Sủng Mị

Chương 701: Thiên Thính, ngươi chết chắc rồi

Nguyên lão cố ý đi tới vị trí chính giữa Sở Mộ và Thiên Thính. Một bên là để bảo vệ Sở Mộ, đồng thời có thể sử dụng hồn niệm trao đổi với Sở Mộ.

"Thiên Thính để ta lo, nhưng nếu Hồn Minh phái ra cường giả ẩn giấu không chỉ ngươi gặp phiền toái, mà Hồn Điện chúng ta cũng ứng phó rất khó khăn. Tốt nhất là giao trả đồ vật cho bọn họ."

Nguyên lão trầm giọng nói.

Thật ra nguyên lão có thể đoán được đồ vật làm cho Minh chủ lưu ý nhất định là cực kỳ trọng yếu, tamụ thời chỉ có thể tìm biện pháp trì hoãn thời gian mà thôi. Nếu thật sự chọc giận Minh chủ thì không ai chống nổi lửa giận của hắn.

"Không được, nó đã ký kết hồn ước với ta rồi."

Sở Mộ nhanh chóng trả lời nguyên lão.

Nguyên lão biểu hiện ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thất kinh hồn vía, chẳng lẽ thật sự là đầu Thất Tội Hồ?

Nguyên lão không có giao lưu với Sở Mộ quá nhiều, chỉ thở dài một tiếng rồi xoay người lại nói với Thiên Thính:

"Ta sẽ nói vài lời với hắn, yên tâm, đồ vật của Minh chủ nhất định sẽ dâng lên."

"Lại chờ? Nguyên lão, hình như ngươi không thèm chú ý lời nói của Minh chủ rồi?"

Lần này thái độ Thiên Thính đã cứng rắn hơn một chút.

Chuyện này đã kéo dài quá lâu, Thiên Thính đã không thể đợi thêm được nữa.

"Sở Thần trẻ tuổi khí thịnh, không quan hệ biết lợi hại trong đó, ta nhất định sẽ nhắc nhở hắn hiểu ra vấn đề, đồng thời chủ động giao ra đồ vật kia. Làm như vậy sẽ không tổn thương hòa khí, hơn nữa đồ vật bây giờ không có ở trên người hắn, Sở Thần biết nó vô cùng quý giá nên đã giấu kỹ rồi, còn phải mất chút ít thời gian đi lấy lại. Hay là ngươi trở về phủ trước đi, ít lâu nữa ta sẽ đích thân đưa hắn tới phủ giao đồ."

Nguyên lão cười lên ha hả, giọng nói cũng rất thật tình.

"Hừ, ngày mai đã là kỳ hạn cuối cùng của Minh chủ, nếu không giao ra, ta đành phải bẩm báo Minh chủ để lão nhân gia tự mình tới giải quyết."

Thiên Thính hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người rời khỏi.

Thiên Thính cũng không sợ Sở Mộ và nguyên lão dám nuốt lời, dù sao đó là đồ vật của Minh chủ, ai đụng thì người đó chết chắc. Bao gồm nguyên lão Hồn Điện cũng không phải là ngoại lệ.

Thiên Thính rời đi vô cùng kiên quyết, dĩ nhiên là oán giận trong lòng lại càng mạnh mẽ. Nhưng nơi này là Hồn Điện, hắn cũng không tiện bộc phát.

Nếu nguyên lão Hồn Điện không xuất hiện cản trở, chuyện này đã giải quyết xong từ lâu rồi, làm sao lại bị trì hoãn tới tận bây giờ chứ?

Trong lòng hắn đã hạ quyết định, sau này nếu có cơ hội nhất định phải giáo huấn Sở Mộ một chút.

Sau khi Thiên Thính rời khỏi, nguyên lão đứng ở trước mặt Sở Mộ bố trí bức tường hồn niệm một lần nữa.

"Tên thật của ngươi là Sở Mộ đúng không?"

