Cảnh thứ tám Thiên Hạ Quyết vẫn đang tiếp tục, đám tuyển thủ rút lui ra khỏi tranh tài càng lúc càng nhiều. Lúc này bọn họ đang khống chế Dực hệ Hồn sủng quanh quẩn trên bầu trời quan sát cuộc thi.
Tuy rằng những người này đã bị loại bỏ nhưng không có ai muốn trở về quá sớm. Tất cả mọi người đều muốn biết tuyển thủ nào giành được vinh quang cao nhất tại cảnh này.
Số lượng tù nhân giảm nhanh, chiếc nhẫn tù nhân rơi vào tay đám tuyển thủ càng lúc càng nhiều, những tù nhân may mắn không chết cũng sẽ được đưa ra khỏi Đông sơn.
Vì thế nhân số hiện diện tại Thiên Thọ Đông sơn giảm xuống rất nhiều, những người còn lưu lại trong chiến trường chắc chắn là cường giả mạnh nhất tại bậc thang thứ hai.
"Hình như là Hồn Điện Sở Thần? Không nghĩ tới hắn còn có thể vẫn kiên trì đến bây giờ, rất nhiều thanh niên cường giả thực lực xếp hạng trước mười cũng bị loại bỏ rồi."
Đám tuyển thủ quanh quẩn trên bầu trời lập tức tập trung vào thân ảnh Sở Mộ.
Cảnh thứ tám này quả thật là rất khó, ngay cả Ly Triển thực lực xếp hạng thứ ba Hồn Điện, Lục Sam Ly thực lực xếp hạng thứ ba Yểm Ma cung đã bị loại bỏ. Có thể nói hai người này nằm trong nhóm cường giả ẩn giấu trước kia, không ngờ rằng cả hai cũng bị loại tại cảnh thứ tám. Điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Số lượng tuyển thủ trên Đông sơn không còn nhiều lắm, có một số trong đó là những thành viên trước kia không được lưu ý nhiều lắm, nhưng có thể khẳng định toàn bộ đều là cường giả nhất lưu. Theo lý thuyết Hồn Điện Sở Thần vốn không nên xuất hiện ở trong hàng ngũ này mới đúng, mọi người không biết cái tên kia vận khí tốt, hay là hắn vẫn luôn giấu kín thực lực của mình.
"Thượng Hằng, thì ra ngươi lên đây bay lượn từ sớm rồi a...aa!"
Một gã nam tử khống chế Hồn sủng màu đen từ cách đó không xa bay tới.
Ánh mắt Thượng Hằng liếc về phía thanh âm phát ra lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Thì ra cái người bay tới chính là La Băng, thực lực xếp hạng thứ hai Hồn Điện. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới cường giả chỉ xếp hạng phía sau thiếu chủ Phương Trạch cũng bị loại bỏ tại cảnh thứ tám này.
"La Băng, chuyện gì xảy ra, tại … tại sao ngay cả ngươi cũng …?"
Đình Lan trợn to hai mắt nhìn sang La Băng, bộ dạng rõ ràng là không dám tin tưởng.
Bọn họ quá rõ thực lực La Băng như thế nào, lấy thực lực của hắn muốn tiến vào đến cảnh thứ chín, thậm chí cảnh thứ mười cũng không thành vấn đề.
"Ha hả, mới vừa rồi đám người kia thấy ta cũng đua nhau hô to gọi nhỏ."
La Băng mỉm cười tự giễu, mở miệng nói:
"Rất xui xẻo, gặp phải cái tên hung đồ Yểm Ma cung kia, hắn không nói một lời đã công kích ta."
"Yểm Ma cung? Chẳng lẽ là Khương Nghĩa Đằng."
Thượng Hằng trợn trừng hai mắt, quát lớn.
