Lần này tổ chức cảnh thứ tám, các giám sát viên không cố ý phân chia tất cả thành viên ra. Chuyện này có ý nghĩa mọi người sẽ có quyền lựa chọn đồng bạn cùng nhau tiến vào Thiên Thọ sơn đột phá cảnh.
Các người giả bậc thang thứ hai của Hồn Điện đều thành lập đội ngũ cho riêng mình, nhằm tránh đụng nhau quá sớm, những vị đội trưởng tự động dẫn dắt thành viên trong nhóm phân tán ra các phương hướng khác nhau.
Sở Mộ hiển nhiên là đi cùng Diệp Khuynh Tư, hai người phối hợp với nhau đã lâu rồi. Ít nhất dựa vào Diệp Khuynh Tư phụ trợ thì Hồn sủng của Sở Mộ sẽ được tăng cường một, hai cấp bậc, cho dù đồng thời đối mặt nhiều địch nhân cũng không cần lo lắng.
Sau khi giám sát viên ra hiệu lệnh chính thức bắt đầu đột phá cảnh. Hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cùng nhau triệu hồi Mộng Thú tiến vào Thiên Thọ sơn.
Một khi tất cả tuyển thủ tiến vào Thiên Thọ sơn thì giám sát viên sẽ trực tiếp đóng cửa không cho người khác tiến vào, cũng không cho phép tuyển thủ tự tiện rời khỏi. Nếu rời khỏi chính là chấp nhận bị đào thải.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đều là người thông minh, sau khi tiến vào Thiên Thọ sơn cũng không vội vàng hành động.
Đến hiện tạibọn họ còn không biết tiến vào Thiên Thọ sơn là để làm gì, cho nên chạy trước mọi người cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, đột phá cảnh lần này khẳng định không phải là dùng tốc độ chiến thắng.
"Men theo đường núi đi lên đỉnh Thiên Thọ sơn, khởi điểm là dưới chân núi, vậy thì trên đỉnh núi hẳn là có thứ gì đó bí ẩn. Cho dù không phải là điểm cuối giành lấy vinh quang nhưng chắc chắn phải có thông tin đột phá cảnh thứ tám."
Sở Mộ đi tới một dòng suối nước nóng nho nhỏ, bộ dạng nhàn nhã ngồi bên cạnh ven bờ.
"Sẽ có nhiều người suy nghĩ giống như ngươi."
Diệp Khuynh Tư đi tới gần mép nước, chậm rãi thò hai chân xuống dòng nước ấm áp.
"Vì thế chúng ta dừng lại nghỉ ngơi ở chỗ này ít lâu, không cần thiết phải vội vã tới đó tham gia náo nhiệt."
Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười gian trá.
Trước khi tình huống hoàn toàn trong sáng, biện pháp tốt nhất chính là yên lặng theo dõi kỳ biến. Ban tổ chức cho thời gian đột phá cảnh tới nửa tháng, Sở Mộ không nghĩ chậm trễ thời gian nửa ngày sẽ có ảnh hưởng gì lớn.
"Sở Mộ, tại cảnh thứ bảy ngươi nói nữ chủ thượng vẫn muốn khống chế tiểu công chúa Yểm Ma cung. Chẳng lẽ bản thân nàng cũng không biết mình có giá trị như thế nào đối với nữ chủ thượng?"
Diệp Khuynh Tư ngồi bên cạnh Sở Mộ, nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, ít nhất nàng đã nói không biết gì hết, còn vấn đề có thật hay không thì ta chịu thua."
Thật ra mấy ngày nay Sở Mộ vẫn luôn suy tư vấn đề này.
Nếu nữ chủ thượng tìm trăm phương ngàn kế muốn bắt giữ Cẩn Nhu công chúa đã nói lên rằng tiểu công chúa vô cùng trọng yếu đối với kế hoạch của nàng. Chẳng qua là kế hoạch đó là gì? Cẩn Nhu công chúa sẽ gây trở ngại hay là nhân vật có tính hỗ trợ giúp cho kế hoạch tốt hơn?
"Ngươi đã cứu nàng, cho nên nàng không có lý do gì để nói dối. Huống chi chính bản thân nàng cũng rơi vào tình cảnh nguy hiểm, hẳn là rất muốn biết chân tướng sự tình." Diệp Khuynh Tư nói.
"Vậy ngươi có ý kiến gì không?" Sở Mộ cười hỏi.
Diệp Khuynh Tư vốn am hiểu phân tích và suy luận, không biết từ lúc nào Sở Mộ đã quen với việc trưng cầu ý kiến rồi.
Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nắm giữ quá ít tin tức, có một số đầu mối không giải thích được nên rất khó suy đoán chính xác.
"Hí!"
Bỗng nhiên Tử Sam Mộng Thú kêu lên một tiếng nhắc nhở Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư có chuyện gì đó khác thường.
"Tại sao?"
Diệp Khuynh Tư vội vàng gọi Tử Sam Mộng Thú đến bên cạnh mình, mở miệng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Lúc trước thực lực Tử Sam Mộng Thú đã vượt qua những Hồn sủng của Sở Mộ chút ít, trong cơ thể cũng có huyết thống Yêu Linh lưu lạc. Bây giờ Tử Sam Mộng Thú đã đạt tới trình độ chín đoạn bốn giai - trung đẳng quân chủ, vì thế năng lực hạn chế và cảm giác mạnh hơn Dạ Lôi Mộng Thú vài phần.