Trên mặt nguyên lão hiện lên một nụ cười hàm hậu, từ trong mắt hắn có thể thấy được mấy phần từ ái của trưởng bối.

Sở Mộ gật đầu xác nhận, nhìn lão nam nhân đứng ở trước mặt nhất thời không biết nên xưng hô thế nào. Bởi vì Sở Mộ cũng không hiểu rõ lắm về thân thế của mẫu thân mình.

"Ta là nghĩa phụ của mẫu thân ngươi, khi ngươi còn nhỏ, ta từng ôm ngươi vài lần. Ha hả!"

Lão nam tử cũng không vội nói chuyện trọng yếu, chỉ mỉm cười tự giới thiệu với Sở Mộ.

"Chuyện này... ta không có ấn tượng gì. Thế nhưng, nếu đã là nghĩa phụ của mẫu thân, vậy thì ngài cũng là ngoại công (ông ngoại) của ta."

Thật ra Sở Mộ có ấn tượng rất tốt với lão nam tử này.

"Khi ngươi tới Hồn Điện lần đầu khoảng chừng ba bốn tuổi, sau đó phụ thân ngươi mang ngươi rời đi chạy đến Tây Giới. Nơi đó trời xa đất lạ rất khó liên lạc, gọi một người xa lạ là ngoại công hẳn là không được tự nhiên. Cứ trực tiếp gọi ta nguyên lão như người khác cũng được."

Lão nam tử có thể nhìn ra tâm tư Sở Mộ, giọng nói tương đối bình thản.

"Không thể, ngoại công đã bảo vệ ta như thế. Ta không thể nào vô lễ với ngài!"

Nếu không phải nguyên lão kịp thời xuất hiện, sợ rằng Sở Mộ đã gặp đại họa lâm đầu rồi. Cho nên Sở Mộ quả thật vô cùng cảm tạ lão ngoại công chưa từng gặp mặt này.

Nguyên lão nghe thấy Sở Mộ gọi một tiếng ngoại công quá ngọt, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ. Xem ra câu nói lúc nãy chẳng qua là khách sáo mà thôi, hắn thật tâm hi vọng Sở Mộ có thể nhận thức mình.

Lão nhân gia và Sở Mộ nói chuyện vô cùng thân mật.

Nếu là lúc bình thường, Sở Mộ cũng tùy ý bồi chuyện với lão nhân gia ít lâu. Dù sao đây cũng là một vị nguyên lão, là siêu cấp cường giả được tất cả thế lực coi trọng. Sở Mộ chưa từng tiếp xúc chân chính với nhân vật cấp bậc này, chỉ cần giao lưu và trao đổi một đoạn thời gian, hắn nhất định học hỏi được rất nhiều cái mới.

Nhưng mà bây giờ thời gian quá cấp bách, Sở Mộ coi Mạc Tà không khác gì tính mạng của chính mình, tất nhiên phải mau chóng tìm ra biện pháp giải quyết.

Nguyên lão nhận ra trong lòng Sở Mộ nóng vội, cuối cùng hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Sở Mộ:

"Đoạn thời gian trước, ta nhờ Đức Lão linh sư nói cho ngươi những lời đó là muốn ngươi chuẩn bị tâm lý."

"Ta biết, nhưng ta tuyệt đối không bao giờ giao ra Hồn sủng của mình."

Giọng nói Sở Mộ vô cùng nghiêm túc.

"Có đôi lúc cần phải thỏa hiệp, ài …!"

"Lần này chúng ta chiếm lý, nếu ngươi giao Hồn sủng cho Hồn Minh, ta sẽ tranh thủ kiếm lại chút ít đồ vật từ Hồn Minh để bồi bổ lại tổn thất của ngươi. Những thứ đó khẳng định giá trị cao hơn Hồn sủng của ngươi nhiều lắm."

Nguyên lão chậm rãi nói.

Sở Mộ lắc đầu nói:

"Cho dù đưa ta một con Hồn sủng vượt qua đế hoàng cũng vậy thôi! Ta không thể nào chấp nhận giao ra Mạc Tà, đây không phải là vấn đề có bù đắp hay không."

