Sủng Mị

Chương 625: Nguy hiểm nối tiếp hiểm nguy

"Ngươi sai lầm rồi, tháp tính mạng sáng tạo ra chế độ cấp bậc, đồng thời cho phép dị biến tồn tại nhất định là có điều kiện ước thúc. Đặc biệt là không bao giờ có sinh vật hoàn mỹ, thậm chí ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, Hồn sủng cấp đế hoàng chưa chắc là đối thủ của Hồn sủng cấp nô bộc."

Ly lão nhi nói như chém đinh chặt sắt.

"Hồn sủng cấp đế hoàng không phải là đối thủ của Hồn sủng cấp nô bộc?"

"Nói đùa gì vậy? Đây là vi phạm thường thức."

Sở Mộ nghe mà u mê luôn.

"Ngươi có nói ngược không đó?"

Rốt cuộc Sở Mộ không nhịn nổi nhắc nhở Ly lão nhi một câu.

"Dĩ nhiên là không!"

Cách đây rất lâu, nhân loại các ngươi thật ra chính là một bộ phận của chủng tộc Hồn sủng, bởi vì nhân loại các ngươi quá nhỏ yếu, thời gian sinh tồn trên dòng lịch sử không lâu nên rất nhiều nhận thức sai lầm. Ta nói cho người biết, dõi mắt nhìn khắp tháp tính mạng, nếu như để cho tất cả Hồn sủng cấp nô bộc và Hồn sủng cấp đế hoàng tụ lại chém giết chung một chỗ, bại trận nhất định là cấp đế hoàng."

Ly lão nhi thấy Sở Mộ đã bị mình nói đến u mê, ngược lại mỉm cười dào dạt đắc ý, nói tiếp:

"Hiển nhiên còn có một cách khác để phán đoán, cách này chính là tính toán số lượng sinh sôi nẩy nở. Cấp đế hoàng hiển nhiên là có lực lượng hủy diệt cường đại, có thể dựa vào sức một mình hủy diệt hàng nghìn hàng vạn tính mạng cấp nô bộc. Nhưng mà chúng nó bị năng lực sinh sản hạn chế nghiêm trọng, giả thiết thế này, 100 triệu sinh vật cấp nô bộc thực lực tương đương với một Hồn sủng cấp đế hoàng. Ngươi cảm thấy 100 triệu cấp nô bộc có tỷ lệ xuất hiện cao hơn, hay là Hồn sủng cấp đế hoàng cao hơn? Phải biết rằng ở trong một lãnh thổ bất kỳ đều có hàng trăm triệu sinh vật cấp nô bộc, nhưng có bao nhiêu địa phương sinh ra Hồn sủng cấp đế hoàng?"

Ly lão nhi cười cười nói.

"Khái niệm vĩ mô cỡ này ta hiểu không nổi, thế nhưng dị biến là tồn tại đặc thù của tháp tính mạng, điều này làm cho ta thật sự kinh ngạc." Sở Mộ lắc đầu than thở.

Sau khi nói xong, Sở Mộ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói:

"Không đúng, ví dụ như Thiên Thương Thanh Chập Long thì sao?"

"Đó là phân liệt, nó phân liệt ra đời sau thực lực yếu hơn, thua kém Thiên Thương Thanh Chập Long một cấp bậc. Thiên Thương Thanh Chập Long là sinh vật của vận mệnh, cái gọi là vận mệnh để sau này từ từ ta nói rõ. Tương tự như thế, Trùng hệ Bách Mẫu, Ma Nghĩ tộc (kiến), Tà Phong tộc (ong), chúng nó đều lấy phương thức phân liệt sinh sôi nẩy nở đời sau."

Ly lão nhi chậm rãi nói.

"Được rồi, ngươi chuyển chủ đề về lại dị biến giùm cái. Ví dụ như ta bây giờ có một con Hồn sủng mang huyết thống dị biến, có điều kiện hạn chế gì không?"

Chuyện Sở Mộ muốn biết nhất là làm thế nào để cho Mạc Tà hoàn thành dị biến, mấy thứ khác từ từ tính sau cũng được.

Về phần Ly lão nhi nói đến tháp tính mạng và những chuyện thế giới quan vĩ mô kia hoàn toàn vô dụng đối với Sở Mộ. Khái niệm đó quá xa xôi, mơ hồ hiện tại không chạm tới nổi.

"Tối trọng yếu là phải có huyết thống dị biến, sau đó là xuất hiện dấu hiệu dị thường. Nếu thỏa mãn điều kiện đó là có thể dị biến."

Ly lão nhi nói.

