Sở Mộ dựa theo Đức Lão linh sư yêu cầu nghỉ ngơi trong Liệu thương điện một ngày.
Đức Lão linh sư thể hiện ra năng lực trị liệu mạnh mẽ hơn người, Sở Mộ bị thương nặng như thế nhưng trải qua nghỉ ngơi một ngày thậm chí có cảm giác hồn lực của mình khôi phục gần năm thành.
"Tiểu tử ngươi hiện tại vang danh thiên hạ rồi."
Sở Mộ mới vừa tỉnh lại đã nghe thấy thanh âm Đức Lão bay vào trong tai mình.
Sở Mộ dần dần hiểu ra Đức Lão linh sư đang ám chỉ vinh quang tại Thiên Hạ Quyết. Danh tiếng hiển hách chính là mơ ước của mỗi một Hồn sủng sư, điểm này Sở Mộ hiển nhiên sẽ không bài xích.
Dĩ nhiên trước giờ Sở Mộ không lưu tâm nhiều lắm về vấn đề danh tiếng, đối với hắn điểm vinh quang và danh vọng nho nhỏ này chỉ là bước đầu đi tới mục tiêu. Vinh quang trên bậc thang thứ nhất chỉ là một loại xếp hạng danh dự, cái Sở Mộ cần chính là vị trí tối cường trong tương lai không xa.
"Đức lão, có việc này cần ngài hỗ trợ."
Sở Mộ chưa bao giờ khách khí với Đức Lão linh sư, vừa dứt lời lập tức lấy đống đồ vật hư nát kia ra, hi vọng Đức Lão linh sư có thể giám định giúp mình tìm ra một ít manh mối.
"Đống đồ nát này là thứ gì, ngươi mang về đây làm gì hả?"
Đức Lão linh sư cảm thấy khó hiểu hỏi một câu.
"Là mấy thứ ở trong Đế Thánh thánh vực, rất trọng yếu đối với ta." Sở Mộ hồi đáp.
"Mặc dù lão nhân gia ta không phải là Linh sư cao cấp nhất, nhưng giám định mấy thứ này cũng không thành vấn đề. Ngươi giao hết ra đây, để ta nhìn xem có thể giám định được bao nhiêu phần." Đức Lão linh sư cười nói.
"Đa tạ!" Sở Mộ mỉm cười, lập tức khom người hành lễ.
"Có mấy người đang chờ đợi ở bên ngoài muốn gặp ngươi, ra đó cho bọn họ nhìn thấy nhà ngươi còn sống đi. Giám định mấy thứ này sẽ không mất bao nhiêu thời gian." Đức Lão linh sư nói.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comSở Mộ gật đầu, sau khi khoác một tấm trường bào liền đi ra ngoài đại sảnh.
Quả nhiên ở trong đại sảnh Liệu thương điện đang có mấy người quen thuộc với hắn. Bọn họ ngồi theo một hàng thẳng tắp là Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, Đình Lan, Thượng Hằng, thiếp thân thị nữ Giai Tĩnh, còn có một nam tử xa lạ ngồi bên cạnh Đình Lan.
Sở Mộ chưa từng thấy qua nam tử này, lúc này hắn đang nhỏ giọng nói chuyện với Đình Lan, từ thần thái tôn kính Đình Lan biểu hiện hẳn là thân phận người này không tầm thường.
Thượng Hằng ngồi ở hướng khác cạnh nam tử, từ ánh mắt của hắn rõ ràng là cấp dưới của vị nam tử kia.
Sở Mộ âm thầm kỳ quái, Thượng Hằng và Đình Lan trong nhóm thanh niên đồng lứa Hồn Điện coi như là địa vị cực cao rồi. Thế mà còn có người thanh niên khác để cho bọn họ phải hạ thấp tư thái, hành động cẩn thận như vậy.
Gã nam tử này nhìn thoáng qua không lớn hơn Sở Mộ bao nhiêu tuổi, nói không chừng niên kỉ cũng nằm trong hàng ngũ bậc thang thứ ba, cao lắm là vừa chạm tới bậc thang thứ hai mà thôi. Hắn mặc y phục bình thường, bộ dạng không khác gì những thanh niên Hồn sủng sư thường gặp ở bên ngoài, dung mạo không có nét cao quý anh khí bức người của vương tôn công tử, chỉ có thể nói là tương đối anh tuấn. Ngay cả khí chất nam tử này cũng không có chỗ nào cường hãn, vừa nhìn là biết thuộc về loại hình ôn hòa và khiêm tốn, làm cho người ta có cảm giác yêu thích tự do, khẳng khái, không hề câu chấp. Nếu nói trên người hắn có thứ gì đáng lưu ý, vậy thì Sở Mộ chỉ thấy rõ ràng nhất là sự tự tin ẩn sâu trong mắt hắn, phóng thái bình tĩnh thong dong tạo thành một đường lối tư tưởng của chính hắn và không bao giờ bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng.
Sở Mộ quan sát nam tử này xong chợt phát hiện một luồng hương thơm ngát bay tới, hiển nhiên là hắn vô cùng quen thuộc mùi hương này rồi. Vừa mới ngửi thấy làn gió thơm bay tới, lỗ mũi Sở Mộ không nhịn được khẽ nhếch lên mấy cái, hít hà một hơi khoan khoái, trong lòng thầm nghĩ:
"Tới nhanh như vậy a…aa!"
Chủ nhân mùi thơm hiển nhiên là Diệp Khuynh Tư, nàng dừng lại trước mặt Sở Mộ, xinh đẹp tựa như một đóa hoa phù dung sớm mai làm cho lòng người rung động.
