Đống hồn hạch Phong hệ này còn lưu lại một ít khí tức tính mạng, hẳn là vừa mới lấy ra từ trong thân thể Phong hệ Hồn sủng. Tổng cộng là mười sáu viên, có mấy cái tỏa ra ánh sáng lờ mờ, có mấy cái chói sáng rực rỡ, còn có một cái lưu chuyển tia sáng Phong hệ vô cùng mỹ lệ. Vừa nhìn là biết ngay hồn hạch của một con chín đoạn Hồn sủng cấp quân chủ.
Nhìn thấy một đống hồn hạch rơi lả tả trước mặt mình, ánh mắt Phược Phong Linh xuất hiện biến hóa kỳ lạ. Bản thân nó đã tàn sát hàng trăm hàng ngàn kẻ thù hiển nhiên đây là hồn hạch của Nanh Phong Yêu.
Lúc trước đám Nanh Phong Yêu bao vây nó đều lưu lại hồn hạch ở nơi này, bao gồm cả hồn hạch của chín đoạn Nanh Phong yêu chủ. Hồn hạch cũng là trái tim địch nhân, là tế phẩm tốt nhất của Phược Phong Linh dành cho tộc nhân yên nghỉ.
Phược Phong Linh dưỡng thương trong khoảng thời gian rất ngắn, thế mà Sở Mộ đã giết sạch đám Nanh Phong Yêu từng vây công nó. Điều này làm cho tinh thần nó tự nhiên hoảng hốt, sinh ra cảm giác dao động kỳ lạ.
"Ta giết chúng nó dùm ngươi, bây giờ ngươi đã có đầy đủ thời gian dưỡng thương, sau khi hồi phục tốt cứ tiếp tục chiến đấu, cố gắng sống sót nhé!"
Sở Mộ thản nhiên nói.
Hai mắt Phược Phong Linh ngó chừng Sở Mộ hồi lâu, dần dần trong đó không còn ảm đạm nữa, mà bắt đầu lấp lánh tia sáng trong suốt tràn đầy linh tính.
Trong năm mươi ngày này, Phược Phong Linh thật ra vẫn cảm giác được gã nhân loại này từng bước từng bước đến gần mình.
Chẳng qua là Phược Phong Linh không muốn người ngoài can thiệp vào sứ mạng của mình, nhưng càng về sau Phược Phong Linh dần dần hiểu rõ đế quốc Nanh Phong Yêu khổng lồ tới mức nào. Nó cần phải có trợ giúp từ bên ngoài, cũng hi vọng gã nhân loại này có thể giúp mình trở nên cường đại hơn. Vào lúc này Sở Mộ cho ra hành động cụ thể đã hoàn toàn xúc động nội tâm Phược Phong Linh, nỗi bi thương chồng chất hơn hai tháng đã không còn cách nào áp chế nữa, nội tâm kiên cường rốt cuộc sụp đổ, một giọt nước mắt trong suốt chầm chậm chảy xuống.
"Phong Lệ."
Giọt nước mắt linh hồn của Phược Phong Linh.
Cảm giác bi thống khi bộ lạc diệt vong, đau khổ chạy trốn và lưu lạc khắp nơi, tuyệt vọng bị tiêu trừ trí nhớ, chết lặng trong quá trình chiến đấu đơn độc. Tất cả những cảm xúc này đột ngột ập tới khiến cho Phược Phong Linh chảy ra một giọt lệ nóng.
Nhưng ở trong mắt Sở Mộ, hắn thấy được Phược Phong Linh thống khổ, hắn cảm thấy một giọt nước mắt chảy xuống chứa đầy bi thương tuyệt vọng, mà giọt nước mắt này hiện ra, Phược Phong Linh biến thành một đứa nhỏ thương tâm cùng cực.
"Nước mắt linh hồn của Hồn sủng đây sao?"
Nhìn thấy Phược Phong Linh nhỏ lệ đau thương, cảm giác cộng minh làm cho Sở Mộ bỗng nhiên nghĩ tới sự đặc thù của bia khóc trước kia.
Giờ phút này, Sở Mộ gần như lĩnh ngộ được ngụ ý cổ xưa ẩn trong bia khóc, nhưng lại loáng thoáng cảm giác còn thiếu một cái gì đó.
Bỗng nhiên giọt bia khóc ở trong bình lóe lên lệ quang, tia sáng phản xạ bên trong không gian giới chỉ tản mát ra khí tức kỳ lạ bao phủ cả người Sở Mộ.
Thông qua không gian giới chỉ, lệ quang bia khóc chiết xạ một lần nữa bắn thẳng vào con ngươi Phược Phong Linh.