Trong lúc Diệp Khuynh Tư dùng hồn niệm trao đổi với Tử Sam Mộng Thú, Sở Mộ chợt cảm giác có người nào đó đang đến gần, hơn nữa hình như là không ít người.
"Trước tiên ẩn núp đã."
Diệp Khuynh Tư nhanh chóng triệu hồi Thủy Nguyệt, bảo nó tạo ra một tấm màn nước che giấu hai người vào trong.
"Thực lực của bọn họ không kém, dùng phương thức này sợ rằng trốn không được, vào trong nước đi."
Sở Mộ nói xong liền kéo tay Diệp Khuynh Tư nhảy vào trong dòng suối.
Thủy Nguyệt phản ứng rất nhanh, ngay khi Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư nhảy xuống nước đã tạo ra một vòng tròn khí ở bên ngoài giúp cho hai người có thể hô hấp dưới nước.
Sau khi Sở Mộ chìm xuống đáy nước liền có cảm giác một luồng hồn niệm bao trùm vị trí trên đầu, nhưng luồng hồn niệm kia chỉ đảo qua rồi thôi, hoàn toàn không phát giác ra hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư ở dưới nước.
"Ha ha, cuối cùng cũng được thả ra, chỉ là một đám tiểu tử chưa ráo máu đầu, chúng ta cứ từ từ thu thập từng đứa một."
Một thanh âm thô cuồng từ bên cạnh truyền đến, ngay sau đó là tiếng gầm gừ của một con yêu thú, từ khí thế cho thấy thực lực của nó cũng không yếu.
"Không nên khinh thường, đây là cảnh thứ tám Thiên Hạ Quyết, tất cả thanh niên đồng lứa tiến vào giai đoạn này đều là cường giả đỉnh cấp. Thậm chí còn có không ít người thực lực vượt qua chúng ta, không cẩn thận có khi chúng ta chết ngược trong tay bọn chúng."
Một nam tử khác lên tiếng phản bác, giọng nói có mấy phần trầm ổn.
"Vậy thì thế nào? Cuối cùng chỉ là mấy tên tiểu tử mới lớn nôn nôn nóng nóng mà thôi. Ta nhớ năm đó một mình ta giết được cả đám, một chút thương tích cũng không có. Không biết hiện tại có nữ nhân xinh đẹp hay không? Đúng lúc để ta giải khát một bữa, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Ba năm hay bốn năm? Quên đi, ta có cảm giác rất cấp bách, chắc đợi không kịp rồi, ha hả!"
Gã nam tử kia ngông cuồng cười lớn.
"Đừng quên chúng ta không thể giết người, cũng không thể hành động bất lương, nhiều nhất chỉ được giết Hồn sủng. Nếu khống chế được một tuyển thủ thì chúng ta sẽ được miễn giảm 10 ngày."
Một gã nam tử khác nói chen vào.
"Hừ, quy củ quá nhiều đi? Ta muốn bắt mỹ nữ đập thoải mái một trận, ta không bảo đảm mình có thể kiềm nén được, ha ha ha!"
Gã nam tử thô cuồng nói năng cực kỳ dâm tà, hẳn là cái loại người tham dâm háo sắc rồi.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một lát, điều chỉnh hồn lực cho tốt. Sau khi trời tối sẽ bắt đầu lên núi, đoàn đội hợp tác, bắt được càng nhiều, chúng ta được phóng thích càng sớm."
Một giọng nữ trung niên truyền đến.
"Tốt, vậy thì bốn người chúng ta cùng nghỉ ngơi tại chỗ, đừng có phân tán."
Mấy người này nói chuyện toàn bộ đều lọt vào trong tai Sở Mộ, sau đó cảm nhận được gã nam tử ngông cuồng ngồi xuống cạnh con suối bắt đầu tĩnh tu.
Ba người kia cũng chọn vị trí cách con suối không xa, hẳn là đang tĩnh tu hồi phục. Bên cạnh bọn họ là một nhóm Hồn sủng khí tức khá mạnh, hiển nhiên đây là một nhóm người tâm tính cẩn thận, cực kỳ cảnh giác.
Diệp Khuynh Tư ở dưới nước đang trợn mắt nhìn Sở Mộ, dùng thủ thế khoa tay múa chân muốn nói gì đó với hắn.
Sử dụng hồn niệm rất có thể bị bốn người kia phát hiện, cho nên Diệp Khuynh Tư đành phải dùng tới biện pháp nguyên thủy này biểu đạt ý mình cho Sở Mộ biết.
Nhưng Sở Mộ rõ ràng là không hiểu ngôn ngữ của người câm, còn tưởng rằng Diệp Khuynh Tư sợ hãi mới theo bản năng giơ tay ôm chầm lấy Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư nhất thời bị đột kích bất ngờ nên không kịp đề phòng, thoáng cái đã bị Sở Mộ dí sát vào người. Chỉ biết trợn mắt nhìn chằm chằm cái tên ngu ngốc ở trước mặt, coi như là hết chỗ nói rồi.
Vốn là nàng muốn nói cho Sở Mộ biết những người này rất có thể là giám sát viên cố ý an bài tiến vào gây trở ngại đột phá cảnh. Theo lời bọn họ nói thì đây là một nhóm tù nhân mới được phóng thích.
Nhưng mà Sở Mộ đang bận rộn thưởng thức độ co giãn trên người Diệp Khuynh Tư, cảm nhận làn da mềm mại, vòng eo mảnh khảnh trong lúc nhất thời tâm ý dâng trào, quên hết mọi thứ trước mắt.