La Băng cười khổ nói:
"Ngoại trừ hắn thì còn ai nữa, vốn ta cho rằng gặp phải hắn đánh không lại cũng có thể chạy trốn, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà hắn mạnh hơn ta tưởng tượng rất nhiều, nhất là Hồn sủng Yểm Ma. Ài, xem ra Hồn Điện chúng ta chỉ có Phương Trạch mới ứng phó nổi."
"Ngươi chiến đấu với hắn bao lâu?"
Đình Lan mở miệng hỏi.
"Không tới năm phút, Hồn sủng của ta bại sạch." La Băng lắc đầu than thở.
"Ngay cả ngươi cũng kiên trì không nổi năm phút?"
Thượng Hằng cũng phải hít vào một hơi rét lạnh, La Băng là cường giả thứ hai tại Hồn Điện, không ngờ lại chiến bại trong đoạn thời gian ngắn như vậy
"Khó trách mới vừa rồi ta nghe thấy đám tuyển thủ bị loại bỏ nhắc tới, Hồn Điện chúng ta lần này không có hi vọng giành lấy vinh quang cuối cùng của bậc thang thứ hai."
Đình Lan thấp giọng nói.
Nguồn: http://truyen360.com"Đúng vậy, Ly Triển đã bị đào thải từ sớm, thân chịu trọng thương. Mặc dù ta không có tổn thất nhưng bây giờ hoàn toàn vô lực, chỉ còn lại có một mình Phương Trạch làm sao trụ nổi với cái đám hung đồ ác sát kia. Lúc nãy bay tới đây, ta gặp phải một nhóm tuyển thủ Yểm Ma cung, bọn chúng nhìn ta có vẻ hả hê, nói năng lỗ mãng thật sự là khó chịu. Nếu không phải đội hộ vệ còn ở đó, ta đã ra tay giáo huấn bọn chúng một trận."
La Băng tức giận nói.
Tuyển thủ bị đào thải hiển nhiêm là không có tư cách đạt được vinh quang, nhưng mà bọn họ biểu hiện vẫn lọt vào cặp mắt của nhóm cao tầng các thế lực lớn, từ đó phe phái lập trường thể hiện vô cùng rõ ràng.
"Không có chuyện gì, Hồn Điện chúng ta còn có Sở Thần."
Thượng Hằng cười cười nói.
"Sở Thần? Ờ, chỉ mong hắn có thể xông qua cảnh thứ tám là tốt rồi, Hồn Điện chúng ta tiến vào cảnh thứ chín cũng không đến nổi khó coi lắm!"
La Băng thở dài một hơi não ruột.
"Sở Thần chỉ xông qua cảnh thứ tám?"
Đình Lan và Thượng Hằng không cho rằng như vậy. Phải biết rằng mấy ngày hôm trước, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lục Sam Ly xếp hạng thứ ba Yểm Ma cung đã bị Sở Thần giày xéo triệt để.
Thời gian đã gần đến điểm cuối cảnh thứ tám, bây giờ phần lớn những tuyển thủ còn lưu lại Thiên Thọ sơn đều tụ tập ở chung quanh đỉnh núi cao nhất Thiên Thọ Đông sơn.
Đám tuyển thủ kia không có vội vã chạy lên đỉnh núi, bởi vì bất kỳ người nào xuất hiện ở trên đó đầu tiên chẳng khác nào khiêu khích tất cả tuyển thủ khác, sau đó biến thành đối tượng bị tập trung công kích.
Cho nên đám tuyển thủ đành phải dừng chân trên các sườn núi, hoặc là ẩn núp bên trong hang động nào đó chờ đợi thời gian cảnh thứ tám kết thúc.
Thế nhưng, khu vực chung quanh đỉnh núi Đông sơn không có rộng rãi nhiều lắm, chỉ cần có một số tuyển thủ đi lại sẽ lập tức phát sinh va chạm. Nhất là một ít tù nhân còn chưa bị đào thải vẫn liên tục lượn lờ gần đó, hao hết tâm tư để suy nghĩ tìm cách loại bỏ tuyển thủ.