"Đúng là cám ơn trời đất, ngươi còn sống trở về rồi, ha hả!"
Thần thái và giọng nói Diệp Hoàn Sinh có vẻ khoa trương, đột nhiên đi tới chính giữa Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư vòng tay thật lớn ồm chầm lấy lão bằng hữu.
Ôm xong một cái, Diệp Hoàn Sinh trực tiếp đẩy Sở Mộ tới chỗ Diệp Khuynh Tư. Trong lúc nhất thời Sở Mộ có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm trên người nàng, trái tim lại càng đập lên mãnh liệt.
Sở Mộ lĩnh hội dụng ý Diệp Hoàn Sinh rất nhanh, vốn hắn cũng không phải người ngu, lập tức mở rộng cánh tay ra quyết đoán ôm chặt thân thể ôn nhu vào trong ngực.
Lần này không giống với lần trước, hai tay Sở Mộ trực tiếp vòng qua eo Diệp Khuynh Tư, cả hai thân thể tiếp xúc … cực kỳ thân mật.
Gương mặt Diệp Khuynh Tư nhất thời đỏ rực như táo chín, nhưng mà Sở Mộ ôm càng lúc càng chặt đành phải để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Sở Mộ thừa cơ mượn gió bẻ măng làm cho nàng cảm giác cả người nóng hổi, hơn nữa cảm nhận nhiệt độ trên người Sở Mộ vô cùng nóng bỏng, cho nên tinh thần nàng thoáng cái trống rỗng.
Bên cạnh Diệp Hoàn Sinh cũng ngẩn người ra, bất chợt nở nụ cười nói:
"Ha ha, tiểu tử ngươi hạ thủ rất nhanh a...aa!"
Thượng Hằng đứng ở một bên mỉm cười toe toét, trên mặt Đình Lan xuất hiện một nụ cười hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.
"Quên đi, chúng ta biết hắn còn đang bận rộn, hơn nữa chỉ cần không có thiếu tay thiếu chân là tốt rồi. Mọi người ai bận việc gì thì đi làm cái đó đi!"
Diệp Hoàn Sinh rất biết cách sáng tạo cơ hội cho Sở Mộ, hắn không thèm để ý gã nam tử kia là ai, trực tiếp giúp Sở Mộ dọn dẹp hoàn cảnh.
"Vốn có dự định làm quen một chút, nhưng hắn còn có chuyện trọng yếu hơn thì để lần sau vậy."
Gã nam tử kia không có để ý thái độ của Diệp Hoàn Sinh, rõ ràng là hắn đã nhận ra quan hệ giữa Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đang ở giai đoạn mấu chốt nhất. Vì thế hắn nháy mắt ra hiệu cho Đình Lan và Thượng Hằng rồi sải bước rời khỏi đại sảnh.
Đình Lan và Thượng Hằng cũng không có nói gì, trong lúc Diệp Hoàn Sinh nói chuyện thì bọn họ chỉ nói tùy tiện mấy câu rồi cũng đi theo sau gã nam tử kia.
Chốc lát sau toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại có Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư rồi, mặc dù Sở Mộ đã hơi buông lỏng nhưng mà bàn tay vẫn không thành thật đặt trên bờ eo Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư không chỉ có hai cái đùi đẹp mê người, vòng eo lại càng mãnh khảnh, mềm mại. Chỉ một cánh tay Sở Mộ cũng có thể vòng qua hoàn toàn, trong quá trình trượt đi không thể không khiến cho đầu óc Sở Mộ sợ hãi than thầm. Ngoại trừ vòng eo, khuôn mặt, đôi chân thì tất cả những bộ phận khác đều trơn láng như ngọc bích, cảm giác êm ái từ bàn tay truyền đến làm cho Sở Mộ càng sờ càng khoái, hồi lâu không muốn buông tay.
Gương mặt Diệp Khuynh Tư đỏ bừng nóng hổi, chẳng qua là thẹn thùng đứng yên tại chỗ không nói câu nào.
Cũng giống như lời Diệp Hoàn Sinh nói lúc trước, khối băng rất hiếm khi hòa tan nhưng mà sau khi hòa tan sẽ hiển lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhu mì xinh đẹp vô hạn. Chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ bị thần thái của nàng thu hút, cặp mắt không có cách nào rời đi nơi khác, ít nhất Sở Mộ lúc này chính là hình tượng điển hình như vậy. Ngoại trừ bàn tay mờ ám ra, hắn chỉ biết khù khờ đứng đó, ánh mắt nhìn nàng hồi lâu không biết làm gì tiếp theo.
"Có… có cái gì… tiến triển?"
Rốt cuộc Diệp Khuynh Tư vẫn phải mở miệng nói trước, thanh âm nhỏ tới mức chỉ có một mình nàng nghe thấy.
Hết lần này tới lần khác Sở Mộ thính lực rất tốt, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu cũng có thể nghe được rõ ràng. Thế là hắn lập tức lên tinh thần kéo Diệp Khuynh Tư ngồi xuống, bắt đầu nói ra suy luận của mình về thiếu nữ phản bội, huyết thống cùng với ý đồ cho Diệp Khuynh Tư nghe.
Diệp Khuynh Tư là người trí tuệ thông minh, tính cách cẩn thận tỉ mỉ. Trong lúc nghe Sở Mộ nói liền phân tích ra một số vấn đề mấu chốt, trợ giúp Sở Mộ nhận ra những chuyện khó hiểu, từ từ điểm phá những chi tiết sâu sắc hơn.