"Vậy tiếp tục giả thiết, nếu ta có một con Hồn sủng huyết thống dị biến, hiện tại nó đang ở thời kỳ sắp sửa dị biến, như vậy ta nên làm gì bây giờ?" Sở Mộ hỏi.

"Chuyện này rất đơn giản, cứ đi chiến đấu, một khi Hồn sủng chiến đấu sẽ phát hiện thực lực của mình không đủ, nó sẽ khẩn cấp muốn tăng cường thực lực. Linh hồn và nội tâm đồng thời xung kích sẽ có khả năng phát sinh dị biến."

"Dĩ nhiên, nếu như bản thân ngươi đẳng cấp quá thấp thì Hồn sủng không thể nào tiến hành dị biến, lực lượng hồn ước sẽ chế trụ không cho Hồn sủng dị biến, nhằm tránh khỏi trường hợp thực lực Hồn sủng quá mức cường đại đả kích tinh thần chủ nhân."

Nghe Ly lão nhi nói xong câu này, trên mặt Sở Mộ lập tức lộ vẻ bừng tỉnh.

Giờ phút này Sở Mộ đột nhiên tỉnh ngộ:

"Mạc Tà dị biến thất bại là bởi vì hồn niệm của mình quá thấp."

Nếu như Hồn sủng mạnh hơn Hồn sủng sư quá nhiều sẽ xuất hiện tình trạng trốn tránh.

Vì thế trong quá trình Hồn sủng sư tu luyện thường thường sẽ bắt đầu từ cấp nô bộc thấp nhất, sau đó mới từng bước từng bước đi lên đẳng cấp cao hơn.

Tại cấp bậc Hồn Đồ không thể nào khống chế Hồn sủng cao cấp, cho dù tài chính dư thừa hay trưởng bối lão luyện trợ giúp cũng không được.

Vì vậy các thế lực lớn ước thúc thanh niên đồng lứa rất nghiêm khắc, bất kỳ một Hồn sủng sư nào cần phải ưu tiên rèn luyện bản thân mình, chứ không phải tranh thủ trợ giúp từ nơi khác thu nhận Hồn sủng cao cấp. Các thế lực lớn chỉ có thể cung cấp hoàn cảnh thuận lợi nhất cho thanh niên đồng lứa từ từ phát triển.

Thực lực Sở Mộ tăng trưởng rất nhanh, một phương diện là vì thiên phú của hắn cực cao, thuở nhỏ đã thể hiện ra năng lực tu luyện hồn niệm mạnh me vượt trội. Một phương diện khác là vì Hồn sủng trốn tránh và Bạch Yểm Ma không ngừng kích thích, khiến cho Sở Mộ bắt buộc phải liên tục tu luyện, nếu không kịp đề thăng thực lực chắc chắn hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Có thể nói phần lớn cường giả trung niên đồng lứa chỉ đạt tới cấp bậc Hồn Chủ, bất kỳ người nào bước vào cấp bậc Hồn Hoàng đều trở thành bá chủ một phương, đức cao vọng trọng, địa vị cao quý được người người ngưỡng mộ.

Sở Mộ có thể đạt tới năm niệm Hồn Chủ ở độ tuổi này đúng là vô cùng hiếm có, ít nhất tại bậc thang thứ hai khẳng định không có tuyển thủ nào hồn niệm cao hơn hắn.

Chẳng qua là Sở Mộ không nghĩ tới mình đã có hồn niệm cường đại như thế vẫn không đủ so với Mạc Tà, lại càng không ngờ tới điều này trở thành hạn chế cho Mạc Tà chủng tộc dị biến.

"Ly lão nhi, nếu như Mạc Tà của ta dị biến, vậy thì ta cần phải đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng mới đủ điều kiện hả?"

Sở Mộ nghi ngờ hỏi.

Mạc Tà hoàn thành chủng tộc dị biến rất có thể sẽ tăng cường lên tới quân chủ đỉnh phong, thậm chí là chuẩn đế hoàng. Nếu thật sự là chuẩn đế hoàng, chẳng phải là Sở Mộ phải đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng? Đây chính là điều kiện quá mức xa xôi rồi.

"Không cần, đẳng cấp chủng tộc hiện tại của Mạc Tà là thống lĩnh hoàn mỹ. Tiếp theo dị biến chính là quân chủ hoàn mỹ. Ngươi chỉ cần đạt tới bảy niệm Hồn Chủ sẽ không tạo thành trở ngại cho nó chủng tộc dị biến. Thiếu chủ, ngươi phải suy nghĩ thực tế một chút, tiểu hồ ly của ngươi đã dị biến một lần tại Tây Giới, chuyện này đã vô cùng hiếm thấy, Không thể nào lại dị biến lần nữa."

