà năng lực ẩn hình của chúng nó ngay cả ta sử dụng hồn niệm cấp Hồn Chủ và Dạ Chi Lôi Mộng Thú với Yêu Linh thuộc tính mới có thể nhìn thấy mơ hồ. Cho nên ta không đề nghị các ngươi tiến hành tra xét." Sở Mộ tiếp tục nói.
"Mộng Thú hai thuộc tính Lôi Ám nha!"
Khi Sở Mộ nói ra lai lịch và năng lực Hồn sủng của mình chợt có mấy tiếng thổn thức vang lên. Những người đang ở chỗ này là Hồn sủng sư cấp bậc đội phó trở lên, lấy lịch duyệt của bọn họ hiển nhiên biết rõ năng lực Mộng Thú ở trong hàng ngũ Yêu Linh Hồn sủng chính là số một số hai. Nếu như chỉ dựa vào Dạ Chi Lôi Mộng Thú mới có thể nhận ra đám hung vật tồn tại, vậy thì bọn họ điều quân tìm kiếm cũng chỉ vô ích mà thôi.
"Mới vừa rồi ta nói có ba tình huống, khả năng thứ hai chính là chúng nó đã có trí khôn. Nếu như các ngươi hành động quy mô lớn, lỡ may thực lực chúng nó không địch lại nhất định sẽ dựa vào năng lực ẩn núp tiến hành ngủ đông trốn tránh một đoạn thời gian ngắn, chờ các ngươi thả lỏng sẽ phát động công kích lần nữa."
"Tình huống thứ ba là thực lực của chúng nó còn mạnh hơn các ngươi, như vậy thì kết quả thế nào? Hẳn là các ngươi có thể rõ ràng hơn ta."
Sau khi Sở Mộ nói xong, tất cả mọi người cũng cảm thấy có một trận khí lạnh bốc lên tận não, nhất là khi Sở Mộ nói ra khả năng thứ ba đúng là quá mức đáng sợ.
"Không có đáng sợ như vậy chứ? Chúng ta có ít nhất năm trăm người, Hồn sủng cũng hơn ngàn." Phó thành quan bắt đầu trở nên lo lắng, bất an hỏi lại.
Các vị đội trưởng cũng trầm mặc không nói, nghĩ đến một trăm thành vệ đội bị giết ngay cả phát tín hiệu cũng không làm nổi. Vì thế điều Sở Mộ nói rất có thể xảy ra, bọn họ đột nhiên cảm giác được khả năng này rất lớn.
"Không nói đến toàn quân bị diệt, nhưng nhất định sẽ giao ra cái giá còn thê thảm hơn đêm qua rất nhiều, ta đề nghị là điều động quân đội với số lượng khổng lồ hơn nữa, hoặc là để cho thành chủ Ly thành phái ra đội ngũ tinh anh đến đây giải quyết. Đám hung vật này ăn thịt cường giả, Hồn hạch, Hồn tinh để tăng cường thực lực, nếu như không hiểu rõ chúng nó là chủng loại Hồn sủng gì mà phái ra nhiều người chỉ có thể dâng thức ăn lên miệng chúng nó. Chuyện này không phải là bản thân các ngươi có thể giải quyết." Sở Mộ trầm giọng nói.
"Chuyện này… vậy thì phải như thế nào đây? Tướng quân đã nói rõ là không còn dư thừa nhân viên điều động tới nơi này." Thành quan Lý Cốc lại càng ngại ngùng, ánh mắt cố ý nhìn vào Đông Thanh.
"Quả thật là không thể triệu tập thêm nhân viên nữa rồi." Đông Thanh lập tức đưa ra một đáp án khẳng định.
Sở Mộ nhìn sang Đông Thanh cảm thấy vô cùng kỳ quái, tại sao phát sinh ra thảm án cỡ này mà Ly thành vẫn không muốn điều động nhân viên tới xử lý? Chẳng lẽ thành chủ Ly thành và vị tướng quân kia không hề coi trọng tính mạng hàng trăm con người sao?
Đông Thanh cũng nhìn thấu Sở Mộ đang nghi ngờ điều gì, cười khổ nói:
"Chuyện này không tiện tiết lộ ra ngoài, tóm lại hiện tại chúng ta bắt buộc phải sử dụng nhân viên có sẵn trong tay để giải quyết chuyện này."
"Sở Thần huynh đệ, nếu ngươi đã phân tích việc này một cách thấu triệt, vậy thì có phương án nào tốt không?
Tướng quân đã cấp cho chúng ta năm mươi vạn kim tệ tùy ý sử dụng, chúng ta sẽ dùng mười vạn treo giải thưởng. Nếu ngươi đã hiểu rõ đúng hung vật này, ta hi vọng ngươi có thể giành lấy phần thưởng đó. Ai dà, bởi vì chúng ta quả thật không có nửa điểm đầu mối."
Sở Mộ chần chờ suy nghĩ một lát, lúc trước đúng là Sở Mộ có dự định giành lấy giải thưởng này. Dù sao hắn đang cần một số lớn tài chính để tiến hành cường hóa và điều huấn Hồn sủng, nhưng mà bây giờ nhìn lại có lẽ vấn đề không có đơn giản như bề ngoài, liệu hắn có năng lực giải quyết hay không đây?
"Ta đây thử một chút vậy, nhưng nếu như hệ số nguy hiểm quá cao, ta vẫn hi vọng các ngươi gọi cao nhân tới giải quyết." Sở Mộ cuối cùng vẫn đồng ý tiếp nhận giải thưởng.
"Vậy thì vô cùng cảm tạ rồi, ta đại biểu những bình dân và chiến hữu chết đi hành lễ với ngươi."
Đông Thanh cực kỳ trịnh trọng khom người thi lễ với Sở Mộ.
Đã biết chuyện này cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn dám tiếp nhận. Các vị đội trưởng cũng sinh ra cảm giác khâm phục Sở Mộ. Ngay khi Đông Thanh hành lễ, các vị đội trưởng cũng hơi nghiêng người biểu hiện kính ý.