"Tinh!"
Phược Phong Linh vẫn đang chết lặng biểu hiện ra tình cảm chất chứa trong lòng mình, một tia lệ quang dung nhập vào con ngươi rồi tiến vào linh hồn của nó, sau đó kích phát sức mạnh tiềm ẩn trong linh hồn làm cho Phược Phong Linh khôi phục trong nháy mắt, hơn nữa còn bắt đầu thăng hoa.
Linh hồn thăng hoa cũng có nghĩa là thực lực đề thăng, Phược Phong Linh tiến vào quá trình lột xác.
Lúc trước Sở Mộ và Phược Phong Linh chỉ còn lại một tia linh hồn tương liên vô cùng yếu ớt, trong quá trình linh hồn Phược Phong Linh tiến hành thăng hoa thì Sở Mộ chỉ có thể cảm nhận bằng mắt thường.
Từ tám đoạn lột xác lên tới chín đoạn, hình thể Phược Phong Linh cơ hồ không có biến hóa chút nào. Nhưng mà Sở Mộ có thể cảm giác được chung quanh thân thể nó lượn lờ kết tinh Độn Phong đang thay đổi, lực lượng Độn Phong màu đen giống như tản đi dần dần lóe lên quang mang màu bạc thần bí.
Thời gian lột xác rất nhanh, nhưng có một chuyện làm cho Sở Mộ càng thêm kinh ngạc, chính là sau khi Phược Phong Linh hoàn thành lột xác liền trưởng thành ngay lập tức, thực lực nhanh chóng tăng lên tới chín đoạn ba giai.
Chín đoạn ba giai Phược Phong Linh, trung đẳng cấp quân chủ, chỉ cần nó niệm chú một giây cũng đủ để tạo ra kỹ năng Phong hệ cấp chín uy lực kinh khủng, thực lực chắc chắn là tăng cường trên phạm vi lớn.
"Trải qua Ức Dịch thanh tẩy ký ức, linh hồn Phược Phong Linh hẳn là đã có khuynh hướng chuẩn bị thăng hoa rồi. Có lẽ thời gian ba tháng gần đây, Phược Phong Linh bởi vì tâm tình mỏi mệt và không ngừng thương tổn mới không có cách nào đột phá bình cảnh. Bây giờ tâm tình cơ thể được trị liệu và tâm tình thoáng chốc thả lỏng liền tiến hành thăng hoa. Tựa như Ma Thụ chiến sĩ của ngươi vậy, đó là một quá trình tích lũy lâu dài rồi đề thăng trong chớp mắt, từ tám đoạn chín giai tăng cường lên tới chín đoạn ba giai." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
Sở Mộ kinh ngạc nhìn tới Phược Phong Linh lột xác và trưởng thành, nếu như lúc trước thực lực Phược Phong Linh đạt tới chín đoạn ba giai thì đám Nanh Phong Yêu Phược Phong Linh khẳng định bị xử lý dễ dàng. Nếu sau này thực lực nó vươn tới mười đoạn chính là bước lên con đường cường giả chân chính rồi.
"Tinh tinh tinh!"
Một giọt nước mắt chảy ra, thực lực lại nhảy lên tận trời, Phược Phong Linh giống như mới được trọng sinh vào một tính mạng mới. Sau khi hoàn thành lột xác và trưởng thành đã không còn trầm lặng như trước nữa, nó phát ra một tràng thanh âm vui vẻ, nhẹ nhàng phi hành chung quanh Sở Mộ.
Sở Mộ bây giờ đang ở trong ranh giới Cường Phong, Phược Phong Linh chỉ phất tay một cái liền hóa giải sức gió áp bức chung quanh. Ngay lúc đó Sở Mộ cảm giác được lực lượng Độn Phong bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là làn gió nhu hòa lướt qua người hắn.
"Tinh tinh tinh!"
Cuối cùng Phược Phong Linh cũng hạ xuống bả vai Sở Mộ, khẽ kêu lên mấy tiếng kỳ lạ.
Sở Mộ không biết tên tiểu tử này muốn nói gì, đành phải dùng hồn niệm bảo Băng Không Tinh Linh làm phiên dịch cho mình.
Băng Không Tinh Linh nghe Phược Phong Linh nói xong chợt hưng phấn xoay vòng vòng một lúc lâu, sau đó mới khẩn cấp báo tin tức tốt cho Sở Mộ biết.
"Nó muốn gia nhập với đội ngũ chúng ta?"
Ban đầu Sở Mộ còn không kịp phản ứng, chỉ là hỏi một câu theo bản năng.