Tuyển thủ và tù nhân đã tụ tập chung quanh ngọn núi cao nhất, đám khán giả bị loại bỏ cũng thành quần kết thành đội bay quanh Thiên Thọ Đông sơn, từ trên cao nhìn xuống chiến trường.
Đến thời điểm này, tất cả tuyển thủ đều lọt vào mắt đám khán giả hiếu kỳ kia. Những thành viên đến từ Hồn Minh, Yểm Ma cung, Hồn sủng cung, Hồn Điện, Thương Minh, Nguyên Tố môn và đông đảo thế lực nhỏ khác đều tự lập nhóm riêng, thời thời khắc khắc chú ý đến nhân vật đại biểu cho phe mình.
"Có người đi lên đỉnh núi."
Bỗng nhiên có mấy khán giả chỉ xuống đỉnh núi cao nhất, lớn giọng hét lên.
Dám đi lên đỉnh núi cao nhất khẳng định là khiêu chiến với tất cả tuyển thủ, nếu như không có thực lực kinh sợ mọi người thì đứng ở chỗ đó quả thực là tự tìm đường chết.
"Là ai đây? Không ngờ lại có can đảm như thế, hẳn là thực lực rất mạnh."
Đám tuyển thủ cũng vội vàng buông thả hồn niệm tập trung vào khu vực đỉnh núi.
"Là tiểu thái tử Yểm Ma cung -Khương Nghĩa Đằng."
"Đám người Yểm Ma cung đúng là lớn lối nha!"
Những thành viên Yểm Ma cung lập tức nở nụ cười đắc ý, có thể đứng trên đỉnh núi cao nhất cũng có nghĩa là đại biểu quyền uy chân chính.
Thế mà người kia lại là thành viên Yểm Ma cung, cho nên đám người Yểm Ma cung hiển nhiên là cảm thấy tự hào. Nhất là thời điểm Khương Nghĩa Đằng xuất hiện trên đỉnh núi hồi lâu vẫn không có người nào dám đi lên khiêu chiến.
"Không có can đảm thì đứng xa xa nhìn đi, tiểu thái tử Yểm Ma cung chúng ta chính là cường giả tối cường tại bậc thang thứ hai, không phục cứ bảo thiếu chủ Phương Trạch của các ngươi đi tới. Ha ha, đám người Hồn Điện chỉ là phế vật!"
Đám khán giả Yểm Ma cung nhất thời tinh thần tăng cao, bắt đầu cổ động chế giễu thành viên Hồn Điện.
Thành viên Hồn Điện bây giờ khí thế thua kém người ta, chỉ có thể cố gắng nén giận không biết nói gì.
Thiếu chủ Phương Trạch vẫn chưa có xuất hiện, từ trên độ cao năm trăm thước nhìn xuống cũng không thấy được thân ảnh thiếu chủ Phương Trạch ở nơi nào.
"Đám chó khốn kiếp kia, chưa gì đã đắc ý la lối rồi. Đã quên sáu năm trước Ly Ngân ta chà đạp chúng nó không còn hình người à?"
Ly Ngân nghe thấy đám người Yểm Ma cung lên tiếng chế giễu cũng tức giận không dứt.
Nhưng hắn là người thuộc đội hộ vệ, hiển nhiên không thể nào bay tới đánh người ta được, đành phải vô lực đứng nhìn không có biện pháp nào khác.
"Ly Ngân đại ca, lần này chúng ta không thể tranh đoạt vinh quang cho Hồn Điện, thật là xấu hổ!"
Bộ dạng La Băng có vẻ ủ rũ, nhỏ giọng nói.
"Lại có người đi lên đỉnh núi."
Thượng Hằng chỉ xuống đỉnh Thiên Thọ Đông sơn, cao giọng nói.
"Là Phương Trạch hả?"
Hai mắt Đình Lan sáng rực lên, vội vàng hỏi.
Người mạnh nhất Yểm Ma cung - Khương Nghĩa Đằng đã trấn giữ đỉnh núi cao nhất, chỉ có những người mạnh nhất cảu các thế lực lớn mới có tư cách đi lên khiêu chiến.
Cường giả Hồn sủng cung sẽ không trực tiếp tranh đấu, về phần Thương Minh, Nguyên Tố môn và một số thế lực khác lại không có tư cách khiêu chiến tiểu thái tử Yểm Ma cung.
Người có tư cách chiến đấu với Khương Nghĩa Đằng chỉ có mỗi thiếu chủ Hồn Điện Phương Trạch. Cho nên ở thời khắc này, tất cả thành viên Hồn Điện đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn xuống đỉnh núi.
Chỉ cần Phương Trạch đánh bại Khương Nghĩa Đằng, đám người Yểm Ma cung sẽ phải biết điều ngậm cái mồm thối của mình lại.
Nhưng mà chỉ một lát sau, mọi người lập tức nhận ra người kia không phải là thiếu chủ Hồn Điện - Phương Trạch.
"Ha ha ha, thì ra là Tinh Dương."
Bỗng nhiên đám khán giả Yểm Ma cung lại lớn tiếng hét lên, thanh thế to lớn rõ ràng là cố ý khiêu khích thành viên Hồn Điện.
Tinh Dương cũng là một cường giả ẩn giấu của Yểm Ma cung, xếp hạng thứ hai chỉ dưới Khương Nghĩa Đằng.
Đã có một ít tin tức nói rằng Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương từng phát sinh chiến đấu, ít nhất một năm trước hai người này đánh ngang tay.
Điều này có ý nghĩa là hai người mạnh nhất Yểm Ma cung chênh lệch thực lực không lớn. Nếu như hai người bọn họ trấn giữ đỉnh núi Đông sơn, quả thực là gồm đủ thực lực và khí thế, dư sức áp đảo tất cả tuyển thủ có mặt tại nơi này.
Bây giờ tất cả tuyển thủ và tù nhân còn sót lại đều dừng lại chung quanh đỉnh núi, sau này khẳng định còn có không ít tuyển thủ bị loại bỏ.
Nếu như hai đại cường giả Yểm Ma cung chiếm cứ đỉnh núi cao nhất cũng tương đương với treo ngọn cờ Yểm Ma cung ở trên đó. Tất cả thành viên Yểm Ma cung sẽ lập tức đi lên đỉnh núi tập hợp lại một chỗ.
Nếu chuyện đó phát sinh, vậy thì thành viên Yểm Ma cung sẽ có một nhóm lớn tuyển thủ thành công đột phá cảnh, tiến vào cảnh thứ chín sẽ chiếm cứ ưu thế quá lớn.
"Xong, cho dù Phương Trạch tới cũng không làm nên chuyện gì, trừ phi thiếu chủ và người mạnh nhất Hồn sủng cung liên thủ."
Đám khán giả Hồn Điện lộ ra sắc mặt khó coi, thế cục kiểu này vô cùng bất lợi đối với Hồn Điện. Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương rõ ràng là có ý che chở tuyển thủ Yểm Ma cung tiến vào cảnh thứ chín.
"Lần này Hồn Điện chúng ta không có hi vọng giành lấy vinh quang cuối cùng rồi."
La Băng thở dài buồn bã.
Nếu như nàng và Ly Triển không bị loại bỏ vẫn có thể liên hiệp với Phương Trạch đá hai người kia xuống núi, chỉ tiếc là vận khí của nàng thật sự quá kém, tự nhiên gặp phải Khương Nghĩa Đằng ở giữa đường.
"Kỳ quái, tại sao Sở Thần vẫn tiếp tục leo lên núi? Chẳng lẽ hắn không biết Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương đang ở trên đỉnh núi?"
Đình Lan nãy giờ vẫn luôn lưu ý Sở Mộ kinh ngạc hô lên.