Nguyên lão nghe thế liền ngẩn người ngạc nhiên, bất chợt có cảm giác lời nói của mình cũng quá cổ hủ. Thế nhưng, sự kiện lần này quả thật không có biện pháp nào khác, nguyên lão chỉ có thể tận lực tranh thủ ích lợi cho Sở Mộ.

"Hồn sủng còn có thể tìm lại, ngàn vạn lần không nên bởi vì chuyện này mà đánh mất bản thân."

Nguyên lão vẫn cố gắng khuyên nhủ.

Nguyên lão chính là sợ điểm này, hắn lo lắng Sở Mộ tiếp tục cố chấp sẽ dẫn tới tai nạn sát thân.

Lão nam tử cũng nhìn ra được Thất Tội Hồ trong tay Sở Mộ chính là đồ vật Minh chủ muốn đòi về. Nếu như đổi lại là bản thân hắn, lấy lực lượng Hồn Điện cũng có thể khiến cho Hồn Minh thối lui nhượng bộ, nhưng quan hệ đến ích lợi của Minh chủ lại là một chuyện hoàn toàn khác. Minh chủ Hồn Minh vốn không phải là hạng người lương thiện, lỡ may chọc giận hắn, cả Hồn Điện cũng phải nhận lấy vô số phiền toái.

"Chẳng lẽ không có biện pháp?"

Tâm tình Sở Mộ dần dần trầm xuống, nhỏ giọng hỏi.

Nguyên lão lắc đầu nói:

"Ngươi có tư chất rất cao, qua vài năm nữa chắc chắn sẽ trở thành cường giả một phương, thậm chí sẽ bước lên lĩnh vực cao hơn. Nếu bởi vì chuyện này mà chết non hoặc là tàn phế, ngươi lấy cái gì đối kháng thế lực Hồn Minh?"

"Ngươi đừng tưởng Thiên Thính nguyện ý thối lui rồi lầm tưởng hắn sợ ta. Thật ra hắn cho ta cơ hội trì hoãn thời gian là vì không muốn mình bị thiệt hại. Hơn nữa, hắn càng thận trọng cho thấy đồ vật này càng thêm trọng yếu, quan hệ đến lợi ích của Minh chủ, hắn tuyệt đối không dám lơ là chút nào. Nếu ngươi không giao Hồn sủng, những Hồn sủng khác và chính ngươi cũng sẽ bị liên lụy. Mặc dù ta hiểu ngươi xem Hồn sủng là một phần sinh mệnh của mình, nhưng ngươi hẳn phải biết lấy đại cục làm trọng."

Đến lúc này, nguyên lão thật sự lo lắng dùm cho Sở Mộ. Đụng tới Hồn Minh, ngay cả một bước cũng khó đi, đừng nói tới ra ngoài lịch lãm và rèn luyện. Mười phần chắc chín là phơi thây nơi hoang dã rồi. Không giao đồ vật ra thì sao? Chẳng lẽ cả đời Sở Mộ trốn tránh trong Hồn Điện?

"Không muốn thiệt hại? Vậy có phải là Thiên Thính vẫn luôn giữ bí mật rất tốt?"

Sở Mộ thấp giọng hỏi.

"Có lẽ vậy!"

Nguyên lão nhìn Sở Mộ, cảm thấy mình cũng nên để cho Sở Mộ có thời gian suy tư.

Thế là nguyên lão vỗ vỗ vai Sở Mộ, mở miệng nói:

"Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, buổi tối ta sẽ tìm đến ngươi. Khi đó hi vọng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất."

Sau khi nói xong, nguyên lão liền chắp tay sau lưng đi ra ngoài đình viện.

Tâm tình Sở Mộ vô cùng phức tạp, đầu óc nhanh chóng tự hỏi hi vọng tìm được phương pháp giải quyết toàn vẹn.

