Nhận thấy được Sở Mộ có vẻ khó xử, Diệp Khuynh Tư cũng không tiếp tục hỏi tới nữa. Thật ra Diệp Khuynh Tư không phải là người thích tra hỏi cặn kỹ lý lịch người khác. Ví dụ như lần trước thu phục Quỷ Khung Quân Vương tại Thải Khung Sơn, nàng chỉ hỏi qua Sở Mộ một câu mà thôi, sau đó để cho người ta tùy ý trả lời chứ không gặng hỏi nhiều.
Nhai Vũ Cầm có tốc độ phi hành rất nhanh. Chốc lát sau, ba người Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh đã bay tới bầu trời phía trên phủ thành chủ.
Sau đó bọn họ nhẹ nhàng hạ xuống giữa đình viện, Đông Thanh cũng biết hội nghị không thể bắt đầu nhanh như vậy, cho nên cố ý dặn dò hạ nhân chuẩn bị một chút trà bánh để ba người nghỉ ngơi tại đó. Chờ đợi thành viên các thế lực tới đầy đủ sẽ dẫn bọn họ đến nơi tổ chức hội nghị.
"Đông Thanh, Đông Thanh, ngươi ở đâu, mau lăn ra đây cho ta."
Ba người mới vừa ngồi xuống, còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh trong phủ thành chủ thì bên ngoài đình viện truyền đến thanh âm của một nữ tử.
Đông Thanh vừa mới nghe thấy thanh âm này liền nhức đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ cười nói:
"Hẳn là Sa tiểu thư, mỗi khi nữ nhân này muốn đáng ghét sẽ cực kỳ rất đáng ghét."
"Sa tiểu thư có thân phận gì?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Nàng là thiên kim đại tiểu thư Thương Minh, coi như là một nửa biểu muội của ta, bình thường nàng không có việc gì sẽ chạy tới chỗ của ta làm loạn, lần trước chạy đua trong thành cũng là bị nàng lôi đi. Trước kia ta cũng thường xuyên chơi đùa, nhưng sau này đi làm nhiệm vụ phải thu liễm rất nhiều, ha hả." Đông Thanh cười cười giải thích.
Quả nhiên y như Đông Thanh suy đoán, thời gian qua không lâu lắm, Sa tiểu thư mặc y phục ngắn ngủn, bó sát thân đi vào trong đình viện. Mặc dù mấy ngày gần đây Sa tiểu thư vận trang phục đẹp đẽ hơn, nhưng ngôn hành cử chỉ vẫn giống y như đại tiểu thư quyền quý.
Sa tiểu thư nhìn thấy Đông Thanh ngồi bên kia, tiến lên mấy bước rồi dời ánh mắt quét qua đám người Sở Mộ.
"À, để ta giới thiệu cho ngươi, giới thiệu một chút. Sở Thần thì ngươi cũng biết rồi, bên cạnh là Diệp tiểu thư, lần này công lao chủ yếu giúp chúng ta diệt trừ Lam Thực Trùng Quái là thuộc về Diệp tiểu thư, vị bên cạnh đây là ca ca của nàng, Diệp Hoàn Sinh."
Đông Thanh cười cười niềm nở, chỉ tay vào từng người rồi giới thiệu một lượt.
Sa tiểu thư gật đầu chào hai huynh muội Diệp gia, sau đó ánh mắt lập tức rơi vào người Sở Mộ, thậm chí cố ý đến gần mấy bước dò xét cẩn thận Sở Mộ từ trên xuống dưới.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com"Hừ, quả nhiên là ngươi, đừng tưởng rằng ngươi thay đổi trang phục thì ta không nhận ra, đúng là mặt người dạ thú mà. Nói mau, lần trước người đã làm gì với muội muội Nhược Thủy của ta?"
Ngay sau đó, Sa tiểu thư tức giận chỉ vào mặt Sở Mộ nói lớn.
Sở Mộ không ngờ rằng Sa tiểu thư có thể nhìn thấu thân phận mình dễ dàng như thế, hẳn là do Dạ Lôi Mộng Thú tương đối đặc thù. Vì thế hắn lựa chọn im lặng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
"Sa tiểu thư, ngươi đang nói cái gì đó?"
Đông Thanh liền tức giận kéo Sa tiểu thư qua một bên, dùng giọng nói nghiêm túc hỏi lại.
"Ta nói cái gì hả? Tự ngươi đi hỏi hắn đã làm chuyện gì kìa."
Sa tiểu thư vẫn cương quyết nhận định cái người gặp phải đêm hôm đó chính là Sở Mộ.
"Sở Thần lần này đã lập được công lớn, ngay cả phụ thân ta cũng triệu kiến hắn, ngươi không được lộn xộn, cũng đừng có giá họa lên người Sở Thần huynh đệ."
Hiện tại Đông Thanh càng lúc càng khâm phục Sở Mộ không biết để đâu cho hết, hiển nhiên là không cho phép Sa tiểu thư cố tình gây sự làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ với nhau.
Sa tiểu thư tính tình nóng nảy, lập tức nói một hơi tường thuật lại quá trình tìm kiếm Nhược Thủy ở trong kỹ quán, tiếp theo nhìn thấy Sở Mộ hóa trang ôm Nhược Thủy đi xuống lầu. Hơn nữa còn cường điệu Sở Mộ lúc ấy có tật giật mình mới vội vàng chạy trốn.
"Sở Thần, ngươi cũng không hiền hậu lắm đâu, đi kỹ quán tại sao không rủ ta?"
Diệp Hoàn Sinh vốn ưa thích náo nhiệt lập tức thừa nước đục thả câu.