Ly lão nhi nói.

"Thì ra đạt tới bảy niệm là được rồi."

Sở Mộ thật sự vui mừng, hiện tại chính mình đã nằm giữa năm niệm và sáu niệm, có thể nói chỉ cần tĩnh tu vài buổi tối là có thể tăng cường lên tới sáu niệm.

Đến lúc đó chỉ còn cách bảy niệm một bước ngắn. Một khi đạt tới bảy niệm thì hắn sẽ có một con Hồn sủng đẳng cấp chiến lực tương đương chuẩn đế hoàng.

Ban đầu ở Trạm Ly giới, chủ sủng mạnh nhất của một vị giới chủ chẳng qua là một con chuẩn đế hoàng mà thôi. Chỉ cần bước vào bảy niệm, Sở Mộ sẽ có một con Hồn sủng đủ sức chống lại giới chủ.

Nghĩ đến Mạc Tà sắp sửa dị biến tăng cường lên tới chuẩn đế hoàng, nội tâm Sở Mộ lại càng mênh mông không dứt, chỉ oán hận một điều hiện tại không thể trực tiếp ngồi xuống tĩnh tu.

"Sáu niệm, sáu niệm, trước tiên sáu niệm cái đã."

Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.

Sáu niệm và bảy niệm là một đoạn chênh lệch không nhỏ, trừ phi mỗi một con Hồn sủng của Sở Mộ đột nhiên tăng vọt thực lực. Nếu không, lấy tốc độ tu luyện bình thường sẽ phải mất tới mấy tháng, đến khi đó Thiên Hạ Quyết đã kết thúc từ lâu rồi.

Sở Mộ thay đổi Hồn sủng và thi triển hồn kỹ đã tiêu hao rất nhiều hồn lực. Vì thế Sở Mộ muốn khôi phục hồn lực trở về trạng thái đỉnh phong phải mất chừng hai ngày.

Mà Diệp Khuynh Tư đưa dược tề hồn lực vào lúc này hiển nhiên là có tác dụng rõ ràng, lấy tốc độ khôi phục thế này chỉ đến hừng đông là hồn lực Sở Mộ sẽ tràn đầy như cũ.

Hình như là do tác dụng của dược tề hồn lực xung kích, cho nên thời điểm hồn lực Sở Mộ dần dần toàn thịnh bỗng nhiên tăng cao hơn một chút.

"Có hi vọng!"

Sở Mộ cực kỳ vui mừng khi nhận ra điều đó, lập tức tập trung hồn niệm vào trong linh hồn bắt đầy thúc đẩy tiến trình thăng cấp.

Quang mang màu xanh dần dần lộ ra bên ngoài thân thể Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư ngồi ở bên cạnh liền nhận ra tình huống khác thường của hắn.

"Chuẩn bị lên cấp sao?"

Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng lẩm bẩm.

Diệp Khuynh Tư lập tức lấy ra một bình dược tề hồn lực từ trong không gian giới chỉ của mình.

Loại dược tề hồn lực này chính là cho những Hồn sủng sư chuẩn bị lên cấp. Nếu như phục dụng trong quá trình đột phá sẽ gia tăng tỷ lệ thành công.

Diệp Khuynh Tư mở nắp bình dược tề bình, dùng hồn niệm nói với Sở Mộ:

"Mau uống vào, nó sẽ trợ giúp ngươi đột phá rào cản."

Sau khi nói xong, Diệp Khuynh Tư dốc ngược bình dược tề vào trong miệng Sở Mộ.

Sở Mộ ngoan ngoãn há miệng ra để cho Diệp Khuynh Tư đổ dược tề vào.

Sở Mộ bây giờ đang ở trạng thái tĩnh tu, không thể nào phân thần khống chế thân thể làm việc khác. Cho nên dược dịch tự nhiên theo cổ họng của hắn trôi xuống dạ dày.

Diệp Khuynh Tư đổ dược tề vào miệng Sở Mộ xong còn cẩn thận lau miệng cho hắn, sau đó lo lắng ngó chừng trong lòng suy nghĩ mông lung.

Dược dịch thông qua thân thể truyền đến linh hồn Sở Mộ, đúng lúc biến thành trợ lực giúp đỡ hắn vững bước tiến vào cảnh giới sáu niệm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống khe vực u ám, không gian nơi này rất tối, chỉ có làn gió thỉnh thoảng lướt qua mang theo thanh âm vi vu nhè nhẹ.