Thoáng chốc Sở Mộ chợt hiểu ra vấn đề mấu chốt trong đó, thì ra là Phược Phong Linh chủ động yêu cầu ký kết hồn ước với mình.
"Ngươi muốn ký kết hồn ước với ta?"
Sở Mộ cố ý hỏi lại lần nữa, nhằm xác nhận chuyện này có thật hay không.
Tám đoạn cao giai Phược Phong Linh đã có tâm trí cố chấp lắm rồi, lên tới chín đoạn lại càng không thể thành công ký kết hồn ước. Sở Mộ vốn đã từ bỏ hi vọng, không nghĩ tới chính là Phược Phong Linh vừa mới tăng cường thực lực lên chín đoạn, ngược lại đề nghị ký kết hồn ước với mình.
"Tinh!"
Phược Phong Linh gật đầu một cái, cặp mắt trong suốt lóe lên tia sáng long lanh, từ đó có thể cảm giác được nội tâm nó rất chân thành.
Trong lòng Sở Mộ mừng như điên, chỉ cần Phược Phong Linh cam tâm tình nguyện ký kết hồn ước thì hắn không có lý do gì để từ chối.
Thực lực Phược Phong Linh bây giờ đã đạt đến chín đoạn ba giai, chủng tộc trung đẳng cấp quân chủ. Có thể nói là chiến lực mạnh hơn Bạo Huyết Uyên Thú của Trầm Dịch Thành vài phần.
Những người có tư cách tranh đoạt vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai ít nhất phải có một con chín đoạn Hồn sủng trung đẳng quân chủ. Một khi ký kết hồn ước với chín đoạn ba giai Phược Phong Linh cũng tương đương với Sở Mộ đặt một chân vào hàng ngũ cường giả ở bậc thang thứ hai rồi.
Một năm trước thậm chí Sở Mộ còn không có tư cách tiến vào bậc thang thứ hai, nửa năm trước cũng chỉ cực kỳ miễn cưỡng có can đảm ghi danh dự thi. Nhưng sau khi có được Phược Phong Linh thì thực lực Sở Mộ đã sánh ngang với đám người Đình Lan, Trầm Dịch Thành, Lục Sam Ly, Uông Húc rồi. Nhất là lấy niên kỉ Sở Mộ vốn nằm ở bậc thang thứ ba, nhưng hiện tại đã có sức chiến đấu với cường giả tại bậc thang thứ hai lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Hơn nữa thực lực Sở Mộ không chỉ có nhiêu đó, Mạc Tà vẫn còn khả năng tăng cường lên tới chín đoạn, trung đẳng cấp quân chủ. Đến lúc đó Sở Mộ có thể mang theo hai con chín đoạn Hồn sủng trung đẳng quân chủ tham gia Thiên Hạ Quyết, đội hình cỡ này đủ để rung động toàn trường rồi.
"Ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà nằm ở trên vai Sở Mộ há miệng phát ra mấy tiếng êm tai, rõ ràng là đang hoan nghênh thành viên mới gia nhập.
Bạch Ma Quỷ đứng ở sau lưng Sở Mộ cười lên xảo quyệt, bộ dạng hẳn là nghĩ đến sắp có thêm đối tượng mới để khi dễ.
Nhưng có một việc vô cùng chắc chắn, nếu như Phược Phong Linh gia nhập vào đội ngũ sẽ lập tức trở thành Hồn sủng mạnh nhất của Sở Mộ. Bạch Ma Quỷ chưa đạt tới chín đoạn hoặc là cường hóa chiến lực đến cao đẳng cấp quân chủ, nói không chừng kết quả còn bị Phược Phong Linh khi dễ ngược lại.
Dạ Lôi Mộng Thú không có phát biểu ý kiến, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Phược Phong Linh.
"Thiếu chủ, đầu Phược Phong Linh này đã nắm giữ hình thức ban đầu của kết tinh Phong hệ cấp bốn rồi, lực lượng hủy diệt tương đối kinh khủng, có thể nói là cùng một cấp bậc với Lưu Ly Băng. Nếu như nó hoàn toàn nắm giữ kết tinh Hủy Phong thì đẳng cấp chiến lực của Phược Phong Linh hẳn là sẽ tăng cường lên đến cao đẳng quân chủ, thực lực tổng thể xem như tăng lên hai bậc. Nếu như nói Phược Phong Linh làm được điều đó, thiếu chủ rất có hi vọng giành lấy vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai. Hơn nữa còn có thể hung hăng giày xéo cái đám công tử, tiểu thư con nhà giàu mới nổi vênh váo kia."