Mấy loại chuyện hiểu lầm nhàm chán kiểu này thì Sở Mộ vốn lười giải thích, bao gồm cả Sa tiểu thư cố tình gây sự. Dù sao chỉ cần nàng đi hỏi thăm nữ tử Nhược Thủy kia hiển nhiên sẽ hiểu lúc đó xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, ngay lúc này Sở Mộ chợt cảm thấy ánh mắt Diệp Khuynh Tư đang lườm lườm mình.
Nghe Sa tiểu thư nói đến đó, Diệp Khuynh Tư không biết tại sao lại dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư thuộc về loại hình nữ tử vô cùng bình tĩnh, đối với chuyện Sở Mộ đi vào kỹ quán cũng không biểu lộ thái độ gì nhiều, chẳng qua là ánh mắt của nàng cũng đủ diễn tả tất cả ý nghĩ trong đầu rồi. Mà ánh mắt này cũng làm cho Sở Mộ cảm thấy mình cần thiết phải giải thích rõ ràng.
Ngay sau đó Sở Mộ từ từ kể lại quá trình đuổi theo Lam Thực Trùng Quái tới kỹ quán, rồi gặp phải Đoạn Tân Hà trong đó, cuối cùng bị truy sát tới Hồn Điện. Khi giải thích xong, Sở Mộ cố ý cười cười nhìn sang Diệp Khuynh Tư, dùng hồn niệm nói với nàng:
"Ta chỉ gặp nàng ta hai lần, lần thứ hai là trong lúc truy đuổi Lam Thực Trùng Quái tới kỹ quán, cho nên ngươi không được hiểu lầm."
Diệp Khuynh Tư cũng nhận ra Sở Mộ đang cố ý giải thích với mình, ánh mắt nhìn sang nơi khác, dùng giọng nói bình thản đáp:
"Ai thèm hiểu lầm chứ!"
Diệp Hoàn Sinh chính là một con cáo già thành tinh, liếc thấy hai người này dùng hồn niệm trao đổi lập tức nở nụ cười nói chen vào:
"Sở Thần huynh đệ, thật ra ngươi không cần thiết giải thích với muội muội của ta làm gì, nam nhân mà… đừng nói ngươi chỉ là nhân dịp thì chơi, cho dù thật sự muốn chơi thì..."
"Á!"
Diệp Hoàn Sinh mới nói được một nửa chợt kêu lên một tiếng, bởi vì Diệp Khuynh Tư đã âm thầm đạp hắn một cước, làm cho hắn bắt buộc phải nuốt ngược nửa câu sau trở về.
Đúng là mấy ngày đó đám người Sở Mộ luôn luôn tiến hành kế hoạch truy sát Lam Thực Trùng Quái, mà Sa tiểu thư cũng không phải là hạng người không chịu nói rõ lí lẽ, dần dần cũng xuôi tai không có tiếp tục truy cứu Sở Mộ nữa.
"Thiếu gia, Vu Hạ thiếu gia mới tới."
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, một lão gia nô đi tới cúi người nói nhỏ với Đông Thanh.
"Nói là bản thiếu gia đang có khách, không rảnh."
Đông Thanh phiền chán khoát tay áo.
"Ha ha, Đông Thanh, ta và ngươi quen biết nhiều năm như vậy, ta cố ý đi tới bái phỏng tại sao ngươi tuyệt tình như vậy chứ? Như vậy sẽ mất đi lễ số nha!"
Lúc này chợt có tiếng cười của Vu Hạ truyền đến.
Sở Mộ quay đầu nhìn lại liền phát hiện Vu Hạ mặc y phục màu xanh đang chậm rãi tiến vào trong đình viện. có lẽ gã thiếu gia Nguyên Tố môn đã biết Đông Thanh đang ở chỗ này.
"Ngươi cũng không phải mới tới đây lần đầu, nếu đã tới thì tùy tiện ngồi đi, ta thuận tiện giới thiệu cho ngươi mấy vị bằng hữu."
Đông Thanh không có che dấu ý tứ chán ghét đối với Vu Hạ, chỉ xuống một cái ghế gần đó bảo Vu Hạ ngồi xuống.
Vu Hạ hiển nhiên đã thấy ba người Sở Mộ. Hơn nữa Sở Mộ và Vu Hạ có ân oán rất trực tiếp, nếu như không có Sở Mộ thì Vu Hạ hắn đã cực kỳ an nhàn sau khi giết chết Vũ Lang rồi, nhưng bây giờ bị Hồn Điện thẩm lí và phán quyết làm cho hắn mất ăn mất ngủ bấy lâu nay. Không cẩn thận có khi còn bị trừng phạt nặng nề, tương lai mất sạch.
Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh hiển nhiên không cần phải nói nhiều, lúc trước bọn họ cướp đoạt Ám Hỏa Thiên Ma với Vu Hạ ở Trạm ly giới rồi kết thù hận. Sau đó Diệp Hoàn Sinh bị bắt, Chiến Đình Ô Thú của Diệp Hoàn Sinh tử vong, cùng với độc tố hành hạ nghiêm trọng. Có thể nói là hai huynh muội Diệp gia oán hận Vu Hạ thấu xương.
Bản thân Vu Hạ không có nghĩ tới ba người có ân oán với mình đều xuất hiện ở chỗ Đông Thanh. Bây giờ nhìn thấy bọn họ ngồi đó liền lộ vẻ kinh ngạc nồng đậm, nhưng chỉ lát sau đã hồi phục lại tinh thần nở nụ cười chào hỏi.
"Thì ra là các ngươi, ha ha, thật sự là đúng dịp!" Vu Hạ nói.