Nhưng mà suy nghĩ tới chỗ lựa chọn của mình rất có thể ảnh hưởng đến những Hồn sủng khác, bao gồm tất cả những người có liên quan đến mình cũng sẽ bị Hồn Minh hãm hại. Trong lòng Sở Mộ lại càng khổ sở, nhất thời cảm giác tinh thần mình thật sự mệt mỏi.

"Ly lão nhi, ngươi nói để nguyên lão ra tay giết rụng Thiên Thính, hắn chịu làm không? Hơn nữa, nghe nói Thiên Thính đã bị thương khi chiến đấu với Huyết Thú Hoàng tại Bất Hủ thành?"

Hồi lâu sau, Sở Mộ mới hỏi thăm Ly lão nhi.

"Chuyện này à? Hẳn là nguyên lão không thể làm được, bây giờ cả Thiên Hạ thành chỉ có mỗi nguyên lão mới đủ sức giết Thiên Thính. Chỉ cần Minh chủ Hồn Minh phái người đi điều tra sẽ biết ngay là ai hạ thủ. Đến lúc đó các ngươi sẽ gặp tai ương lâm đầu, muốn giết hắn diệt khẩu nhất định phải tìm cách không dẫn lửa thiêu thân. Thực lực Thiên Thính đã quá rõ ràng rồi, ngươi không thể nào tìm được cao thủ nguyện ý mạo hiểm giết Thiên Thính rồi bị Hồn Minh truy sát."

Ly lão nhi nói.

Bí mật vốn nằm trong tay Thiên Thính, nếu như có thể diệt trừ hắn không lưu lại dấu vết thì quá tốt rồi. Tất cả mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng trôi vào dĩ vãng, Sở Mộ cũng sẽ an toàn ra ngoài lịch lãm.

Nhưng mà phải làm cách nào để diệt trừ một gã Hồn Hoàng có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng đây?

Ngay lúc này, Sở Mộ bất chợt phát hiện nguyên lão bỗng nhiên quay trở lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc chờ hắn đi tới.

"Ta thiếu chút nữa đã quên một chuyện rất trọng yếu."

Nguyên lão cười nói.

---------

Thiên Thính phủ.

Thiên Thính ngồi trong phòng khách trống trải, bộ mặt âm trầm tới cực điểm.

Hai gã nam tử mặc y phục màu xám tro quỳ ở trước mặt hắn, một người trong đó chính là cao thủ Hồn Hoàng ngăn cản không cho Sở Mộ ra khỏi thành.

"Đại nhân, ngài có gì phân phó?"

Một gã Hồn Hoàng dáng vẻ bệnh hoạn thấp giọng hỏi.

"Hai người các ngươi có phải là thủ hạ trung thành nhất của ta không?"

Thiên Thính trầm giọng nói.

Hai gã Hồn Hoàng bốn mắt nhìn nhau, những người có thể trở thành Hồn Hoàng thì đầu óc không thể nào ngu dốt. Thiên Thính hỏi như vậy rõ ràng là muốn bọn họ đi làm một ít chuyện bí mật, đồng thời không muốn dẫn lửa thiêu thân.

"Đây là hiển nhiên."

Gã Hồn Hoàng dáng vẻ bệnh hoạn lập tức hồi đáp.

"Trần Bằng ta vẫn luôn trung thành cảnh cảnh với đại nhân."

Gã nam tử kia nói.

Thiên Thính nhìn lướt qua gã nam tử bệnh hoạn, tựa hồ cảm thấy người này không đáng tín nhiệm, lập tức phất tay áo nói:

"Ngươi đi xuống!"

Gã nam tử kia ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm nghĩ:

"Rốt cuộc đây là chuyện tốt hay xấu? Quên đi, những người đi theo Thiên Thính chẳng bao giờ có kết quả tốt, cũng không cần quản nhiều như vậy, cứ để Trần Bằng xử lý."