Lúc này Ly lão nhi cũng tương đối kích động, nói ra một hơi thật dài biểu đạt ý kiến của mình.
Lúc trước Ly lão nhi vẫn hi vọng Sở Mộ giành lấy vinh quang tại bậc thang thứ ba, dù sao lấy niên kỉ Sở Mộ hầu như không có cơ hội trà trộn tại bậc thang thứ hai.
Nhưng mà Ly lão nhi không thể tin nổi chính là Sở Mộ trải qua hai lần lịch lãm vượt cấp, vô cùng kiên quyết tăng cường thực lực của mình từ tối cường bậc thang thứ ba chen chân vào hàng ngũ cường giả bậc thang thứ hai. Một khi Mạc Tà, Phược Phong Linh, Dạ Lôi Mộng Thú gia tăng thực lực đầy đủ, vậy thì Sở Mộ chính là tối cường tại bậc thang thứ hai rồi.
Trong khoảng thời gian này Ly lão nhi đã chứng kiến Sở Mộ tăng cường thực lực từng bước một, lúc này lão cũng không nhịn được bội phục tinh thần và nghị lực của Sở Mộ từ tận nội tâm.
"Nơi này không thể ký kết hồn ước, ngươi vào Hồn sủng giới chỉ của ta nghỉ ngơi chút đi." Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comHồn sủng giới chỉ của Sở Mộ đang chứa một con ấu sủng chuẩn quân chủ. Hồn Điện quy định chỉ có thể mang ra ngoài một con Hồn sủng. Tạm thời Sở Mộ còn còn cách mang Phược Phong Linh trở về đại môn Thánh vực rồi tính tiếp.
Ấu sủng Phược Phong Linh giá trị chừng một trăm triệu, nhưng mà chín đoạn ba giai Phược Phong Linh rõ ràng là quý giá hơn gấp mấy lần. Chỉ tính sơ sơ thôi cũng có giá 500 triệu, một khi nắm giữ kết tinh Hủy Phong rao bán một tỷ kim tệ cũng có cả đám người nhào tới tranh đoạt bể đầu chảy máu. So sánh với nhau thì lợi hại quá rõ ràng, chỉ có điều Sở Mộ vẫn không nỡ ném một trăm triệu ấu sủng kia, dù sao đó cũng là tâm lực cả tháng trời của hắn.
"Tinh!"
Cuối cùng Sở Mộ vẫn phải cắn răng đau đớn cõi lòng phóng sinh con ấu sủng chuẩn quân chủ trị giá trăm triệu. Vào lúc đó Phược Phong Linh lập tức phát ra tiếng kêu tựa hồ muốn nói gì đó với Sở Mộ.
"Đinh!"
Ngưng rất tự giác phiên dịch lại cho Sở Mộ hiểu.
Sau khi Sở Mộ nghe xong hai mắt liền sáng rực lên.
"Ngươi … ngươi giấu hồn hạch, hồn tinh của đám Nanh Phong Yêu bị giết trong hai tháng này tại một chỗ?" Sở Mộ lắp bắp hỏi lại lần nữa để xác nhận.
"Tinh tinh tinh!"
Phược Phong Linh gật đầu lia lịa.
Hồn hạch, hồn tinh của Nanh Phong Yêu chính là thức ăn và linh vật cường hóa thực lực của Phược Phong Linh. Thật ra bây giờ mấy thứ đó không có bao nhiêu tác dụng với Phược Phong Linh, nguyên nhân chủ yếu là nó muốn chém giết báo thù cho đồng tộc mà thôi. Bây giờ xem như tiền biếu nhập môn cho Sở Mộ.
Sở Mộ trước hết để cho Phược Phong Linh dưỡng thương trong Hồn sủng giới chỉ, chờ nó hồi phục thương thế liền dẫn hắn đi tới địa phương cất giấu bảo vật.
Sở Mộ cực kỳ kinh ngạc chính là Phược Phong Linh không chỉ cất giữ hồn hạch, hồn tinh Nanh Phong Yêu. Mà bao gồm tất cả địch nhân bị nó giết chết đều giấu ở nơi này, hơn nữa còn có không ít Nguyên Tố tinh thạch và mấy thứ kì kì quái quái.
"Thiếu chủ, gia sản tiểu tử Phược Phong Linh này tính ra cũng trên 200 triệu, nhận được một con thành thục Phược Phong Linh còn không nói, hiện tại tự nhiên có thêm một khoản tài chính tương đương một con ấu sủng Phược Phong Linh, ha hả!" Ly lão nhi vừa nhanh tay thu thập vừa cười váng lên.
Sở Mộ nhếch môi cười cười, xem ra trong khoảng thời gian này chính mình thể hiện sự tôn trọng đối với Phược Phong Linh đã có hồi báo rất lớn. Thế là Sở Mộ cũng không thèm khách khí, phất tay một cái thu hết tất cả mọi thứ vào không gian giới chỉ của mình.
Mặc dù sau này Sở Mộ sẽ hao phí rất nhiều tiền của trên người Phược Phong Linh, nhưng ít ra 200 triệu này sẽ giải quyết phần lớn vấn đề hiện tại của Sở Mộ.
Hơn nữa Sở Mộ cảm thấy chỉ cần thực lực mình mạnh hơn, khẳng định còn có cơ hội tiến vào khu vực Hủy Phong thần bí kia.
Còn lần này Sở Mộ chân chính thắng lợi, tươi cười sảng khoái quay trở về rồi.
Mất chừng mười ngày đi đường, Sở Mộ rốt cuộc rời khỏi tường gió tiến vào đến ranh giới Vô Phong, chậm rãi đi về phía đại môn Thánh vực.
Lần này Sở Mộ lịch lãm khoảng chừng ba tháng, lúc ra ngoài liền giao chiếc nhẫn cho đội ngũ Thánh vệ tiến hành kiểm tra.
Cấm sát lệnh đã giải trừ nên được phép đeo không gian giới chỉ, nhưng đám Thánh vệ cần phải kiểm tra cẩn thận. Bởi vì không gian giới chỉ nhiều khi được dùng để cất giữ trứng Hồn sủng hoặc ấu sủng.
Thánh vệ trưởng Trác Nông nhìn thấy Sở Mộ đi ra thì có vẻ ngạc nhiên, mở miệng hỏi: "Ngươi tiến vào nơi này lần thứ ba?"
"Không phải thế, vào ba tháng trước giờ mới về." Sở Mộ hồi đáp.
"Ngươi ở bên trong đó dạo chơi ba tháng?" Thánh vệ trưởng Trác Nông ngây ngẩn cả người.
Thanh niên đồng lứa có thể lăn lộn trong Phược Phong thánh vực thời gian một tháng là giỏi lắm rồi. Phải biết rằng khí tức kinh khủng phát ra trong những khu vực tường gió không phải người bình thường có thể thừa nhận, nếu ở lâu sẽ tạo thành thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, nhất định phải kịp thời trở về điều dưỡng mới được.
Nhưng Trác Nông lại thấy Sở Mộ gật đầu.
"Ta nhớ là ba tháng trước ngươi đi vào Thánh vực phóng sinh một con tám đoạn chín giai Phược Phong Linh mà, tại sao lần này ngược lại dẫn về một con chín đoạn ba giai Phược Phong Linh?"
Thánh vệ trưởng Trác Nông kiểm tra Hồn sủng giới chỉ xong, dùng ánh mắt câm lặng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
"Chuyện này…"
Sở Mộ lúng túng gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên giải thích vấn đề phức tạp này như thế nào.
Sở Mộ lịch lãm suốt ba tháng tròn, sau khi trở lại gian phòng của mình hiển nhiên là bắt đầu khẩn cấp ký kết hồn ước Phược Phong Linh.
Phược Phong Linh đã tình nguyện ký kết hồn ước với Sở Mộ nên hắn không cần lãng phí bao nhiêu tinh lực, chỉ cần niệm một cái chú ngữ là hồn ước trực tiếp hoàn thành.
Hào quang màu lam lượn lờ trên đỉnh đầu Phược Phong Linh, Sở Mộ khống chế luồng ánh sáng dần dần thu nhỏ lại dung nhập vào trán Phược Phong Linh, sau đó từ từ khắn vào linh hồn nó.
Ngay khi ấn ký hồn ước hình thành, linh hồn Sở Mộ và Phược Phong Linh lập tức xuất hiện cảm giác tương liên mãnh liệt, cuối cùng chỉ cần Sở Mộ ý niệm vừa động là có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Phược Phong Linh.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ ký kết hồn ước với Hồn sủng trưởng thành, vì thế hắn cố ý tiến hành cảm nhận, so sánh hai loại hồn ước không giống nhau.
Rõ ràng nhất là Phược Phong Linh tâm trí thành thục, cho nên thời điểm ký kết hồn ước xong chưa thể hình thành tâm linh ăn ý bằng những Hồn sủng khác, mức độ giao tiếp mật thiết vẫn hơi yếu. Hơn nữa Phược Phong Linh ký kết hồn ước hơi muộn, ý thức độc lập của nó rất mạnh nên Sở Mộ khống chế rất vất vả.