Ánh sáng xanh trên người Sở Mộ từ từ tản mát, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào mắt hắn đầu tiên chính là đầu tóc mềm mại bóng mượt, Sở Mộ quay đầu lại liền phát hiện không biết từ lúc nào Diệp Khuynh Tư đã tựa đầu vào vai mình, an tĩnh ngủ.

Diệp Khuynh Tư đã quen chung đụng với Sở Mộ, buổi tối hắn thường tiến vào trạng thái tĩnh tu, cho đến hừng sáng mới ngủ chừng một, hai canh giờ.

Còn Diệp Khuynh Tư sẽ tựa vào vai hắn ngủ rất ngon, có lẽ trong tâm trí nàng rất an tâm giao phó hết thảy cho hắn. Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì, hoàn toàn thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi.

Ánh trăng sao chiếu vào khuôn mặt mỹ lệ của Diệp Khuynh Tư, nàng đã ngủ say mất đi thần sắc lạnh nhạt ngày thường. Lúc này đây chỉ còn lại vẻ ngây thơ và quyến rũ làm cho Sở Mộ nhìn tới xuất thần, mặt mày ngơ ngác.

Diệp Khuynh Tư không phải là nữ hài tử tham ngủ, khi tia nắng đầu tiên chiếu lên gương mặt tinh xảo, nàng cũng chậm rãi mở mắt.

Khi nàng vừa mở mắt chợt nhìn thấy Sở Mộ cười cười xấu xa, nhìn mình chằm chằm, nhất thời Diệp Khuynh Tư ngượng ngùng gương mặt đỏ bừng. Dưới ánh mặt trời rực rỡ càng tôn thêm vẻ đẹp mê người của nàng.

"Thành công?"

Diệp Khuynh Tư cúi đầu xuóng, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ, vốn còn kém một bước, còn phải mất vài ngày tĩnh tu mới có thể đột phá, ngươi cung cấp dược tề kia đã giúp ta một phen."

Sở Mộ cười nói.

"Đó là Hồn dịch, có tác dụng trợ giúp tăng cường hồn niệm." Diệp Khuynh Tư cười nói.

"Ta bây giờ đã là sáu niệm, có loại Hồn dịch nào trợ giúp tăng cường lên tới bảy niệm trong khoảng thời gian ngắn không?"

Hai mắt Sở Mộ sáng lên, vội vàng hỏi tới.

"Ngươi mới vừa tiến vào sáu niệm, rất khó sử dụng dược tề trực tiếp đạt tới bảy niệm. Nhưng đúng là có Hồn dịch đặc thù phụ trợ, nếu ngươi có một đầu Hồn sủng tăng cường thực lực trên phạm vi lớn vào lúc này, hẳn là có chút hi vọng."

Diệp Khuynh Tư hồi đáp.

"Ngươi có thể điều chế loại dược tề đó không? Cần linh vật gì?"

Sở Mộ gấp gáp hỏi tới.

Bất kỳ một loại dược tề đặc thù nào nhất định cần rất nhiều tài liệu quý giá dùng để luyện chế.

"Ta đã điều chế một lọ cho mình sử dụng, nếu ngươi cần thì ta cho ngươi."

Diệp Khuynh Tư mở không gian giới chỉ, lấy ra một bình Hồn dịch màu hồng nhạt đưa cho Sở Mộ.

Sở Mộ hơi ngạc nhiên, mở miệng nói:

"Ngươi mất bao nhiêu thời gian điều chế ra thứ này?"

Cho dù là dược tề hồn lực hay là Hồn dịch đều là vật phẩm quý giá, hơn nữa có tiền cũng không mua được. Nhất là Hồn dịch có tác dụng trợ giúp Hồn sủng sư tăng cường hồn niệm lại càng quý hiếm. Phải biết rằng những người đạt tới chín niệm Hồn Sư tuyệt đối sẽ không tiếc tiền mua loại dược tề này trợ giúp đột phá rào cản của cấp bậc Hồn Chủ. Vì thế hắn có thể hiểu được mức độ quý giá của loại dược tề này.

"Không sao, ta vẫn có thể điều chế."

Diệp Khuynh Tư mỉm cười nhàn nhạt, cũng không có ý định trả lời cụ thể.

"Khuynh Tư, ngươi cứ đối xử với ta tốt như vậy, ta sẽ xấu hổ, thật sự là ta còn chưa có làm gì cho ngươi."

Sở Mộ gãi gãi đầu nói với Diệp Khuynh Tư.