Trần Bằng lưu lại, trong lòng hắn cũng đang phân biệt lợi hại trong chuyện này.

"Ta ở tại Thiên Hạ Cảnh cũng nhiều năm rồi, biết tại sao không?"

Thiên Thính nói.

"Chuyện này... thuộc hạ không biết."

Trần Bằng cúi đầu càng thấp.

"Ngươi không cần thiết hiểu rõ toàn bộ, đây là chuyện Minh chủ an bài, bây giờ ta nói với ngươi..."

Vừa nói đến đây, ánh mắt Thiên Thính bỗng nhiên lóe sáng tinh quang.

Trần Bằng lắng nghe rất chân thành, trong lòng âm thầm mừng rỡ:

"Thiên Thính đại nhân lại nói chuyện trọng yếu này với mình, chẳng phải là nói rõ thời điểm mình thăng quan phát tài sắp tới rồi sao? Xem ra câu nói thành khẩn lúc nãy rất là hữu hiệu!"

Trần Bằng vô cùng hưng phấn, trong lòng không ngừng giễu cợt cái tên đồng bọn ngu dốt kia.

"Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ có kết giao mấy người bằng hữu đặc biệt. Nói không chừng bọn họ rất nguyện ý xuất thủ trợ giúp, hơn nữa làm việc bảo đảm không lưu nửa điểm dấu vết."

Giọng nói Trần Bằng cực kỳ thành thật.

"Rất tốt, sau khi chuyện này thành công, ta sẽ phân cho ngươi thêm một khối lãnh địa. Ta nghĩ ngươi đã muốn vùng đất đó lâu lắm rồi phải không?"

Thiên Thính mỉm cười gian trá.

Trần Bằng vừa nghe đến đây vội vàng quỳ xuống, dập đầu đáp tạ.

Thiên Thính nhắc đến khối lãnh địa kia chính là khu vực có một mỏ Linh nguyên cấp ba, sản lượng mỗi tháng cung cấp đầy đủ cho một con Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng chiến đấu kéo dài, đây có thể nói là vùng đất vàng trong mơ của những cường giả Hồn Hoàng. Trần Bằng không có lý do gì để sợ hãi hay lo lắng nữa, xưa nay vấn đề Linh nguyên vẫn luôn là nỗi lo hàng đầu của Hồn Hoàng. Thậm chí Trần Bằng dựa vào đó tìm cơ hội trao đổi các loại linh vật cường hóa, tăng cường chiến lực cho đám Hồn sủng của mình.

Đến cấp đế hoàng một bước đi một bước khó, Hồn sủng tăng cường một cấp bậc thì địa vị hoàn toàn bất đồng.

"Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định xử lý gọn gàng. Trứng Thanh Chập Long và Sở Thần tiểu tử kia xem như xong."

Ánh mắt Trần Bằng khẽ chuyển lòng vòng như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Ừ, đi xuống đi!"

Thiên Thính tỏ vẻ mệt mỏi, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ rời đi.

Vẻ mặt Trần Bằng tươi cười sáng lạn, hưng phấn trong lòng từ đầu tới cuối chưa bao giờ tắt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Một tên thanh niên chỉ có một con Hồn sủng đế hoàng, chỉ cần biết rõ hành tung của hắn là được rồi. Muốn giải quyết không để lại dấu vết quả thực là dễ dàng. Hắc hắc hắc!"

Dĩ nhiên Trần Bằng cũng không ngốc, mặc dù hắn không biết hậu đài sau lưng Sở Mộ, nhưng cũng biết cái gọi là "cẩn tắc vô ưu". Hắn nhanh chóng chạy đi liên lạc với đám bằng hữu "bàng môn tả đạo" của mình, để cho bọn chúng xử lý chuyện này.

"Đúng là không nghĩ tới trứng Thanh Chập Long lại ở trong tay tiểu tử này, đó chính là Long tộc huyết thống cao đẳng đế hoàng, lực chiến đấu sánh ngang đế hoàng đỉnh phong. Nếu như lọt vào tay của ta, bồi dưỡng đến mười đoạn sẽ có thể sảng khoái giẫm Thiên Thính ở dưới chân rồi, nói không chừng còn đạt tới cấp bậc Thiên Thương Thanh Chập Long thì... khà khà!"

Trong lòng Trần Bằng ẩn chứa dã tâm rất lớn, vừa ra khỏi cửa liền tìm cách giấu diếm Thiên Thính nhằm chiếm đoạt trứng Thanh Chập Long.

Trong đại sảnh.

Thiên Thính nhìn Trần Bằng rời đi cũng nở nụ cười vui vẻ.

Chỉ có thằng ngu mới tin tưởng Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra trứng Hồn sủng có thể đạt tới trình độ sánh ngang Thiên Thương Thanh Chập Long.

"Hậu duệ Thiên Thương Thanh Chập Long xưa nay đều là Thanh Chập Long, không thể nào tiến thêm nửa bước. Trừ phi có Thánh Huyết Bích Tuyền tẩy lễ mới có hi vọng thăng cấp, Thiên Thương Thanh Chập Long làm sao phân liệt ra đời sau đồng cấp? Đúng là ngu đến mức không thể ngu hơn được nữa. Thế nhưng, hắc hắc, có thể giúp ta giải quyết tiểu tử ương ngạnh kia cũng tốt, tránh cho sau này lưu lại hậu hoạn."

Thiên Thính nhếch miệng cười giễu cợt.

Nghĩ đến Sở Mộ ở thời kỳ thanh niên đồng lứa đã có Hồn sủng cấp đế hoàng, điều này làm cho trong lòng Thiên Thính vẫn luôn thấp thỏm bất an. Hơn nữa trải qua chuyện này, Thiên Thính khẳng định Sở Mộ đã ghi hận trong lòng với mình, thay vì bị một thanh niên tiềm lực vô cùng nhìn chằm chằm, trong tương lai sẽ gặp phải phiền toái rất lớn. Còn không bằng nhân cơ hội bây giờ giải quyết triệt để luôn cho rồi.

"Phu quân, sự tình thỏa đáng chưa?"

Một tiểu thiếp xinh đẹp quyến rũ chậm rãi đi lên, người chưa tới nhưng mùi thơm đã xông vào mũi ngào ngạt.

"Tương đối ổn thỏa rồi."

Thiên Thính cười phá lên, vẻ mặt nghiêm túc lập tức biến mất. Bàn tay to nhắm ngay bộ ngực tiểu thiếp công tới, sau đó trực tiếp hành sự bên trong phòng khách.

Đình viện Hồn Điện.

Nguyên lão đi tới trước mặt Sở Mộ, giao một cái không gian giới chỉ cho hắn rồi nói:

"Đây là mẫu thân ngươi sai người đưa tới, là một khối Tiên Băng, nói là linh hồn nhiệt độ của ngươi dị thường, cần phải có thứ này điều hòa."

"Tiên Băng?"

Hai mắt Sở Mộ lập tức sáng rực lên.

Tiên Băng chính là linh vật có thể giúp cho Hồn sủng đế hoàng tăng cường chiến lực.

Sở Mộ không nghĩ tới Băng Lam đúng là tìm được linh vật hi hữu này, điều quan trọng nhất là nó xuất hiện quá kịp thời rồi.

Sở Mộ dĩ nhiên không dùng Tiên Băng cường hóa thực lực Hồn sủng, hiện tại hắn đang cần áp chế linh hồn nóng rực.

Một khi nhiệt độ linh hồn giảm xuống, hắn có thể sử dụng lực lượng Bán Ma.

"Thiên Thính, xem ngươi cuồng đến khi nào? Kiêu ngạo hả? Lần này ngươi chết chắc rồi."

"Ha ha ha ~!"

Trong tuyệt cảnh tìm thấy hi vọng, Sở Mộ nhất thời mừng như điên, ngẩng đầu lên trời cười lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất