Sau đó hình như Ly Triển nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên khẩn trương nói: "Đám … đám tù nhân …?"
"Không cần lo lắng, đám tù nhân đã bị Sở Thần giết chết." Thượng Hằng cười nói.
"Sở... Sở Thần?" Ly Triển yếu ớt hỏi lại.
"Đúng thế, Sở Thần và Diệp Khuynh Tư đã cứu chúng ta."
Đình Lan nhắc lại lần nữa.
Mặc dù khuôn mặt Ly Triển cứng ngắc, nhưng vẫn có thể nhìn ra được trong mắt của hắn lộ vẻ kinh ngạc.
Ly Triển dĩ nhiên không biết vì sao Sở Thần có thực lực cường đại như vậy, một đám tù nhân cấp bảy, cấp tám không phải là gà chó muốn giết là giết. Phải biết rằng trước đó Ly Triển thậm chí còn không có đặt Sở Thần vào trong hàng ngũ đối thủ cạnh tranh.
Cường giả chân chính tại bậc thang thứ hai của Hồn Điện chỉ có Phương Trạch, La Băng và Ly Triển thực lực yếu nhất xếp hạng thứ ba, đây là đánh giá của cao tầng Hồn Điện trước khi đại hội Thiên Hạ Quyết diễn ra. Hầu như không người nào có thể rung chuyển nổi. Nếu như Sở Thần và Diệp Khuynh Tư có thể giết chết nhiều tù nhân như vậy, vậy thì thực lực Sở Thần rất có thể đã đạt tới trình độ sánh ngang La Băng, thậm chí là thiếu chủ Phương Trạch.
"Các ngươi … các ngươi, tại sao … sao tới cứu chúng ta?"
Ngoại trừ kinh ngạc vì thực lực của Sở Mộ, Ly Triển lại càng không hiểu nổi tại sao hai người này lại cứu mình. Coi như là thành viên Hồn Điện cũng không thể mạo hiểm vì cái người nửa chết nửa sống như hắn. Dù sao Thiên Hạ Quyết chính là cuộc thi vô cùng tàn khốc, những thành viên cùng một thế lực chém giết nhau là chuyện rất bình thường.
Nghe thấy Ly Triển hỏi câu này, Đình Lan liền quay đầu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Đây là lần thứ hai Sở Mộ cứu nàng, nói lời cảm ơn đã không đủ để biểu đạt sự cảm kích trong lòng nàng.
"Đây là hành vi trượng nghĩa thường thấy của Sở Thần, chính là áp dụng tinh thần và tôn chỉ của Hồn Điện chúng ta. Bất kể có phải là Thiên Hạ Quyết hay không, hễ thấy đồng bào gặp nạn thì hắn nhất định sẽ xuất thủ tương trợ."
Thượng Hằng mỉm cười vỗ vỗ bả vai Sở Mộ, giọng nói vô cùng hào sảng.
Sở Mộ trực tiếp dùng bản mặt xem thường nhìn hắn, thản nhiên nói:
"4 gã tù nhân cấp tám, 12 gã tù nhân cấp bảy, tổng cộng là một tỷ tư. Ta cần một khoản tài chính khổng lồ cường hóa Hồn sủng."
Thượng Hằng nghe Sở Mộ nói câu này liền ngơ ngẩn, chẳng lẽ nguyên nhân Sở Mộ xuất thủ là vì chiếc nhẫn tù nhân?
Đình Lan cũng sững sờ nhìn thẳng vào mặt Sở Mộ.
Qua một hồi lâu, Đình Lan mới phát hiện cái tên Sở Mộ này có một khuyết điểm rất lớn, đó là quá thành thực rồi.
Coi như là đến vì tiền cũng không cần thiết nói ra nha? Giống như sự kiện lần trước tại Phược Phong thánh vực, nếu hắn không nói cần có Phược Phong Linh, Đình Lan nhất định sẽ rất là cảm động vì hành động nghĩa hiệp của hắn.
Diệp Khuynh Tư chỉ cười cười nhàn nhạt, dùng hồn niệm nói với Sở Mộ:
"Danh lợi cùng thu tại sao không cần nhỉ? Nghe Đình Lan nói lần trước ngươi cũng làm y như vậy."
Sở Mộ quay đầu lại chợt thấy nụ cười lúm đồng tiền mê người trên mặt Diệp Khuynh Tư, lúc này mới ngại ngùng cười trừ:
"Ngoại trừ nàng ra, ta không bao giờ làm chuyện lỗ vốn."
"Lại không đứng đắn..."
Gương mặt Diệp Khuynh Tư lập tức đỏ ửng, không dám nhìn vào "vẻ mặt chân thành" của Sở Mộ nữa.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com"Vù vù vù vù!"
Một trận khí lưu hỗn loạn từ trên không trung cuốn tới, ngay sau đó là bóng tối bao phủ mấy người bọn họ vào trong.
"Đội hộ vệ tới!"
Thượng Hằng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gã hộ vệ mặc khải giáp bạc đang bay đến.
Gã hộ vệ này vừa tới nơi đã nhận ra một đống thi thể trải dài khắp sườn núi cũng phải lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn nhanh chóng ra lệnh cho Dực hệ Hồn sủng hạ xuống bên cạnh đám người Sở Mộ.
"Những người này là các ngươi giết?"
Gã hộ vệ kinh ngạc hỏi.
Nơi này có gần 30 cỗ thi thể Hồn sủng, hơn nữa đều là mười đoạn cấp thống lĩnh trở lên, dựa vào đội hình năm người giết chết một đống Hồn sủng và mười mấy tù nhân đúng là chuyện hiếm thấy. Phải biết rằng ngay cả bản thân gã hộ vệ cũng không nắm chắc một mình có thể đối phó nhiều địch nhân như vậy.
"Chúng ta có người bị trọng thương, cần phải mau chóng chữa trị, làm phiền hộ vệ đại ca dẫn chúng ta rời khỏi Thiên Thọ sơn."
Đình Lan chỉ vào Ly Triển đang mê mán nói.
Đột phá cảnh thứ tám đã là cực hạn của Đình Lan, nàng bây giờ chỉ muốn dẫn Ly Triển trở lại Hồn Điện, sau đó nhờ Đức Lão linh sư kiểm tra tình huống cho hắn.
Gã hộ vệ phát hiện Ly Triển nằm ngây đơ trên tảng đá cũng không nói nhiều lời, vội vàng nhảy xuống đặt Ly Triển lên trên lưng Dực hệ Hồn sủng.
"Dực hệ Hồn sủng của ta chỉ có thể mang theo một người, quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thăng bằng và tốc độ. Ta trước tiên dẫn hắn xuống núi và cho người trị liệu." Gã hộ vệ mở miệng nói.
Lúc này Đình Lan và Thượng Hằng đã có ý định thối lui khỏi đột phá cảnh, nhưng mọi người đều biết tính mạng Ly Triển quan trọng hơn, cần phải được trị liệu kịp thời. Cho nên bọn họ liền gật đầu để cho gã hộ vệ dẫn Ly Triển xuống núi, mọi người đưa mắt nhìn Dực hệ Hồn sủng từ từ bay lên nhanh chóng biến mất dưới chân núi.
"Chúng ta rời khỏi nơi này nhanh đi!"
Sở Mộ mở miệng nói.
Sở Mộ cảm thấy gã tù nhân cường giả kia rất có thể đang ở chung quanh đây, lưu lại ở chỗ này càng lâu lại càng nguy hiểm. Cho tới bây giờ vẫn không thể đoán được thực lực của tên đó cao thâm tới mức nào, nếu tránh được thì cứ tránh cho tốt.
Sở Mộ không muốn bại lộ thực lực chân chính quá sớm, nếu gặp phải cường giả sẽ tiêu hao quá nhiều lực chiến đấu làm ảnh hưởng đến tiến trình đột phá cảnh sau này. Vì thế hắn lập tức ra lệnh cho Ma Thụ chiến sĩ buông thả rễ cây bám vào vách núi, tạo thành bậc thang thật dài men theo vách đá cứng rắn lên thẳng phía trên.
Vách đá dựng đứng vốn không có điểm dừng chân, Ma Thụ chiến sĩ chậm chạp khống chế rễ cây lan tràn lên trên cao giúp cho mọi người di chuyển dễ dàng hơn.
"Sở Thần, chúng ta dự định rời khỏi cuộc thi, ta không muốn liên lụy đến các ngươi."
Đình Lan thấy Sở Mộ chuẩn bị dẫn bọn họ tiếp tục đi tới liền mở miệng nói.
Phần lớn Hồn sủng của Thượng Hằng đã bị trọng thương, tiếp tục chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì, cho nên hắn quyết định từ bỏ đột phá cảnh cùng với Đình Lan.
"Chung quanh đây có một gã tù nhân thực lực rất mạnh, nếu các ngươi gặp phải hắn trước khi hộ vệ quay lại sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên các ngươi trước tiên đi theo chúng ta rời khỏi nơi này."
Diệp Khuynh Tư lập tức giải thích.
"À, vậy đành phải phiền toái các ngươi lần nữa." Đình Lan gật đầu nói.
Ban đêm, gã hộ vệ dẫn Ly Triển xuyên qua sương mù và khe núi từ từ rời khỏi Đông sơn.
Gã tuyển thủ này quả thật bị thương rất nặng, cần phải nhanh chóng tiếp nhận trị liệu, cho nên gã hộ vệ không dám chậm trễ chút nào.
Phi hành đại khái gần nửa giờ, phía trước gã hộ vệ bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu vàng kim.
Đội ngũ hộ vệ cũng có phân chia cấp bậc, hộ vệ giáp vàng thực lực mạnh nhất, kế tiếp là hộ vệ giáp bạc, cuối cùng mới là hộ vệ giáp đồng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Gã nam tử giáp vàng cưỡi Dực hệ Hồn sủng bay lại gần hỏi.
"Có nhóm lớn tuyển thủ bị tù nhân công kích, trong đó có một người trọng thương cần phải tiếp nhận trị liệu. Vị trí khe vực giữa núi còn có hai gã tuyển thủ khác muốn rời khỏi cuộc thi, nếu như ngươi thuận đường thì bay đến đó dẫn bọn họ trở về đi."
Ngân khải hộ vệ nói.
"Là tuyển thủ của thế lực nào?" Kim khải hộ vệ hỏi tiếp.
"Là thành viên Hồn Điện, ta nhìn thấy Đình Lan tiểu thư, còn có Sở Thần gần đây danh tiếng cực thịnh." Ngân khải hộ vệ nói.
"Cứu người quan trọng hơn, ta trước tiên xuống núi."
"Ừ, đi đi!"
Kim khải hộ vệ gật đầu nói.
Ngân khải hộ vệ mang theo Ly Triển vội vàng bay đi, khuôn mặt Kim khải hộ vệ ẩn dưới mũ giúp bỗng nhiên lóe lên tia sáng âm lãnh.
Sắc mặt gã nam tử này tái nhợt, có vẻ như vừa trải qua một trận bệnh hoạn rất nặng. Nhưng mà cặp mắt sắc bén và đầy sát khí kia làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
"Ban đầu nếu không phải vì Lam Vũ Yêu Linh Hoàng chuẩn đế hoàng tồn tại, cho dù ngươi có hóa thân Bán Ma cũng sẽ bị Hạ Nghiễm Hàn ta bóp chết dễ dàng. Bây giờ bản thân ta muốn nhìn xem ngươi lấy cái gì để chống lại ta?"
Gã nam tử mỉm cười tàn bạo.
Trong khoảng thời gian từ khi cảnh thứ tám bắt đầu, hắn vẫn luôn quanh quẩn trên không trung tìm kiếm tung tích Sở Mộ, hiện tại rốt cuộc đã có đầu mối đương nhiên hắn sẽ không để cho Sở Mộ bình an rời khỏi.
Gã hộ vệ mặc áo giáp vàng này chính là Hạ Nghiễm Hàn, kẻ thù không đội trời chung của Sở Mộ.
Ban đầu ở Yêu Linh Gia, Hạ Nghiễm Hàn không dám triệu hoán chủ sủng chân chính, bởi vì e ngại bá chủ Mê giới cho nên Tang Hoàng Sa Long cao đẳng quân chủ là Hồn sủng tiềm lực lớn nhất của hắn mới bị mất mạng oan uổng.
Lúc ấy Tang Hoàng Sa Long chỉ có bảy đoạn, nếu như không chết điều huấn cho đến bây giờ cũng sẽ tiếp cận mười đoạn, cường hóa chiến lực vài lần khẳng định lên tới quân chủ đỉnh phong. Mà mười đoạn Tang Hoàng Sa Long quân chủ đỉnh phong chính là vương bài của Hạ Nghiễm Hàn dùng để tranh quyền đoạt vị. Từ đó có thể thấy được hắn tổn thất to lớn như thế nào sau khi trận chiến kia kết thúc.
Có mười đoạn Hồn sủng quân chủ đỉnh phong hay không sẽ dẫn đến địa vị và thân phận khác nhau hoàn toàn, nhưng mà hết thảy những điều đó đã bị trận chiến tại Yêu Linh Gia hủy diệt. Những đầu Hồn sủng chiến lực cao cấp của hắn đều bị Sở Mộ bóp chết từ trong trứng nước.
Bây giờ Hạ Nghiễm Hàn đã điều dưỡng thương thế tạm thời ổn định, bản thân hắn chỉ còn ba con chủ sủng tồn tại, nhưng mà ba con chủ sủng này chính là thực lực chân chính của Hạ Nghiễm Hàn.
"Ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà nhẹ nhàng nhảy lên trên mấy tảng đá lởm chởm quay đầu dò xét bốn phía, sau đó mới trở lại bên cạnh Sở Mộ.
"Có hai gã tù nhân?" Sở Mộ hỏi.
"Ô ô …"
Tiểu Mạc Tà gật đầu xác nhận.
Cho đến lúc này Sở Mộ tổng cộng đã thu hoạch hai tỷ tư vào túi, nhưng khoản tiền này nhất định là chưa đủ cường hóa Hồn sủng. Nếu có tù nhân xuất hiện gần đây thì hắn sẽ không ngần ngại kiếm thêm chút tiền.
"Các ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này, ta sẽ trở lại nhanh thôi!"
Sở Mộ xoay người lại nói với ba người Diệp Khuynh Tư, Đình Lan và Thượng Hằng.
Trải qua Diệp Khuynh Tư tiến hành trị liệu các loại, vết thương trên người Đình Lan và Thượng Hằng đã khôi phục hơn phân nửa. Hai người không có bị thương linh hồn, chỉ cần hồi phục hồn lực và Hồn sủng lành lặn vẫn có thể phát huy ra lực chiến đấu rất mạnh.
Đêm đã khuya, Diệp Khuynh Tư để cho Linh Âm Thiếp bố trí một vài loại bẫy rập có tác dụng thôi miên, phòng ngừa địch nhân đánh lén.
"Các ngươi nghỉ ngơi đi, nơi này tương đối an toàn."
Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói.
Thượng Hằng gật đầu một cái, quả thật là hắn mỏi mệt lắm rồi, bộ dạng uể oải ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tảng đá lớn nghỉ ngơi. Đình Lan và Hồn sủng ngồi xuống bên cạnh, nàng trải qua hàng loạt cảm xúc vui mừng và lo lắng đúng là cần phải có một giấc ngủ để bình ổn trạng thái.
Bên kia núi, Sở Mộ đứng cạnh hai cỗ thi thể tù nhân cấp bảy, lặng lẽ cầm lấy chiếc nhẫn trên tay chúng.
Cộng thêm hai chiếc nhẫn tù nhân này thì Sở Mộ tổng cộng đã thu hoạch trên ba tỷ tài chính.
Dựa theo Sở Mộ đoán chừng mấy ngày sau số lượng tù nhân và tuyển thủ sẽ giữ vững ở trạng thái cân bằng, khi đó Sở Mộ muốn tiếp tục nhận được chiếc nhẫn tù nhân nhất định phải tranh đoạt từ trong tay tuyển thủ khác.
Đến lúc đó sẽ diễn biến thành quyết đấu giữa tuyển thủ và tuyển thủ.
Giải quyết xong hai gã tù nhân, Sở Mộ chậm rãi quay trở về đường cũ.
"Ô ô ô!"
Bỗng nhiên tiểu Mạc Tà kêu lên mấy tiếng cảnh báo Sở Mộ.
Sở Mộ tập trung chú ý mặt đất phía trước liền phát hiện chút ít chất dịch sềnh sệch dính trên nham thạch, nhìn qua giống như là chất dịch trong cơ thể Trùng hệ Hồn sủng.
"Đây … tại sao cảm giác hơi giống trùng dịch của Lam Thực Trùng Quái?" Sở Mộ âm thầm tự nhủ.
Sở Mộ hiển nhiên là biết rõ Lam Thực Trùng Quái, hắn nhớ rõ thứ này là chất dịch trong cơ thể đám quái vật kinh tởm kia. Trong lòng hắn âm thầm kỳ quái chẳng lẽ cảnh thứ tám có người khống chế Hồn sủng Bách Mẫu?
"Đã khô rồi, nhìn qua có vẻ lưu lại tương đối lâu." Sở Mộ lầm bầm một câu.
"Ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà cũng gật đầu phụ họa, bộ dạng vô cùng khả ái.
"Tiếp tục đi tới trước, mau chóng trở về cảnh báo cho đám người Diệp Khuynh Tư, cần phải chuẩn bị sẵn sàng hết thảy mọi tình huống có thể phát sinh. Nếu như đây thật sự là Lam Thực Trùng Quái, vậy thì tình cảnh bọn họ cực kỳ nguy hiểm, lấy năng lực ẩn hình cường đại của chúng nó nhất định sẽ uy hiếp tới tính mạng của mọi người."
Trong lòng Sở Mộ càng lúc càng gấp gáp.
Một lát sau Sở Mộ đã quay trở về chỗ cũ, cũng may là tình huống nơi này vẫn còn bình thường. Hắn vội vàng thông báo tin tức Lam Thực Trùng Quái xuất hiện cho Diệp Khuynh Tư biết.
Diệp Khuynh Tư nghe xong liền cau mày rơi vào trầm tư, Lam Thực Trùng Quái đúng là rất khó đối phó, nhất là năng lực ẩn hình cường đại vượt xa Yêu Linh Hồn sủng, nếu không cẩn thận sẽ bị đột kích mất mạng ngay lập tức.
"Cái gã tù nhân khống chế Lam Thực Trùng Quái hẳn là không có mặt ở nơi này, triệu hoán Tử Sam Mộng Thú ra ngoài cảnh giới đi. Nếu có tình huống khác thường nó sẽ kịp thời cảnh báo."
Sở Mộ nói với Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư gật đầu đồng ý, niệm chú ngữ thu hồi Băng Hỏa Yêu Tinh tốc độ chậm vào trong không gian Hồn sủng, sau đó triệu hồi ra Tử Sam Mộng Thú.
Tử Sam Mộng Thú có năng lực cảm giác mạnh hơn Dạ Lôi Mộng Thú rất nhiều, hiện tại Sở Mộ là chủ công nên Dạ Lôi Mộng Thú không thích hợp chiến đấu. Sở Mộ mới để cho nó nghỉ ngơi trong không gian Hồn sủng xem như tiết kiệm một chút hồn lực.
Diệp Khuynh Tư đưa cho Sở Mộ một bình dược tề khôi phục hồn lực, mở miệng nói:
"Cho ngươi, tối nay tranh thủ tĩnh tu khôi phục hồn lực tiêu hao hồi chiều đi."
Sở Mộ lập tức phục dụng dược tề hồn lực, cảm giác dược lực bắt đầu di chuyển trong người liền xếp bằng tĩnh tu. Ở đây có Diệp Khuynh Tư cảnh giới nên hắn tương đối an tâm.
"Ô ô ô!"
Sở Mộ đã tiến vào trạng thái tĩnh tu, thông thường tiểu Mạc Tà sẽ vô cùng tự giác nhảy vào trong ngực Sở Mộ nằm ngủ. Nhưng mà lần này Mạc Tà không có làm như vậy, ngược lại biểu hiện ra tinh lực tràn đầy chạy tới đùa giỡn với Ma Thụ chiến sĩ.
"Sở Mộ, tiểu Mạc Tà của ngươi gần đây hình như rất là hoạt bát?"
Diệp Khuynh Tư ngồi ở bên cạnh Sở Mộ, mỉm cười vui vẻ nhìn tiểu Mạc Tà quậy phá.
Sở Mộ nghe thế liền mở mắt ra, phát hiện tiểu Mạc Tà nghịch ngợm nhảy lên đầu Lôi Đình Kiếm Sí Sư cào cào bứt ra cọng lông chim chỉ biết cười khổ nói:
"Ừ, gần đây nó rất khó ngủ, trước kia chỉ cần ăn no là ngủ luôn tới sáng."
Thân hình Lôi Đình Kiếm Sí Sư cao lớn uy vũ, nhưng nó thật sự bất đắc dĩ không biết làm gì. Tốc độ tiểu Mạc Tà quá nhanh cứ nhảy tới nhảy lui, làm sao cũng không thể chạm vào được, vì thế nó đành phải buồn bực để mặc cho tiểu hồ ly quấy rối bộ lông trên người mình.
"Hồn sủng xuất hiện tình huống dị thường chính là một loại dấu hiệu đặc biệt, ngươi cần phải lưu ý cẩn thận."
Diệp Khuynh Tư nhắc nhở Sở Mộ.
"Tình huống đặc biệt?"
Sở Mộ nhíu mày suy tư.
Nói thật ra Mạc Tà cách lần trước dị biến cũng lâu lắm rồi, hơn nữa Sở Mộ nhớ là Ly lão nhi từng nói với mình lúc ban đầu Chiến Dã rơi xuống vực sâu thì trạng thái Mạc Tà vô cùng kỳ lạ.
Lúc đó Sở Mộ đang hồn mê bất tỉnh cho nên không biết Mạc Tà xuất hiện tình trạng dị thường.
"Mạc Tà, tới đây."
Sở Mộ cười cười gọi Mạc Tà tinh lực dư thừa trở về bên cạnh mình.
Tiểu Mạc Tà lắc lư chín cái đuôi khả ái nhảy vào trong ngực Sở Mộ, không ngừng đưa cái đuôi lông mềm như nhung cọ cọ gương mặt hắn, từ đầu đến cuối Mạc Tà hoạt động chưa từng ngừng nghỉ.