Sau khi Sở Mộ rời khỏi Yêu Linh Gia vốn đã không thể nào tiếp tục sử dụng Bán Ma hóa. Nhưng hắn vẫn phải sử dụng hai lần, mà hậu quả hai lần đó là do Diệp Khuynh Tư trợ giúp hóa giải. Nếu không trong đoạn thời gian này hắn không thể nào sống sót an nhàn như thế, ít nhất linh hồn nóng rực cũng khiến cho hắn trực tiếp hóa điên, không chết cũng phải mất đi ý thức.

Diệp Khuynh Tư nghe Sở Mộ nói như thế, ngược lại càng thêm ngại ngùng, nhỏ giọng nói:

"Ngươi tĩnh tu phục dụng một giọt là tốt rồi, quá nhiều sẽ có hại."

"Ừ, Khuynh Tư, ngươi yên tâm, di chúc của lão sư ngươi cứ giao cho ta."

Sở Mộ cảm thấy chỉ có cách đó mới giúp được Diệp Khuynh Tư, bằng không hắn sẽ áy náy. Chỉ riêng công việc phụ trợ và chữa thương hàng ngày đã giúp hắn giảm bớt không ít phiền toái rồi.

"Đừng quá miễn cưỡng."

Diệp Khuynh Tư nói tới đây đột nhiên ý thức được tâm thái của mình đã thay đổi. Trước kia nàng hi vọng Sở Mộ có thể giúp mình giành lấy di chúc lão sư, dù sao đồ vật bên trong đó cực kỳ trọng yếu đối với nàng. Nhưng mà chẳng biết tại sao cho tới bây giờ, nàng ngược lại không hi vọng Sở Mộ mạo hiểm vì mình.

Diệp Khuynh Tư biết Sở Mộ nhất định sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành những chuyện đã hứa hẹn, nhưng bậc thang thứ hai có rất nhiều cường giả. Nàng không muốn Sở Mộ gặp phải nguy hiểm chỉ vì lời hứa với mình.

"Chỉ cần những người khác không gây phiền toái quá lớn, cường giả bậc thang thứ hai không thể nào cản trở ta được."

Giọng nói Sở Mộ rất nghiêm túc.

Sở Mộ ám chỉ người khác hiển nhiên là Hạ Nghiễm Hàn và con rối của thiếu nữ trốn tránh, hai người đó là đại địch của Sở Mộ. Về phần cường giả bậc thang thứ hai thì Sở Mộ rất có lòng tin chiến thắng bọn họ.

"Hí hí hí!"

Diệp Khuynh Tư đang muốn nói chuyện gì đó bỗng nhiên nghe thấy Tử Sam Mộng Thú gào thét cảnh báo, thanh âm vô cùng gấp rút cho thấy nguy hiểm đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.

Sở Mộ lập tức đứng dậy, buông thả hồn niệm ra bốn phía tùy thời cảnh giác.

Sau khi đạt tới sáu niệm, năng lực cảm giác của Sở Mộ mạnh hơn Tử Sam Mộng Thú không ít, phạm vi bao trùm cũng rộng hơn một mảng lớn.

Chỉ lát sau Sở Mộ đã phát hiện dưới ánh mặt trời có thứ gì đó sinh vật đang ngọa nguậy.

Hết lần này tới lần khác Sở Mộ tập trung nhìn kỹ nhưng không có cách nào nhìn thấy rõ ràng.

"Là Lam Thực Trùng Quái."

Sở Mộ cả kinh trong lòng.

Trong nhận thức của Sở Mộ, có thể ẩn hình tới trình độ này chỉ có mỗi Lam Thực Trùng Quái.

Hơn nữa, Lam Thực Trùng Quái cấp bậc thấp chỉ có thể ẩn giấu thân hình trong đêm tối, về phần Lam Thực Trùng Quái cao cấp mới có năng lực ẩn hình dưới ánh mặt trời. Đồng thời ngay cả bóng dáng cũng không thể nhìn thấy.

"Đình Lan, Thượng Hằng, tỉnh, có địch nhân tiếp cận."

Sở Mộ lập tức đánh thức Đình Lan và Thượng Hằng đang ngủ say.

Hai người Đình Lan và Thượng Hằng cùng nhau thức tỉnh, bọn họ khẩn trương hạ lệnh cho Hồn sủng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Lôi Đình Kiếm Sí Sư của Thượng Hằng nhanh chóng đập cánh phát ra thanh âm vù vù, lực lượng Lôi điện lan tràn ra chung quanh tạo thành lĩnh vực do nó khống chế. Chỉ cần Thượng Hằng ra lệnh một tiếng, khu vực này sẽ lập tức bộc phát hóa thành vô số tia chớp oanh kích địch nhân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất